Sau khi qua “Cánh cửa thần kỳ”, đúng là pháo đài đang ở trong tình trạng nguy kịch khi mà khói đen bốc lên từ nó ngùn ngụt, nó đã bị tấn công.
Tôi sử dụng pháp thuật vô thuộc tính “Tầm nhìn xa” và nhìn những người bên trong pháo đài ở phía trước.
Pháo đài tọa lạc ở một vị trí tương đối cao trên ngọn núi, điều đó cũng giúp được phần nào trong việc giữ chân kẻ thù. Tuy nhiên lửa bùng lên khắp nơi, nó hoàn toàn tạo cảm giác gần như bị tiêu diệt bởi đội quân đang tràn đến.
Ngay cả khi đối mặt với cơn mưa mũi tên có châm lửa không bao giờ hết, những tên lính đối phươngvẫn leo lêntường thành của pháo đài và tìm kiếm vết hở.
Tôi lấy ra chiếc smartphone từ trong túi áo trước ngực và tìm kiếm “Anh trai của Yae”. Tôi đã tìm kiếm anh ta một lần trước đó rồi thế nên tôi có thể…… tìm được anh ta. Anh ấy đang ở bên trong pháo đài và di chuyển trái phải qua lại liên tục. Lúc này đây có vẻ như anh ấy vẫn an toàn.
“Anh trai của em vẫn an toàn. Tuy nhiên tôi không thể tìm thấy cha của cô…”
“! Chúng ta phải nhanh tiến về phía pháo đài ……!”
“Chờ một chút. Em nghĩ rằng em có thể nhảy thẳng vào như thế và đi ra mà không bị thương à?”
Rin cản Yae lại người đang chuẩn bị chạy về phía pháo đài. Thực tế thì, với những pháo đài bao quanh toàn là kẻ thù, có vẻ như không dễ dàng tiếp cận được nó. Tuy nhiên, không hẳn là không có cách nào.
“Anh có thể sử dụng “Tầm nhìn xa” và xác nhận vị trí cách 1km ở phía trước sau đó sử dụng “Cánh cửa thần kỳ” để nhảy vào đó. Nếu chúng ta lặp lại lần nữa sau đó chúng ta có thể đi vào bên trong pháo đài. Sẽ rất nguy hiểm nếu gây chú ý vì vậy anh sẽ đi đến đó trước, tôi sẽ mở một “Cánh cổng thần kỳ” ở đây một lần nữa thế nên mọi người chờ anh ở đây nhé.”
“Tôi hiểu. Cách này chắc là tốt nhất rồi”
Rin đặt tay lên cằm và suy nghĩ. Quên mất? Nhắc mới nhớ…
“Um cô biết mà, những đôi cánh Tiên đó chúng không thể bay được sao?”
“Eh? Aa, không khả thi đâu. Không giống như các loại có cánh, chúng tôi không thể bay. Dùng chúng thì vẫn có thể nổi một chút. Nhưng nó hao tổn sức lực lắm”
Tệ quá. Tôi nghĩ tôi có thể nhờ Rin đưa tôi bay vào trong pháo đài. Chẹp, họ có thể nghĩ rằng cô ấy là vật thể lạ và bắn mũi tên vào cô, dù sao đi nữa cách đó không dùng được.
Cuối cùng tôi sẽ phải sử dụng phương pháp mà tôi đã đề xuất trước đó huh?
“Kohaku. Hãy chăm sóc tất cả mọi người. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra hãy báo cáo lại.”
“Rõ!”
“!? Đứa trẻ này có thể nói sao !?”
Rin nhìn tôi bằng đôi mắt mở to ra ngạc nhiên khi Kohaku trả lời tôi. Huh? Tôi chưa nói sao? Sẽ tệ lắm nếu để cho một người nào đó từ Misumido biết được? Chẹp, cô ấy vẫn giữ im lặng về sức mạnh của tôi, thế nên tôi nghĩ chắc là ổn.
Tôi sử dụng “Tầm nhìn xa” và nhìn lướt qua kiểm tra 1km về phía trước. Được rồi chỗ này có vẻ tốt. Tôi mở “Cánh cửa thần kỳ” bên trong khu rừng gần pháo đài.
“Rồi, tôi đi đây”
Tôi đi qua “Cánh cửa thần kỳ” và ra khỏi rừng. Có tiếng vũ khí chát chúa của chiến tranh và tiếng ầm ầm của chiến trường, không khí rõ ràng là không bình thường. Mùi máu và mùi cháy khét lẹt bao phủ lấy xung quanh.
Tôi nhìn vào pháo đài trước mặt và suy nghĩ cách tốt nhất để nhảy vào. Nếu tôi truyền tống hơn hai lần tôi có thể vào được trong pháo đài, tôi không muốn bị phát hiện bởi những người lính đối phương nếu có thể.
Tôi sử dụng “Tầm nhìn xa” để tìm một nơi không có lính đối phương rồi nhảy đến. Nhưng không có nơi nào mà không có đầy lính. Không ổn rồi, tôi sẽ phải tìm một nơi với số lượng địch ít nhất, sau đó sử dụng “Cánh cửa thần kỳ” để nhảy vào đó vậy.
Tôi đã thay đổi tầm nhìn của tôi một chút và tìm kiếm một nơi có tương đối ít kẻ thù. Một lúc sau tôi đã tìm được một nơi vừa phải ở bên cạnh pháo đài. Nếu tôi có thể đánh bại hai binh lính dùng cung ở đó sau đó tôi sẽ có một ít thời gian.
“Nạp đạn.”
Tôi có Remington New Model ở phía bên phải hông của tôi, tôi nạp nó bằng đạn cao su từ ”Paralyze”và cũng nạp luôn đạn Brynhild rất hiệu quả với người có bùa kháng phép.
” Cánh cửa thần kỳ ”
Tôi rút New Model Army ra (Tôi mong anh ta chỉ dính một phát đạn từ súng này) và nhắm vào các điểm mù của hai người lính từ phía sau. Sau đó chỉ cần như thế tôi bắn cả hai, khiến họ bị tê liệt. Uwa, tôi nghĩ rằng cách này khá là hèn nhát ngay cả đối với tôi ……
Hai tên mà tôi nghĩ rằng đã bị tê liệt đứng lên từ từ và lấy ra thanh trường kiếm trên thắt lưng của họ ! Quái, hai tên đó cắn cần à!?
Tôi ngạc nhiên vì những viên đạn tê liệt không có tác dụng. Nhưng tôi cũng rất ngạc nhiên vì diện mạo của họ.
Họ đeo một bộ giáp trụ đầu theo phong cách Nhật Bản với một thanh katana trong tay, không có vấn đề gì với nó. Nhưng, họ có một chiếc mặt nạ kỳ lạ bao lấy toàn khuôn mặt.
Mặt nạ quỷ. Nó kéo dài từ góc của giáp đầu xuống đến tận miệng khiến nó trông giống như một tấm che dùng để bảo vệ mặt nhưng không phải vậy. Khuôn mặt đã hoàn toàn biến đổi thành khuôn mặt của một con quỷ.
Điều thậm chí còn kỳ lạ hơn nữa là những vị trí không được giáp đầu che lại, chỗ rách của quần áo lòi ra cái thứ nhìn đỏ như chiếc mặt nạ. Trông cứ như là một orge đỏ vậy.
Vì sự bất thường này nên tôi đã không cho súng vào bao đựng ngay lập tức mà kéo Brynhild ra và bắn vào chân họ, không hề thương xót. Tôi không muốn giết người, nếu tôi có thể tránh điều đó.
Nhưng, như thể không cảm thấy được cơn đau, những người mà tôi bắn vào chân vẫn chém thanh katana xuống người tôi mà không dừng lại. Thật nguy hiểm!
“Trượt!”
Tôi đã thay đổi hệ số ma sát ở đôi chân của họ về 0 và họ trượt chân ngay lập tức. Tuyệt quá! Trượt là Thật bá đạo!
Tận dụng sơ hở, tôi giẫm lên chân trái của họ, hóa đá nó và đá và mặt họ nhanh hết mức có thể,
Sau khi chiếc mặt nạ bị phá nát họ ngừng chuyển động.
Có lẽ nào … những tên này đang bị thao túng bởi mặt nạ à !? Tôi đổi New Model Army sang tay phải và với Brynhild bên tay trái, tôi nạp lại đạn cao su rồi bắn mặt nạ của những tên lính khác đang rút thanh katana của mình ra.
Viên đạn va chạm và chẻ đôi nó ra thành một nửa. Những mảnh vỡ rơi xuống đất và bọn họ đổ gục xuống như con rối bị cắt dây.
“Những tên này là ai vậy, bọn này…”
Tôi tiếp cận những người lính ngã xuống. U, cái gì đây c ….. hey chờ đã, đây là …… họ chết rồi sao? Có lẽ nào những chiếc mặt nạ điều khiển các binh linh đã chết? Họ có thể làm điều đó à!?
Nó nhắc tôi mới nhớ không có máu chảy ra từ người lính khi tôi bắn vào chân họ lúc trước. Họ đã chết, vì vậy nếu trái tim đã dừng hoạt động thì cũng không có ý thức nữa.
“Điều khiển người chết …… đây là thể loại Necromancy thường thấy trong các trò chơi?”
Không có cảm giác bọn họ giống như những người lính zombie. Có thể bởi vì các động tác quá nhanh. Nếu những kẻ này tấn công thì pháo đài sẽ không thể chịu nổi. Tôi cần phải đến pháo đài càng nhanh càng tốt và lập một kế hoạch đối phó ngay khi đánh giá được tình hình.
Tôi mở rộng “Tầm nhìn xa” vào pháo đài. Tôi không muốn bất ngờ chạy vào đội hình của đối phương. Tôi quyết định đi tìm người anh trai của Yae đầu tiên.
Um … oh người này? Mái tóc đen, mắt đen, một vết sẹo từ katana ở bên má phải. Anh ta mặc áo giáp đen và ngoại hình không phải là của một người bình thường, anh ấy trông khá bình tĩnh. Người ảnh đang bê bết máu.
“Cánh cổng thần kỳ”
Bởi vì có khả năng cao tôi sẽ bị chém khi xuất hiện ngay trước mặt tất cả bọn họ đột ngột như thế, tôi giữ cho “Gate” mở và từ từ ló đầu qua để kiểm tra tình hình rồi mới bước qua và xuất hiện trước mặt anh trai của Yae.
“! Cậu là ai!? Cậu là một người nào đó từ Takeda sao !?”
Anh trai của Yae giơ thanh kiếm của mình lên ở tư thế sẵn sàng. Những người lính xung quanh cũng rút kiếm của họ ra.
“Khoan đã. Tôi không phải là kẻ thù. Anh là anh trai của Kokonoe Yae, Kokonoe Shigetaro-san có đúng không?”
“Tôi chắc chắn là Shigetaro …. Làm thế nào cậu lại biết Yae …?”
Tôi giơ hai tay lên và nói với họ rằng tôi không phải là kẻ thù, sau khi nói tên của Yae, Shigetaro-san đã nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
“Tôi đã trở thành bạn đồng hành với Yae ở Belfast. Chúng tôi đến để giúp đỡ bởi vì mối nguy hiểm đang đến gần.”
“Của Yae!?”
“ Đúng. Cô ấy đang ở gần đây. Tôi sẽ sử dụng pháp thuật truyền tống để đưa cô ấy đến, có được không?”
Các binh lính gần đó nhìn nhau và lẩm bẩm “Yae-dono” và “Yae-dono ở đây” rất to. Có thể họ là những học sinh từ các võ đường chăng
Một lúc sau Shigetaro hạ thanh katana của mình xuống, và chậm rãi gật đầu.
“Cánh cổng thần kỳ”
Từ cánh cửa tôi vừa mở liền có duy nhất một cô gái nhảy ra. Cô ấy nhìn quanh một lúc, thấy Shigetaro-san là liền chạy max tốc nhảy thẳng vào ngực anh.
“Onii-chan!”
“Yae ……? Thật sự là Yae đây sao?”
“Vâng!”
Elsie và những người khác đã bỏ lỡ cuộc hội ngộ cảm động của hai anh em đi qua “Cánh cổng thần kỳ” rồi.
“Họ là ai?”
“Họ là bạn đồng hành của em. Họ đều là những người đáng tin cậy ~ degozaru”
Nếu cô mà nói như thế nó khiến tôi lúng túng quá đi mất.
“Bên cạnh đó anh trai, cha đang ở đâu vậy? Ông ấy không sao chứ?”
“Đừng lo lắng quá em, cha đang ổn, hãy thoải mái đi. Cha là người bảo vệ cho Iyasu-sama. Em có thể gặp ông ấy sau.”
Đứa em gái đang lo lắng cho cha cô đã nói chuyện với anh trai của mình. Khung cảnh thật đẹp như tranh vẽ làm sao, người này.
Nhưng tình hình hiện tại giờ chắc chắn là đang rất kinh hoàng. Có một số vết thương quá sâu như vậy khiến họ không thể cử động được. Nếu không làm gì đó với vết thương này thì tính mạng có thể sẽ bị đe dọa.
Được rồi, tiện tay sao không thử nghiệm cái này luôn nhỉ?
Tôi lấy điện thoại ra và bật nó lên. Tôi “bỏ bùa” “Mutiple” vào ứng dụng bản đồ rồi và giờ chỉ cần mở ra là mọi thứ sẽ chạy theo lập trình có sẵn.
“Chương trình khởi động /
Điều kiện kích hoạt: Chạm vào màn hình /
Đối tượng nhắm tới: Kích hoạt “Mutiple” cho tất cả các mục tiêu giống tương tự/
Kết thúc Chương trình”
Với cái này tôi có thể dánh dấu mục tiêu là tất cả mọi người cùng một lúc mà không phải chọn từng mục tiêu riêng lẻ. Chỉ với một chạm là mọi việc hoàn thành trong một nốt nhạc.
Nếu tôi được chỉ đơn giản là tìm kiếm “Người bị thương” sau đó nó sẽ bao gồm cả các binh sĩ đối phương nữa vì vậy tôi chỉ tìm kiếm “Binh lính quân đội Tokugawa bị thương”, đinh ghim bắt đầu đánh dấu lần lượt vào màn hình, có khá nhiều trong số họ. Tôi điều chỉnh phạm vi bản đồ rộng ra để nó bao quát toàn bộ pháo đài.
Khi tất cả các mục tiêu đã bị khóa tất tần tật trên màn hình. Nếu bạn nhìn vào những người lính trực tiếp thì bạn có thể thấy một vòng tròn ma thuật đang phát triển trên người họ. “Mutiple” chiến đấu đã hình thành.
Mọi công đoạn chuẩn bị đã hoàn tất.
“Hãy ra khỏi ánh sáng. Chữa bệnh trong yên bình, Chữa lành.”
Các vòng tròn ma thuật phát ra một luồng ánh sáng mềm mại. Chẳng bao lâu những người bị thương đã hoàn toàn bao phủ bởi ánh sáng rồi vết thương khép lại và họ hồi phục hoàn toàn.
Một lúc tiếng hét của niềm vui sướng vang vọng khắp toàn bộ pháo đài, ngay cả những người lính trước đây bị thương đều đứng lên rất kỳ lạ và di chuyển được.
“Cái… cậu đã làm cái quái gì thế? Tôi thấy cậu sử dụng phép hồi phục nhưng có lẽ nào lại…”
“Tất cả những người bị thương trong các pháo đài được chữa lành. Có vẻ như mọi chuyện đã ổn rồi.”
Nghe xong lời nói của tôi là Rin nhìn tôi với một khuôn mặt ngạc nhiên. Chẹp, tôi hiểu những gì cô muốn nói mà.
“Những người bị thương… Thế quái nào…?”
“Đây là pháp thuật phục hồi của Touya-dono ~ degozaru.”
Người anh trai đang mở to con mắt nhìn lấy xung quanh, nghe xong những lời của Yae là anh ta nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tôi đã chữa lành vết thương rồi, nhưng cũng đừng tự ép mình quá. Lượng máu đã mất sẽ không quay lại được đâu.”
“Aa, tôi hiểu. Tôi sẽ cẩn thận và nói với mọi người.”
Shigetaro-san, người vẫn chưa hoàn hồn từ cú sốc pháp thuật của tôi, đã sẵn lòng trả lời. Thời gian này, tôi đã triển vài thứ cho những người bị thương. Tất cả những gì còn lại là chăm sóc bọn địch vẫn đang bu lấy pháo đài.
Một phút huy hoàng chính thức bắt đầu!