.
Tôi dùng cổng quay lại rồi ngồi đợi ở nhà cho đến khi Elize về, sau đó thì chuẩn bị và đi đến Ishen một lần nữa.
Nhóm của tôi lần này bao gồm Yae, hai chị em Elsie-Lindsey, Yumina và Kohaku, có cả Rin và Pola.
Được Yae hướng dẫn, chúng tôi rời khỏi khu rừng, bầu trời thì đang dần dần mở rộng ra trước mắt.
“Oo…”
Chúng tôi thốt lên đầy ngưỡng mộ. Xuất hiện trước mắt chúng tôi là những cánh đồng lúa trải dài từ một ngôi làng trên ngọn đồi nhỏ. Một tòa lâu đài đã được xây dựng ở đó. Nó trông giống như lâu đài ở Himeji hay Osaka. Mặc dù nó có vẻ khá nhỏ.
“Đây là quê hương của em, Oedo ~ degozaru”
Oo, không phải Edo mà là Oedo. Nhìn lướt qua thì rất dễ dàng thấy được sự khác nhau giữa thành phố này với thành phố trong những bộ phim lịch sử.
Điểm đầu tiên, đây là một thị trấn pháo đài. Có một con hào lớn ở phía trước bức tường trắng bao quanh lâu đài dùng để ngăn chặn những cuộc tấn công. Có lính gác ở trên tường thành, tôi có nghe nói rằng những người lính dùng cung đứng rải đầy trên này. Mặc dù vẫn có những ngôi nhà xung quanh cánh đồng lúa, phần lớn nhà được xây dựng ở phía bên kia tường thành.
Nói chung thì Ishen không phải là một quốc gia lớn. Có vẻ như là vẫn có vua, nhưng nó chỉ là hư danh mà thôi, các lãnh chúa ở từng địa phương dường như đều có hướng đi riêng của mình.
Có chín lãnh chúa phong kiến cai trị những vùng đất khác nhau (mặc dù vẫn có những cuộc tranh chấp vũ trang nhỏ lẻ) và mọi thứ đều nằm dưới sự quản lí của người đứng đầu là nhà vua, đất nước vẫn giữ lại đúng chế độ phong kiến của nó.
Các lãnh chúa phong kiến lần lượt có tên là Shimatsu, Mouri, Chousokabe, Hashiba, Oda, Takeda, Tokugawa, Uesugi, Date … Hey chờ đã, Oi.
Những cái tên này đã quá quen thuộc với tôi rồi, không sai vào đâu được.
Cái quái gì đây chứ? Ishen trong thời kỳ Chiến quốc à? Tôi hỏi Yae nhưng em ấy nói với tôi chưa hề có một cuộc chiến tranh quy mô lớn nào trong nhiều thập kỷ qua.
Có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên không…? Trùng hợp thôi nhỉ?
Oedo, nơi ‘gia đình’ Yae đang ở, nằm ở miền đông của Ishen, vùng đất của gia tộc Tokugawa. Ông có vẻ như là một lãnh chúa giàu có hiền lành.
“Vậy, tàn tích cổ đại mà cô muốn tới ở đâu vậy Rin?”
Nói đất nhỏ thì nhỏ thế thôi, chứ Ishen vẫn khá là rộng. Chúng ta không thể đi tìm kiếm xung quanh tùm lum được.
“Tôi không biết chỗ đó. Chỉ biết nó là Tàn tích Niruya mà thôi.”
“Em có biết chúng không Yae?”
“Niruya …? Em không nghe nói gì về chúng cả. Có thể cha biết chúng đấy”
Tạm thời thì, Yae hướng dẫn chúng tôi đến thị trấn. Chúng tôi đi qua cây cầu bằng gỗ được hàn lại nối với cổng thành.
Khi vào thị trấn, kiến trúc hoàn toàn giống như Nhật Bản thời xưa. Những ngôi nhà gần như đều làm bằng gỗ, với mái ngói. Cửa được dán giấy và những cửa hàng đều có rèm với các biển hiệu treo ở trước cửa ra vào. (Mặc dù chữ trên biển hiệu không phải là tiếng Nhật)
Mọi người đều mặc kimono khi họ đi trên đường phố, có mấy người đi lang thang thậm chí còn mặc đồ samurai. Đáng tiếc là không có một ai búi tóc nhưng tất cả bọn họ đều cột tóc đuôi ngựa.
“Uwa, cái gì đây? Mọi người đang mang trên mình cái gì thế này?”
Elise người đang nhìn xuống đường phốđã rất sửng sốt khi quan sát hai người dân đang đi trên con đường này.
“Đó là xe kéo. Người ta trả tiền để được họ kéo đi. Kiểu dạng như thay thế cho xe ngựa ấy mà”
Tôi trả lời, và Elsie cùng những người còn lại đều nhìn chằm chằm vào chiếc xe kéo. Kia chắc không phải là nền văn hóa mà bọn họ quen thuộc.
“… Tại sao người ta cứ phải ra khỏi nhà là lại kéo xe cơ chứ? Dùng ngựa kéo rõ ràng là vừa dễ lại vừa nhanh hơn mà…”
Lindsey nói rất hợp lý. Ở nhỉ? Tại sao lại phải như vậy? Sự khác biệt về văn hóa chỉ là…
“Đường xá ở Ishen không được tốt như ở Belfast. Có rất nhiều phần gồ ghề khiến cho việc lái xe ngựa quá khó khăn, cũng có những con dốc nghiêng và mòn nên ngựa khó mà đi qua được ~ degozaru. Một phần do ngựa cũng khá là đắt tiền nữa ~ degozaru”
Tôi hiểu rồi, vậy lý do là như thế à. Đúng là đất ở đây và đất ở đó có rất nhiều sự khác biệt thật.
“Touya-san, người đó, anh ta đi giày gỗ à?”
“Giày gỗ? Aa, đó là guốc”
“Ngọn tháp đằng kia, sao lại có một cái chuông treo lên như thế?”
“Đó là tháp canh báo động cháy…”
“… Tiếng phát ra nghe thật hay… Huh, họ đang bán cái gì đó?”
“Chuông gió. Nó sẽ đem đến sự thích thú mỗi khi gió thổi vào…”
“… Mặc dù không sinh ra ở Ishen mà cậu vẫn biết nhiều ghê ha, Touya-dono.”
Tất nhiên rồi. Do tôi chịu khá nhiều ảnh hưởng từ bộ phim lịch sử Jiichan mà.
Nhưng… cái cảm giác này là sao? Dân chúng trong thị trấn trông có vẻ không sung sướng gì cho lắm. Hay đúng hơn là cảm giác như họ đang sợ hãi điều gì đó, một cái gì đó không an toàn…?
Yae dẫn chúng tôi đến con đường vòng ngang qua một đền thờ trong rừng tre, cuối con đường mở ra một căn nhà lớn.
“Võ đường Đấu kiếm pháo Kokonoe Mana” là dòng chữ được viết lên trên tấm bảng hiệu lộng lẫy chúng tôi thấy được khi chúng tôi đi qua cánh cổng. Khi chúng tôi đến cửa nhà, Yae kêu lên.
“Có ai ở nhà không?!”
Một lúc sau, chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân ở bên trong, một người phụ nữ nhỉnh hơn 20 tuổi trong bộ trang phục hầu gái với mái tóc đen bước ra.
“Vâng vâng, tôi đây …… Vâng, Yae-sama!”
“Ayane! Đã lâu không gặp!”
Người giúp việc tên Ayane chạy đến với nụ cười hiện vẻ ngạc nhiên rồi nắm lấy tay Yae.
“Mừng về nhàYae-sama! Nanae-sama! Yae-sama đã về rồi!”
Ayane gọi vọng vào trong ngôi nhà, và nhiều bước chân nữa có thể nghe thấy dồn dập hướng về phía này, lúc đó một người phụ nữ tầm cuối những năm 30 mặc một bộ đồ kimono màu tím nhạt xuất hiện. Cô ấy trông giống như Yae.
“Mẹ! Con vừa về đây!”
“Yae … con đã trở về an toàn rồi… mừng con về nhà.”
emsqvkz
Xét cho cùng cô ấy là mẹ của Yae. Gặp lại nhau sau một thời gian dài, hai mẹ con ôm nhau trong hàng nước mắt.
“Yea, những người này là ai thế?”
“Aa, đây là bạn đồng hành của con. Họ đã chăm sóc con rất tốt”
“Tốt quá tốt quá, đúng là …… Cảm ơn cô cậu đã chăm sóc cho con gái của tôi”
“À- vâng, chúng cháucó làm gì đâu ạ … chúng cháu đây cũng đã được cô ấy giúp đỡ rất nhiều, bác không phải cúi đầu đâu ạ.”
Ngồi xuống sàn nhà, mẹ Yae cúi đầu xuống và chúng tôi phản ứng vội vã. Có vẻ như cô dành rất nhiều tình thương (cha mẹ) cho đứa con gái của mình. Cảm xúc của Nanae-san đã được thể hiện qua hành động cúi đầu.
“Nhân tiện thì mẹ ơi, cha ở đâu vậy? Ông ấy đang ở lâu đài sao?”
Nghe xong lời của Yae, Nanae-san và Ayane-san liếc nhìn nhau, nét mặt của họ tối lại. Một lúc lâu sau Nanae-san đứng nhìn Yae rồi từ từ mở miệng.
“Cha của con đã không còn ở đây nữa. Ông ấy đã đi với Ieyasu-sama… để ra trận.”
“Ra trận!?”
Yae ngạc nhiên mà ớ ra một giọng nói cộc cằn, cô ấy nhìn chằm chằm vào mẹ mình. Đi đánh trận không dễ chịu chút nào. Không phải đất nước này được cai trị bởi một vị vua sao?
“Thế họ đã đi đâu !?”
“Takeda. Vài ngày trước, đã có một cuộc tấn công bất ngờ tại ngôi đền Thánh Katsunuma ở phía bắc, và chúng dường như đang tiến quân hướng về Kawagoe đểchiếm đánh lấy pháo đài ở đó.”
Ayane-san đã trả lời câu hỏi của Yea thay cho Nanae-san. Có vẻ như một lãnh chúa lân cận đã bất ngờ tấn công.
“Anh trai cũng đi cùng sao…? Nhưng con không hiểu. Tại sao Takeda đột nhiên lại đi xâm lược…? Con không nghĩ lãnh chúa Takeda là một kẻ ngốc ……”
“Gần đây, có một chiến lược gia kỳ lạ luôn ở gần chúa Takeda. Yamamoto gì đó. Một người chỉ có một con mắt với làn da đen và sử dụng một loại phép thuật huyền bí…? Có thể là người đàn ông kỳ lạ này đã làm trò gì đó.”
Trong khi lắng nghe câu chuyện của Nanae-san, tôi đã suy nghĩ một chút. Họ nói chiến lược gia của Takeda là Yamamoto, có phải là ông ta. Yamamoto Kansuke. Một trong 24 vị tướng của Takeda. Nếu câu chuyện Nanae-san là chính xác, sau đó ông ta đã trở thành một pháp sư kỳ lạ. Chẹp, cũng không chắc chắn rằng có đúng thế không huh? Nhưng có một số điểm tương đồng đáng ngạc nhiên.
“Diễn biến của trận chiến như thế nào rồi?”
Rin, người im lặng nãy giờ, đột nhiên hỏi. Pola ở dưới chân cô nghiêng cái đầu của nó. Kohaku cũng rất giống khi làm hành động tương tự. Họ trông rất dễ thương. Oops, thôi quay lại chuyện chính.
“Vì quá bất ngờ nên họ không thực sự có nhiều thời gian để thu thập nhân lực và khí tài, và giờ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi pháo đài sụp đổ, họ nói thế.”
“Vậy thì, cha và anh trai sẽ…!”
Qua đánh giá tình hình của Ayane-san, Yae cứng họng trong nỗi kinh hoàng. Nhưng thay vì tái nhợt đi với sự bất an, trong mắt cô đốt cháy ngọn lửa quyết tâm. Yae không phải là loại con gái chỉ biết đứng nhìn trong khi gia đình quý giá của mình đang bị đe dọa, chúng tôi đã biết rõ điều đó rồi.
“Touya-dono! Pháo đài Kawagoe ở trên một sườn núi cách đây không xa, tôi muốn đi đến đó! Xin anh đấy…!”
“Được thôi. Đi nào.”
“Touya-dono…!”
Tôi nắm tay Yae và gật mạnh đầu đồng ý. Tôi nhìn vào những người khác, Elsie, Lindsey và Yuminađều gật đầu chấp nhận.
“Tôi không bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ ra chiến trường. Tôi hiểu cảm giác của cậu vì vậy tôi sẽ đi cùng”
Rin nhún vai và cười. Người bạn đồng hành đáng tin cậy của cô ấy là Pola cũng muốn đi, và bắt đầu đấm bóng. Cử động đó cũng là từ phép “Lập trình” mà ra à ?
“Yae, hãy tưởng tượng sườn núi.”
“Hiểu rồi~ degozaru.”
Tôi nắm lấy tay của Yae và nhẹ nhàng đặt trán tôi lên môi cô trong khi cô ấy khép mắt lại. Vì tình hình lúc này, thật lạ là cô ấy không bối rối như lúc trước.
“Recall”
Quang cảnh đi vào tâm trí của tôi. Một cây bách hương cổ thụ Nhật Bản ở đó và cách không xa là một tòa lâu đài… không tôi đã thấy được pháo đài. Đó là pháo đài Kawagoe sao?
Tôi thả tay Yae ra và mở “Cánh cửa thần kỳ” ở trước cửa. Yae lao thẳng qua, sau đó là Elsie và những người khác biến mất ở phía bên kia.
Hai người còn lại trong nhà đều đứng hình ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng ở trước mắt và tôi nói với họ.
“Chúng cháu sẽ cứu được bác trai và anh Yae mà không thất bại. Mọi người sẽ trở về an toàn, xin đừng lo lắng.”
“Cậu là ai…”
Với câu hỏi của Nanae-san, tôi không thật sự chắc chắn đáp lại nó như thế nào cho hợp lý, vì vậy tôi cười trừ và cũng đi qua “Cánh cửa thần kỳ”