“Vào cái ngày trước khi các cậu quay lại, ở nơi tận cùng phía Tây của Misumido, người đưa tin từ thị trấn Release đến. Họ báo cáo về những hiện tượng kỳ lạ đã diễn ra trong vòng vài ngày.”
“Những hiện tượng kỳ lạ?”
Rin nói vậy trong khi ngồi trên chiếc ghế trong phòng khách và thưởng trà. Yumina và tôi ngồi ngay đối diện với cô ta, Lindsey và Yae ngồi bên phải và trái. Pola kín đáo ngồi cạnh Rin.
“Những người thực sự thấy nó là những đứa trẻ ở Release. Trong khu rừng, xuất hiện một vết nứt giữa không trung, nơi đáng lẽ ra không có gì cả. Không thể chạm vào nhưng chắc chắn nó đã ở đó.”
Một vết nứt không gian…? Đó là gì thế? Có phải loại phép thuật nào đó không?
“Chẳng mấy chốc, lũ trẻ nhận thấy vết nứt dần dần lớn lên mỗi ngày. Chúng vội vàng kể cho người lớn và những bậc cao niên trong làng đã gửi tin đến Thủ đô.”
Rin đặt lại tách trà của mình vào cái đĩa của nó. Vì thế tin nhắn đó đến Thủ đô trước khi chúng tôi trở về Belfast sao?
“Ta đã rất hứng thú mà lắng nghe câu chuyện, sau đó ta đi cùng với một trung đội lính được điều đến ngôi làng. Nhưng thứ họ tìm thấy là ngôi làng đã bị hủy diệt. Con Tinh thể Tinh đã sát hại dân làng và cô lập khu vực đó. Ta cùng với trung đội đã chiến đấu rất nỗ lực nhưng bọn ta chẳng thể làm được gì cả. Kiếm vô tác dụng, phép thuật bị hấp thụ, dù bị thương nó cũng sẽ tự hồi phục lại… Đó thực sự là một cơn ác mộng.”
“Cũng y hệt với con mà chúng tôi đã chiến đấu… Thế, bọn cô có thể hạ gục nó không?”
“Chúng ta đã xoay sở bằng một cách nào đó. Chúng ta hiểu được rằng sát thương vật lý gây ra bởi phép thuật đem lại hiệu quả, nên đã ném tảng đá vài tấn vào đầu nó. Khi đầu nó bị phá hủy, nó không tự hồi phục lại nữa.”
Đó có thể là trái xích cầu trong đầu nó bị phá hủy… Mọi hoạt động ngừng lại vì thế sao… Tức là giống với con quỷ chúng tôi đã chiến đấu hả?
“Bọn ta quyết định sẽ nghiên cứu con quái vật, khi yêu cầu sự hợp tác từ Charlotte, ta biết được rằng đã có một con tương tự ngay ở Belfast này. Ta còn ngạc nhiên hơn khi không ai khác ngoài cậu đã hạ gục nó.”
Rin nhìn tôi chằm chằm với nụ cười ác quỷ. Gì thế, cái cảm giác bị một con mãng xà nhìn chòng chọc này này? Nó khiến tôi toát mô hôi lạnh.
“Ta đã nghe nói về nó, cậu biết chứ? Cậu có thể sử dụng mọi phép thuật Vô tính phải không? Thế thì bảo sao cậu sử dụng được phép ‘Lập trình’.”
“Aa-…tôi có thể nói gì đây, tôi chỉ hy vọng cô sẽ không truyền bá nó đi thôi.”
Charlotte-san đã nói huh? Dù sao thì chụy ta cũng sẽ làm thế thôi. Chụy ta bị ép buộc bởi mụ chủ nhân quỷ quyệt đó mà.
“Theo như những dân làng sống sót, sau khi vết nứt xuất hiện giữa không trung thì con Tinh thể Tinh xuất hiện qua vùng không gian bị rách.”
Từ vùng không gian bị rách…? Nó không sống lại như con ở phế tích đó sao?
Rin rút từ túi ra một trang giấy và đặt nó lên bàn. Con quái vật được đưa ra mang hình dạng khác với con chúng tôi đã hạ gục.
Chúng tôi đối mặt với một con có sáu chân dài mảnh và một cái đầu dính liền với cơ thể hình quả hạnh, mang dạng một con dế. Con Rin đã vẽ trên giấy cũng mang một cái đầu với kiểu khá tương tự nhưng thay vì cơ thể hình quả hạnh, nó lại dài và không thấy một cái chân nào cả.
Nếu chúng tôi đã chiến đấu với một con dế thì đây là một con rắn. Nó có một cơ thể mang hình dáng cong như một thanh katana Nhật Bản, một con Tinh Xà.
“Con chúng tôi chiến đấu mang hình dáng khác cơ, dạng như một con dế ấy. Nó duỗi những cái chân dài ra để tấn công.”
“Con này thì mở rộng phần đuôi của nó và đâm người ta đến chết. Như một lưỡi kiếm bén ngọt.”
Nó mang một hình dáng khác. Nhưng tôi tin rằng chúng cùng là một loại với nhau. Nếu bạn muốn so sánh thì, một con bướm và một con bọ ngựa khác nhau hoàn toàn nhưng chúng cùng là loài “Côn trùng”. Những con này chắc cũng tương tự như vậy thôi.
“…..Rất lâu trước đây, khi ta vẫn còn nhỏ, ta được nghe những bậc cao niên trong dòng tộc kể về chuyện này. Một con quỷ mang tên “Fraze” không biết từ đâu xuất hiện, nó mang cơ thể trong mờ và nó đến để hủy diệt thế giới này… Chuyện kể rằng con quỷ không thể bị tổn thương. Sau một thời gian nó đơn thuần tan biến đi, và rồi như thể chưa có gì xảy ra, thế giới trở lại y như lúc trước…”
“Con “Fraze” đó có phải là một Tinh thể Tinh không?”
“Ta không rõ nữa. Những vị cao niên đó đã qua đời rồi, sau cùng thì đó chỉ là câu chuyện ta được nghe kể khi còn nhỏ. Thậm chí lần cuối cùng Tiên tộc hợp tác với một ngoại tộc cũng đã là nhiều thiên niên kỷ trước đó rồi.”
Có thể nào con quái vật tên “Fraze” đó tự xuất hiện không, nó đến từ đâu vậy? Liệu rằng nó được triệu hồi bởi kẻ nào đó như một con thú được gọi ra? Tại sao nó tấn công con người? Tôi không thể trả lời những câu hỏi ấy được.
Dù nó là một mối đe dọa, chiến thắng nó là điều không thể. Nếu nó xuất hiện sẽ lại phải đánh bại nó lần nữa. Thêm vào đó, kẻ giật dây đằng sau cũng sẽ phải bị hạ nếu có một tên như thế.
“Dù chúng ta tự nghĩ về nó thì cũng chẳng ích gì phải không huh? Nếu có thể tôi không bao giờ muốn chạm trán với một con nào nữa cả. Nếu chuyện đó xảy ra thì chúng tôi sẽ hạ gục nó thôi.”
“Ta hiểu rồi. Nhân tiện, ta sẽ ở lại đây với tư cách là sứ giả của Misumido thay cho Olga-san.”
Eh? Thật sao? Tội thay cho Charlotte-san…
“Sau này thỉnh thoảng ta sẽ ghé qua chơi đấy. Và Touya này, cậu sử dụng “Cánh cửa thần kỳ” được không?”
Aa, tệ quá. Mụ ta phát hiện ra rồi. Tôi thậm chí đã mất thời gian để dựng nên vở kịch đó chỉ để giữ bí mật “Cánh cửa thần kỳ”, nó có thể khiến Misumido cảnh giác hơn. Thậm chí có thể gây ra sự bất tín nữa. Như thể hack não được tôi, Rin cười nhẹ.
“Cậu không cần làm cái mặt đó đâu. Ta chưa hề hé miệng với Thú Vương hay những Tộc Trưởng khác đâu nên cứ yên tâm đi. Ta đối tốt với những người thân của mình mà.”
“Người thân?”
“Chẳng phải cậu sẽ trở thành tập sự của ta sao?”
Rin nhìn tôi và nở nụ cười đến mang tai. Gununu. Có phải bạn sẽ gọi đây là một lời đe dọa không? Trong khi tôi còn đang lưỡng lự, Rin nói.
“Fuffu, ta đùa đấy. Ta không muốn ép buộc ai làm bất cứ thứ gì trái ý muốn cả.”
Xàm le. Bà thậm chí còn không nghiêm túc một nửa phải không? Khi tôi còn trừng mắt với Rin thì cửa phòng khách mở ra và Cecil-san cùng Rene-san bước vào với một ấm trà và món ăn nhẹ.
“Em xin được phép thay chén trà ạ.”
Rene nói trong khi lo lắng nhìn. Em ấy lúng túng đặt cái đĩa đựng đồ ăn nhẹ lên bàn và rót trà vào những chiếc tách rỗng. Cecil-san quan sát ẻm với một nụ cười.
“Xin thứ nhỗi cho em.”
Ẻm cắn phải lưỡi rồi. Hai người họ cúi chào và rời phòng khách. Nó khá ổn đấy, tôi đoán vậy. Dù tôi nghĩ lần thử đầu tiên thế là rất tốt rồi.
“Cậu đang thuê một đứa trẻ khá nhỏ để làm việc đấy. Em ấy có vẻ không quen phục vụ à, một người mới sao?”
“Tôi mới thuê ẻm gần đây thôi. Có vài lỗi lầm nhưng tôi rất biết ơn nếu cô có thể bỏ qua chúng.”
Vừa nói tôi vừa nhấc tách trà vùa được rót đầy lên. Mu, hơi nóng và đặc. Nó không phải là thứ mà Cecil-san hay Lapis-san sẽ làm. Nhưng chẳng có gì phải lo lắng cả.
“Nhân tiện, hãy quay trở lại với điều ta hỏi lúc trước. Cậu có thể sử dụng “Cánh cửa thần kỳ” phải không?”
“Đúng vậy. Phần vướng mắc duy nhất là tôi không thể đến một nơi chưa từng đặt chân tới trước đây.”
“Cậu có biết phép thuật Vô tính “Gợi nhớ” không? Đó là một phép có thể sử dụng để đọc ký ức của người khác. Nếu kết hợp chúng với nhau, cậu sẽ có thể đến bất cứ nơi nào người kia đã từng đi qua.”
Là loại phép thuật đó sao…? Nhưng thật sự thì bạn cũng biết mà. Gần như bất kỳ thành viên nào từ Tiên tộc cũng có thể sử dụng phép thuật Vô tính, nên tôi đoán đó là thiên phú chăng?
“Nếu cậu sử dụng phép thuật đó và “Cánh cửa thần kỳ”, có một nơi ta muốn dẫn cậu đến. Nơi ấy có những phế tích cổ đại, ta muốn lấy một thứ ở đó.”
“Tôi thực sự chưa hiểu…Cô định đi đâu vậy?”
“Về vùng viễn đông, ở rìa phía đông. Đến đất nước của Thượng đế Ishen.”
“Ishen?”
Theo phản xạ, tôi nhìn vào Yae. Yae cũng rất ngạc nhiên. Ishen, đất nước tương tự như Nhật Bản ở thế giới trước kia của tôi. Từ khi đến thế giới này, tôi đã vô cùng hứng thú với nó. Tôi có thể đến đất nước đó sao?
“Cô gái này sinh tại Ishen phải không? Nếu đọc tâm trí của em ấy thì cậu có thể sử dụng “Cánh cửa thần kỳ”, sau đó đến được Ishen.”
“Khoan đã-degozaru! Đọc tâm trí ư, của em-degozaru!?”
“Xin đừng lo lắng. “Gợi nhớ” chỉ có thể được dùng để xem những điều được phép, nếu không thì không thể đọc được gì cả.”
Yae im lặng khi mang một vẻ mặt lo lắng không thể diễn tả. Hẳn là ai cũng có những điều không muốn người khác thấy mà. Tôi không thể nói rằng nó sẽ ổn được, cũng đáng lo lắm chứ. Tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy nếu vị trí của chúng tôi hoán đổi cho nhau.
“Phép thuật Vô tính “Gợi nhớ” được sử dụng để chạm đến tâm trí người khác, từ đó người kia nhớ lại những ký ức từ bên trong và trao đổi nó đi. Cách tiếp xúc là môi chạm môi.”
“Ueeee!!!!?” x4
“Đùa thôi.”
(Edit: Nhất chế)
Mọi người gục xuống trước những lời của Rin. Đừng có cười kiểu đấy, con mụ S goth loli kia! Mụ ta đang giỡn mặt với chúng tôi đây mà!
“Rồi rồi, hai người đúng đối diện nhau đi, sau đó nắm hai tay nhau.”
Rin kéo tôi đứng đối diện với Yae. Sau đó cứ thế chúng tôi nắm lấy tay nhau. Mềm mại làm sao… Em ấy luôn cầm một thanh kiếm nhưng đôi tay vẫn mềm mại thế này đấy. Tệ thật, nó làm tôi bị kích thích quá!?
“Aa….”
“Hau…!”
Tôi nhìn vào Yae và mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi nhận thấy em ấy đang nhìn tôi với một khuôn mặt cực kỳ xấu hổ. Đừng nhin anh như thế mà! Nó sẽ khiến anh ngượng thêm đấy!
“Rồi, giờ hai người nhắm mắt lại nào. Yae, hãy nghĩ trong đầu về khung cảnh của Ishen. Hình dung nơi đó thật rõ ràng. Nếu địa điểm không rõ ràng thì “Cánh cửa thần kỳ” có thể sẽ dẫn đến một nơi trông giống thế thôi. Sau đó tì trán vào nhau và sử dụng “Gợi nhớ”.”
Rồi giống như những gì Rin hướng dẫn, tôi luyện phép thuật và để trán mình và Yae chạm nhau. Thoang thoảng một mùi hương dễ chịu, khiến tôi hơi khó tập trung. Nhưng bằng cách nào đó tôi đã làm được và kích hoạt phép thuật.
“Gợi nhớ.”
Một hình ảnh tuôn chảy trong tâm trí tôi. Một cái cây lớn… cây long não ư? Có cái gì đó ở phía dưới…một ngôi đền sao? Tôi có thể thấy một ngôi đền nhỏ. Ở hai bên đều có tượng chó đá Hàn Quốc. Một ngôi đền nhỏ trong rừng sao? Đây là một trong những ký ức của Yae về Ishen ư?
“Anh thấy rồi.”
Mở mắt ra, Yae và tôi nhìn nhau. Tôi thấy hơi lạ một chút, giống như một ký ức bình thường mà tôi có thể nhớ được. Cứ như thể tôi đã đến nơi đó rất nhiều lần vậy.
“Nn!”
“-Khụ!”
Yumina ho một cách không tự nhiên và tôi thả tay Yae ra. Mọi người nhìn làm tôi ngượng ngùng không thể cầm tay. Chúng tôi xấu hổ quay khỏi nhau.
“Nếu đã thấy Ishen rồi thì ta muốn cậu sử dụng “Cánh cửa thần kỳ”, cậu vui lòng chứ?”
Ku, tôi bảo dừng cái điệu cười ấy lại rồi mà!
Tôi hình dung ra địa điểm vừa thấy một lần nữa… và mở “Cánh cửa thần kỳ”.
Sau khi bước qua cánh cửa và ánh sáng, chúng tôi tiến ra một khu rừng. Dưới cây long não khổng lồ, có một cái cổng vòm và đền thờ nhỏ với những tượng chó Hàn Quốc. Khung cảnh y hệt như trong ký ức của Yae.
9xbgnfq
“Không có nhầm lẫn gì cả. Đây là quê hương em, Ishen degozaru. Chúng ta đang ở khu rừng nhỏ không xa nhà cha mẹ em, bên trong khu rừng được bảo vệ.”
Sau khi bước ra khỏi cánh cửa, Yae nhìn quanh và nói vậy. Ở ngoại ô phía đông chúng tôi đã đặt chân đến đất nước viễn đông của Thượng đế, Ishen.