“Yep, chẳng phải trông nó rất hợp với em sao?”
“Thật ạ?”
Rene nắm lấy viền của chiếc váy khi xoay vòng trong bộ bộ đồng phục hầu gái mới toanh của mình. Mặt dây chuyền trên cổ em ấy đung đưa theo từng nhịp xoay.
“Mặt dây chuyền đó sẽ khá vướng víu khi em làm việc đấy vì thế em nên để nó bên trong áo mình đi.”
“Ah, vâng. Em hiểu rồi Touya-niichan.”
Không chỉ đỡ vướng víu khi làm việc, sẽ tốt hơn nếu giấu nó đi để che mắt những món đồ lấp lánh khỏi những ánh mắt trộm cướp. Rime-san đứng cạnh tôi và nhìn thẳng vào Rene.
“Rene. Giờ cháu đã trở thành một người làm trong nhà. Trước mặt khách thì phải gọi “Chủ nhân” chứ không phải “Touya-oniichan” đâu nhé.”
“Aa, etto, vâng ạ thưa Rime-san.”
“Tốt lắm. Trách nhiệm của cháu là giúp đỡ những người làm ở đây. Tạm thời cháu hãy cùng Clair chuẩn bị trước bữa sáng còn những điều khác cháu sẽ được học từ Lapis.”
“Cháu hiểu rồi ạ.”
Rene trả lời đầy kiên quyết. Thực sự thì mọi việc có ổn không nhỉ… Tôi hơi lo lắng đấy.
“Tốt lắm, thế thì cùng đi nhé Rene-chan?”
“Un. Em đi đây Touya-nii- Chủ nhân.”
“Chăm chỉ nhé~”
Cecil dẫn Rene đi và rời khỏi phòng ăn. Tốt nhất là nên học hỏi từng chút một.
“Em nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi, không cần lo lắng đâu.”
“Em cũng nghĩ vậy.”
Cặp song sinh cho thấy sự ủng hộ của mình khi thưởng trà sau bữa điểm tâm. Hôm qua tôi đã kể cho tất cả mọi người về việc tuyển dụng Rene một cách tỉ mỉ.
“Em ấy có vẻ là một đứa bé rất mạnh mẽ ~degozaru. Em ấy có suy nghĩ rất đứng đắn về bản thân mình đó.”
Yae nói vậy trong khi ngấu nghiến bữa ăn sáng của mình. Em thực sự ăn rất khỏe đấy! Cái bánh sừng bò thứ bao nhiêu rồi đấy?
Cửa phòng ăn bật mở với tiếng click vang lên. Yumina tiến vào với một mảnh giấy phấp phới trong tay.
“Cái này là từ Phụ hoàng. Touya-san, nếu anh rảnh thì Cung điện Hoàng gia có lời triệu tập anh đó.”
Chắc chắn nó được gửi qua chiếc cổng gương đưa thư trong phòng của Yumina tại Cung điện Hoàng gia. Nếu lá thư đó được chuyển đến bằng sức người thì sẽ tốn mất 30 phút mới đến nơi, một điển hình cho sự tiện lợi là đây chứ đâu.
“Từ Nhà vua sao? Anh không biết Người muốn gì nhỉ.”
“Gần đây, Hoàng thúc cứ liên tục hãnh diện khoe khaong về chiếc xe đạp của mình, liệu có phải vì chuyện đó không?”
Yumina trả lời với nụ cười gượng gạo. Aa, ngài ấy muốn một cái cho riêng mình sao eh… Tôi sẽ đi làm một chiếc để đem theo mới được. Tôi cũng quyết định sẽ nhân cơ hội này để bàn về chuyện của Rene.
Tôi sử dụng phép “Lưu trữ” trong khu vườn để lấy ra nguyên liệu cho chiếc xe đạp và chế tạo một cái. Vì đã làm quá nhiều lần rồi nên tôi có thể hoàn thành nó trong khoảng mười phút. Sau đó tôi “Lưu trữ” nó. Phép thuật này thực sự vô cùng tiện lợi.
“Thế nhé, anh té đây.”
“Em sẽ đi với anh.”
Yumina nói vậy khi bước vào khu vườn. Nếu ẻm không đi cùng tôi thì thực sự tôi sẽ không thể một mình lang thang trong lâu đài được.
“Aa, chờ chút. Em cũng muốn đi. Em muốn tập luyện với ngài Tướng quân.”
Với cặp găng lệch đôi treo bên eo, Elsie cũng đi cùng chúng tôi. Em ấy đã đấu với ông ta rất nhiều lần , bây giờ có vẻ như em ấy đã tầm sư học đạo rồi.
Vương quốc này có cả “Lực lượng Kỵ sĩ” và tổ chức “Quân đội” nói chung. Chẳng hiểu nó khác nhau ở chỗ nào cả. Không biết có phải một đội là vệ quốc quân chống lại ngoại xâm còn “Lực lượng Kỵ sĩ” là những hộ tống cho Nhà vua hay không nữa. Tôi vẫn chưa có cơ hội được gặp người đứng đầu Lực lượng Kỵ sĩ. Vừa nghĩ vậy tôi vừa sử dụng “Cánh cửa thần kỳ”.
“Xem nào, Al… ý ta là Công tước Ortlinde cậu biết đấy, đã khoe với ta về loại phương tiện kỳ lạ này và nói rằng Touya-dono chính là người đã chế tạo ra nó. Liệu rằng~, cậu biết đấy, có thể thu xếp và làm cho ta một chiếc giống thế được không…?”
Nhà vua đặt vấn đề với một thái độ mập mờ. Tôi nghĩ vậy.
Chúng tôi đang nói chuyện trong một căn phòng nhỏ tại Cung điện Hoàng gia. Elsie đã đi đến chỗ của Tể tướng còn Yumina thì về nơi ở của Công chúa, lần lượt từng người một.
“Tôi cũng nghĩ như vậy nên đã làm sẵn một cái và đem theo đây.”
“Oo! Thế thì tuyệt vời quá! Và, nó đâu rồi!?”
Tôi sử dụng phép “Lưu trữ”, một vòng tròn ma pháp xuất hiện và tôi lấy ra chiếc xe đạp.
“Touya-dono vẫn chất lừ như mọi khi. Phép này khác với “Cánh cửa thần kỳ” sao?”
“Đây là phép thuật lưu trữ. Nó mang lại rất nhiều những tiện ích khác nhau.”
Nhà vua thốt ra một tiếng trầm trồ kinh ngạc và dán mắt vào chiếc xe đạp. Ngài ấy quan sát nó dưới mọi góc độ và chạm thử vào nó.
“Công tước có để Người thử không ạ?”
“Umu, nhưng ta không thể điều khiển nó được. Công tước nói cần phải tập luyện nhưng nó sẽ mất khoảng bao lâu vậy?”
“Công tước học trong tầm một ngày, còn những hầu gái của tôi mất khoảng ba tiếng. Ngay cả khi mất một chút thời gian thì Người có thể học nó trong vòng ba ngày thôi.”
Nhà vua hẳn không rảnh thế đâu nhỉ. Chẳng thế nào mà ổng dành cả ngày chỉ để học đi xe đạp cả. Dù vậy thì chỉ cần tiếp tục luyện tập thì ổng sớm muộn cũng sẽ biết đi xe đạp thôi.
Giờ thì, trong lúc Nhà vua đang vui vẻ ngồi dang chân trên chiếc xe đạp, tôi nghĩ đã đến lúc ổng lắng nghe những điều tôi nói rồi.
“Thực ra thì, tôi có điều muốn nhờ Người, xin hãy cho tôi biết ý kiến về việc này…”
“Hou? Thật lạ lùng khi thấy Touya-dono yêu cầu việc gì đó nha.”
Tôi giải thich chuyện về Rene với Nhà vua người đang mang khuôn mặt khá bất ngờ. Nhà vua lặng im lắng nghe và một lúc sau mở lời với vẻ nghiêm nghị.
“Tội phạm vẫn là tội phạm. Đền bù là việc làm vô cùng cần thiết. Tuy nhiên, khi xem xét hoàn cảnh thì cô bé có thể được hưởng khoan hồng . Nếu cậu sẵn sàng chịu trách nhiệm với cô bé và cô bé có thể cải tà quy chính, thì sẽ chỉ cần nộp một khoản phạt lớn và nhận một lời cảnh cáo nghiêm khắc thôi. Tuy nhiên, sẽ không có có hội thứ hai đâu, xin hãy nhấn mạnh điều ấy với cô bé.”
Tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm trước những lời nói của Nhà vua. Tôi đã nghĩ rằng ổng có thể sẽ vô cùng tức giận cơ, nhưng vào lúc đó, tôi chỉ cảm thấy mình phải làm tất cả những điều có thể để bảo vệ Rene bằng cả tấm lòng. Nhưng sự ân cần của Nhà vua đã bù đắp cho điều đó. Có chuyện gì tồi tệ đã xảy ra sao?
“Umu…Vẫn rất cần thiết phải tìm hiểu…”
“Gì ạ?”
“Vì sao có nhiều đứa trẻ sống lang thang như vậy, cậu cũng biết đấy. Những cô nhi viện lẽ ra đã nhận được đầy đủ số tiền chúng ta đã gửi đi từ Cung điện Hoàng gia mới phải. Có lẽ nào…”
Nhà vua vỗ hai tay vào nhau và một tay đeo mặt nạ trắng đáp xuống từ trần nhà mà không gây ra bất cứ tiếng động nào. Oo, làm tôi giật cả mình! Chuyển động thật nhanh nhẹn, tôi nghĩ có lẽ đó là một trong hai hầu gái của tôi Cecil-san hoặc Lapis-san, nhưng Lapis-san mang hình lục giác trên trán còn của Cecil-san là hình bầu dục cơ. Nhân viên tình báo này mang hình ngũ giác và nhận mệnh lệnh trực tiếp từ Nhà vua, một thành viên của hội tình báo “Espion”.
“Ai là người nhận trách nhiệm quản lý quỹ cô nhi?”
“…Thần nghĩ đó là Nam tước Sebeku. Vài năm gần đây có xuất hiện những lời đồn kỳ lạ về hắn.”
“Điều tra những giao dịch tài chính, nếu có bằng chứng tham nhũng, bắt giữ hắn ngay lập tức.”
“Ha.”
Hắn ngay lập tức biến mất trở về trần nhà, y như lúc xuất hiện vây. Hắn thực sự là một ninja.
“Xin thứ lỗi. Có thể đứa trẻ Touya-dono đang bảo vệ lẽ ra là người chúng ta phải bảo vệ ngay từ ban đầu, có vẻ đó là lỗi của chúng ta. Xin hãy tha thứ.”
Vừa nói thế, Nhà vua vừa cúi đầu trước tôi. Quả thực, có thể tên đó đã biển thủ số tiền từ cô nhi viện khi quản lý nó. Và vì thế mà cô nhi viện sẽ chẳng thể tự làm được gì khi những đứa trẻ trở thành kẻ lang thang.
Sau cùng thì ở đây có rất nhiều kẻ như vậy đấy. Những kẻ kiêu căng ngạo mạn chiếm số tiền không thuộc về mình một cách ích kỷ. (Edit: Vote cho main bắn toạc sọ lão Nam tước đê)
“Chuyện đó hẳn cũng rất khó khăn cho Bệ hạ mà.”
“Chính cậu nói nhé. Ta muốn nhanh chóng truyền ngôi lại cho ai đó và nghỉ hưu lắm rồi nè.”
Nhà vua cười nhăn nhở khi nhìn chằm chằm vào tôi. Đừng có ám chỉ rằng tôi sẽ thành thân với Yumina. Ngay cả khi chuyện đó xảy ra, tôi cũng sẽ không nối ngôi đâu, ông phải biết thế đấy. Tôi cần phải làm mọi thứ trong khả năng để có thể ngồi vào ghế Bếp trưởng trong lâu đài mới được. Những món như tỏi, củ từ hay rùa mai mềm…ở đây đều đủ cả. Tôi cần phải thu xếp ngay lập tức mới được. (Trans: Ý hắn muốn chế thuốc giúp Nhà vua sinh con trai đó) (Edit: Hoặc dùng số lượng áp đảo chất lượng, chơi Viagra đi ông)
“Anh đã về rồi đây.”
Sau khi sử dụng “Cánh cửa thần kỳ”, tôi cùng Yumina bước ra và tiến vào hành lang căn biệt thự của tôi. Có vẻ Elsie đã đi bộ về sau khi kết thúc buổi tập luyện.
Cánh cửa mở ra và Rime-san đón chúng tôi ở tiền sảnh.
“Chào mừng Chủ nhân đã trở về nhà.”
“Tôi đã về đây Rime-san. Mọi chuyện với Rene vẫn ổn chứ?”
“Có vẻ vậy. Aa, có một vị khách đến tìm Chủ nhân đó.”
“Khách ư?”
Khi đang nói chuyện thân mật với Rime-san, tôi nhìn và nghe thấy những tiếng bước chân lảo đảo của cái gì đó tiến về phía này.
Nó dài khoảng 50 cm, đeo quanh cổ một dải ruy băng đỏ xám. Một chú gấu đồ chơi với đôi mắt to tròn đáng yêu.
“Pola!?”
Chú gấu nghe tên mình được gọi bèn phản ứng lại và vẫy tay phải lên chào. Tôi tóm lấy chú gấu Pola bước đi không vững và bế nó lên.
“Mày thực sự tự mình đến đây sao?”
“Không thể có chuyện đó xảy ra đúng không nào? Chụy cũng đến đây này.”
Cánh cửa phòng khách bật mở và một cô gái với mái tóc xám buộc hai bên trong bộ váy goth loli xuất hiện.
“Rin!? Sao cô lại ở đây!?”
Không chỉ Pola mà cả chủ nhân của nó Rin cũng đến, thật sự chẳng có gì khó hiểu cả.
“Ta đến để nghiên cứu vài thứ. Ta cũng muốn trừng phạt Charlotte nữa. Mặc dù ta đã cho con bé một trận rồi.”
Mụ ta thật sự là một kẻ thù dai đấy… Mặc dù đã hơn 600 tuổi, mụ này vẫn không trưởng thành tí nào cả…. Rin nhìn tôi với ánh mắt khó chịu và Yumina kéo tay áo tôi.
“Touya-san? Ai vậy ạ?”
“Aa, đây là lần đầu tiên em gặp cô ấy đúng không Yumina? Đây là Tiên tộc Trưởng của Mitsumido, tên cô ấy là Rin. Dù trông thế này thôi nhưng cô ấy lớn tuổi hơn chúng ta rất nhiều đó.”
“Tiên tộc…? Nhưng…”
Yumina nhìn mụ ta đầy nghi ngờ. Huh? Giờ tôi mới nhớ, không phải Tiên thì phải có cánh sau lưng à? Mụ ta không chặt nó đi rồi chứ?
“Aa, đôi cánh hiện giờ được ẩn giấu nhờ Thị ma thuật. Ở vương quốc này thì chúng sẽ rất nổi bật.”
Có vẻ như vì phép thuật đã được giải phóng, đôi cánh trong mờ dần dần hiện ra. Chúng lấp lánh dưới ánh dương tuôn trào từ cửa sổ. Dù là cánh của Lông Vũ tộc hay Tiên tộc, không biết chúng có vướng víu khi họ ngủ không nhỉ.
“Nhưng tại sao là ở đây? Mặc dù thật ngạc nhiên khi cô biết nơi để tìm tôi đấy.”
“Ta nghe nói từ Charlotte. Và có chuyện ta muốn hỏi cậu. Về con “Tinh thể Ác quỷ” mà cậu hạ gục vài tháng trước đây.”
“…Gì cơ?”
Tinh thể Ác quỷ. Không thể khác được. Nó xuất hiện ở phế tích ngầm của Cố đô Hoàng gia, kiếm vô tác dụng, ma thuật thì bị hấp thụ; con quái vật có cách hồi phục rất huyền bí.
“Một “Tinh thể Ác quỷ” đã xuất hiện ở Mitsumido.”
Từ những lời mà Rin vừa tức giận mà nói ra, tôi cảm thấy một sự bất ngờ đến lạnh gáy không thể diễn tả nổi.