Chương 52: Chương 52: Nhân Viên Mới Và Mặt Dây Chuyền.

Khi đã lau đi nước mắt, Rene thực sự khá là dễ thương.

“Ê niichan này. Anh định đãi em món gì vậy?”

Nhưng ẻm lại nói như vậy đấy. Tạm thời không nên để em ấy ăn quá nhiều ngay lập tức nên tôi mua một ít soup hải sản và đưa cho em ấy một chén. Rene rụt rè nhận lấy và bắt đầu uống từ từ từng chút một. Em ấy có vẻ nhạy với nhiệt. Tôi cứ lo là ẻm sẽ uống hết chỗ ấy trong vòng một nốt nhạc cơ nên thôi thế là ổn rồi.

“Chờ anh ở đây một lát.”

Tôi bảo Rene đợi mình ở đó và tiến thẳng đến Bang hội với chiếc ví mới lấy lại của mình, xuất trình thẻ Hội viên ra và rút một ít tiền. Thực sự thì trong ví cũng chẳng có bao nhiêu cả. Tôi đã tính ghé qua vài cửa hàng nhưng với tình trạng của Rene hiện giờ thì tôi lại quyết định không đi nữa. Cuối cùng chúng tôi ngồi trên chiếc ghế dài gần đó và ăn một ít kabobs mua từ cửa hàng khác trong khu buôn bán.

“Nó không thể chạy mất đâu nên cứ ăn từ tốn thôi.”

“N”

Em ấy thực sự đói như vậy sao? Ẻm nhóp nhép nhai miếng kabobs như một chú lợn con và nuốt nó vào cái bụng như cái hố không đáy của mình. Em ấy sẽ khiến Yae phải nỗ lực rất nhiều để vượt qua mình đấy.

“Rene này, em sống ở đâu vậy?”

“Nới đâu cũng là nhà của em cả. Em đã từng ngủ ở công viên và những con hẻm sau nhà. Trước đây em được sống đàng hoàng với cha mình nhưng…”

“Có chuyện gì xảy ra với cha em sao?”

“Một năm trước, sau một nhiệm vụ diệt ác thú, cha em không quay trở về nữa. Ông ấy là một mạo hiểm giả…”

Tôi hiểu rồi… Có lẽ con ác thú đã hấp diêm ổng rồi. Cũng không có gì lạ nếu một mạo hiểm giả tham gia nhiệm vụ diệt quỷ bị lộn cái bàn cả. Và chính vì thế mà rất nhiều người sẽ đơn thuần bị xem như mất tích thôi.

“Thế mẹ em thì sao? Hoặc em có họ hàng thân thích nào không?”

“Ngay sau khi sinh em thì mẹ em đã qua đời. Em không biết đến một người họ hàng nào cả. Cha em thật sự không nói nhiều về họ.”

Sau khi đã chén xong món kabob của mình, em ấy lau bàn tay bẩn thỉu của mình lên cái quần cũng nhếch nhác chẳng kém. Hóa ra là vì cha mình biến mất nên em ấy đã bị bỏ lại một mình đơn độc. Thật đáng kinh ngạc khi em ấy có thể sống sót trong cả năm qua.

“Sau khi cha mình biến mất, em đã đi cùng một người phụ nữ lớn tuổi trong thị trấn và được dạy cho cách móc túi. Em biết đó là việc làm không tốt nhưng vì em rất đói nên không thể làm cách nào khác được cả…”

Bà dạy ẻm ấy quá nhiều rồi đấy đồ khọm. Nhưng nhờ thế mà Rene mới có thể sinh tồn được.

Ừm… mình nên làm gì với cô bé này nhỉ? Ẻm không có cả cha mẹ lẫn họ hàng thân thích. Ngay cả khi tôi mang ẻm đến một cô nhi viện thì em ấy cũng đã là tội phạm rồi… Khi nghe được câu chuyện của em ấy, tôi nhận ra rằng chỉ khi thật sự tuyệt vọng thì em ấy mới ăn trộm nên chuyện này cũng có thể bỏ qua được…

Hình như cũng có vài đứa trẻ như thế quanh đây. Ngay cả khi chúng không đi ăn trộm thì cũng sẽ vật vã mà chết. Tôi hiểu được rằng những đứa trẻ đó vô cùng tuyệt vọng để có thể sinh tồn. Nhưng điều ấy cũng không làm việc ăn trộm trở thành thỏa đáng…

Có lẽ em ấy sẽ được ai đó thuê làm việc… cứ như là thật ý. Nếu tôi cứ rời khỏi đây như thế này thì em ấy sẽ lại trở về con đường móc túi thôi. Rồi có thể ẻm sẽ bị bắt quả tang…

Không sai nếu nói tôi ngờ nghệch nhưng đó là điều không thể tránh khỏi mà. Nếu tôi có thể giúp gì cho em ấy thì đó là điều tôi rất mong muốn được làm.

“….Rene này, em có muốn đến và làm việc ở nhà anh không?”

“Eh?”

“Em sẽ không phải lo lắng về nơi ăn chốn ở đâu. Nhưng em sẽ phải làm việc cho đứng đắn đấy. Nếu tốt thì anh sẽ dựa vào đó mà trả công cho em. Em nghĩ thế nào?”

“Eh? Eh? Anh sẽ cho em một công việc sao? Thật ấy ạ?”

Rene nhìn tôi chăm chú với vẻ sốc toàn tập. Đến ngay cả tôi cũng ngạc nhiên với chính mình khi nói vậy cơ mà. Ẻm nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh hy vọng.

“Tuy nhiên, nó đi kèm với điều kiện em không bao giờ được móc túi nữa. Nếu em không giữ lời thì anh không thể cho em bất cứ công việc nào đâu.”

“Ye-yeah! Em sẽ không bao giờ làm thế nữa! Em hứa đó!”

Tôi nhẹ nhàng vỗ đầu Rene khi em ấy gật gật. Tôi không biết ẻm có giống như Yumina không nhưng tôi nghĩ Rene chắc chắn là một đứa trẻ ngoan. Được rồi, mọi thứ đã giải quyết xong, giờ thì về nhà nào. Tôi có thể sử dụng “Cánh cửa thần kỳ” để trở về nhưng tôi muốn ẻm đi bộ và nhớ đường về.

“Huh, không phải lối này ạ?”

“Nhà anh ở hướng này cơ, ở quận Tây.”

“Quận Tây ư!?”

Rene đang hướng về phía quận Tây, quay ngoắt lại và nhìn vào tôi đầy kinh ngạc. Bất ngờ đến vậy sao em?

Tôi đưa Rene ra khỏi quận Nam và tiến vào quận Tây. Khu dân cư bắt đầu mở rộng theo con đường và dẫn đến một con dốc nhỏ lên phía ngọn đồi. Mọi chuyện sẽ đơn giản hơn biết bao nếu không có nó ở đây.

“Có lẽ nào… Touya-niichan là một quý tộc?”

“Anh không phải một quý tộc. Nhưng cũng có vài điều đã xảy ra.” (dù sao thì chưa đâu bwahahaha)

Rene hỏi tôi điều đó vì mang một cảm giác bấp bênh lạc lõng ở đây. Nếu tôi là một quý tộc thì hẳn tôi sẽ phải sống ở quận Trong thay vì quận Ngoài, nhưng điều đó không phải tuyệt đối. Cũng có những nhân vật như quý tộc bậc thấp hoặc nghèo khổ cũng như thương nhân giàu có sống ở đây.

Sau khi đã leo hết con dốc, chúng tôi có thể nhìn thấy mái nhà đỏ tươi của căn biệt thự. Thấy thế, Rene quay lại nhìn tôi với vẻ mặt chết lặng.

“Đ-đây là nhà của Touya-niichan sao!?”

“Đúng vậy đấy. Ah, Tom-san, làm tốt lắm.”

“Oh, đúng là chả mấy khi Chủ nhân dùng cửa trước nhỉ?”

Người gác cổng Tom-san vừa cười vừa nói. Ờ thì tôi rất hay sử dụng “Cánh cửa thần kỳ” mà vì thế ông ấy nói vậy cũng không thể trách được.

Tôi tiến vào dinh cơ của mình qua lối đi dành cho người làm ở cạnh cánh cổng. Sau đó tôi đi dọc theo mặt đường lát vào khu vườn và mở cánh cửa đúng lúc Lapis-san và Cecil-san đang lau dọn tiền sảnh trong vườn.

“Ara, Chủ nhân? Xin chào mừng trở về. Thật lạ khi mà Chủ nhân lại đi vào từ cửa trước đó?”

“Xin chào mừng trở về~ Araa? Bé nào thế này nhỉ~?”

Cecil-san nhìn chăm chăm vào Rene một lúc. Có vẻ em ấy hơi ngượng nên Rene núp sau lưng tôi.

“Đây là bé Rene. Em ấy sẽ bắt đầu làm việc ở đây từ hôm nay vì vậy hãy vui vẻ với nhau nhé. Rene này, tự giới thiệu bản thân đi em.”

“Uu….Rene ạ. Rất vui vì được gặp các chị….”

Gì đây, cứ như tôi mới nhặt về một con mèo vậy. Em ấy lo lắng à? Ờ thì nếu tôi đột nhiên bị đem tới một nơi nào đó xa lạ thế này thì cảm nhận của tôi cũng sẽ như vậy thôi.

“Rime-san đâu rồi?”

“Ngài ấy đã đem trà đến cho Yumina-sama ở phòng khách.”

Tôi dẫn theo Rene vào phòng khách. Tôi bảo ẻm ngồi xuống một cái ghế và giải thích mọi điều cho Rime-san. Yumina lắng nghe trong yên lặng và nhìn chăm chú vào Rene. Tôi dám cá là ẻm đang nhìn em ấy với ý định gì đó. Một lát sau, Yumina nở nhụ cười nhẹ. Thấy không nào? Ẻm không phải đứa trẻ hư đâu mà.

Rime-san liếc sang ngang và thấy điều đó, ông ấy nói

“Ta hiểu tình hình hiện nay rồi. Tuy nhiên sẽ rất phiền phức nếu như công việc không được hoàn thành với sự tận tâm. Tên cháu là Rene phải không?”

“V-vâng ạ.”

“Cháu có thực sự muốn làm ở đây không? Những việc như làm hỏng hay gây rắc rối cho người làm chúng ta không phải điều ta lo lắng. Cháu có thể hứa với ta sẽ cố gắng học việc và không bỏ đi chứ?”

Rime-san ném cho Rene một ánh nhìn sắc nhọn. Tôi băn khoăn không biết thế có hơi quá gay gắt với một đứa nhóc 10 tuổi hay không nữa. Nhưng đây không phải là lúc thích hợp để xen vào nên tôi cứ giữ yên lặng.

“…Un. Cháu muốn được làm việc. Cháu muốn được chung sống ở đây với Touya-oniichan.”

Rene nhìn thẳng vào mắt Rime-san khi nói điều này. Thấy thế vị quản gia đột ngột giãn khuôn mặt mình ra và nở một nụ cười.

“Cecil, dẫn Rene đến phòng tắm đi. Hãy tắm rửa cho cháu sạch sẽ từ đầu đến chân nhé.”

“Vân~g ạ. Đến đây nào Rene-chan. Đến giờ đi tắm rồi đó~”

“Eh? Eh?”

Cecil-san kéo Rene đi đến phòng tắm.

“Lapis, hãy đi mua vài bộ đồ cho đứa bé ấy nhé. Aa, đặt một bộ đồng phục hầu gái thiết kế theo yêu cầu ấy.”

(Edit: Loli maid? Nee,

Ik geef de voorkeur BB maid)

“Rõ, Chủ nhân này, tôi mượn chiếc xe đạp một lát nhé.”

Lapis-san ba chân bốn cẳng rời đi. Nhân tiện nói luôn, chụy ấy và Cecil-san học đi xe đạp chỉ trong vài giờ đồng hồ. Thật không hổ danh người bảo vệ khu vườn.

“Khi em ấy tắm xong, hãy đưa cho em ấy một vài bộ quần áo của em. Kích cỡ có lẽ không vừa vặn nhưng chỉ là để chờ đến khi Lapis-san trở về thôi mà.”

Yumina nói thế và đứng dậy. Tôi không biết có phải em ấy định mang vài bộ quần áo đến phòng thay đồ hay không. Yumina rời đi còn tôi thì tựa mình vào cái ghế và chẳng có việc gì để làm. Chẳng mấy chốc sau thì Rime-san đem đến một ít trà và đặt nó lên bàn.

“Sau cùng thì tôi có nên gửi em ấy đến cô nhi viện không? Phải chăng đó chỉ là sự can thiệp thừa thãi?”

“Ta nghĩ điều đó do Rene quyết định thôi. Ngay lúc này ta nghĩ rằng việc Chủ nhân có thể cứu một cô bé thoát khỏi nghèo đói đã là quá đủ rồi.”

Un, phải đấy. Đúng như tôi đã mong đợi. Mọi việc đều được sắp đặt theo ý muốn của tôi. Có vậy thôi. Quả không hổ danh người từng chăm sóc cho Nhà vua. Ông ấy thật tuyệt vời. Nhưng dù vậy, những điều Rene đã làm vẫn là tội phạm. Việc đền bù là rất cần thiết. Tôi có nên đi và tham khảo Nhà vua không? Hử?

Tiếng bước chân chạy dotabatadotabata vang lên dọc theo hành lang. BAN! Cánh cửa bật mở tung và Rene với chỉ cái khăn tắm quấn trên người lao vào phòng, trên tay ôm một chú hổ con và đưa nó ra cho tôi.

“To-Touya-niichan! Một con hổ! Có một con hổ ở đây nè!”

Kohaku nhìn vào ẻm với khuôn mặt chán nản. Yeah, anh hiểu nỗi đau của chú mà.

“Chủ nhân này…..cô nhóc này là ai đấy?”

“!? Có phải nó vừa nói không!?”

Thượng đế ơi, ồn ào vãi l. Ý tôi là mặc quần áo vào đi đã. Thật không biết ngại mà. Càng ngày căn nhà càng trở nên sôi động hơn rồi…. Huh? Có gì đó trên cổ của Rene kìa. Một mặt dây chuyền à?

“Rene, mặt dây chuyền đó là gì vậy?”

“Đó là kỷ vật của mẹ mà cha đã đưa cho em. Em đã luôn luôn giữ nó.”

“Liệu anh có thể xem qua nó không?”

Rene đặt mặt dây chuyền vào tay tôi và rồi bị Cecil-san trong trạng thái đầy sẵn sàng bắt cóc trở về phòng tắm. Chụy ấy hẳn là đang quan tâm chăm sóc cho ẻm nhiều lắm đây.

Tôi nhìn vào mặt dây chuyền vừa lấy được. Đây, là vàng… Tôi nghĩ nó khá là giá trị đấy. Nó mang họa tiết của một tam giác ngược với một viên đá quý ở giữa và những cái cánh dang rộng. Ngọc lục bảo, không Quỷ thạch chứ, đó hẳn là Phong Quỷ thạch rồi. Mặt sau… hình như là một biểu tượng thì phải?

“Rime-san…ông biết biểu tượng này không?”

“Một con griffon và tấm khiên, song kiếm và cây nguyệt quế…Ta không nhớ đã từng nhìn thấy một vật nào như vậy cả…”

“Nếu đây là kỷ vật thì có lẽ nó sẽ chứng thực cho dòng dõi của Rene chăng?”

“Ta không thể nói bất cứ điều gì về chuyện đó cả. Có thể nó thuộc về bố mẹ hay thậm chí ông bà của Rene ấy chứ.”

Hiểu rồi, có thể nó chỉ đơn thuần là vật gia truyền qua các thế hệ huh? Nhưng đối với một vật giá trị như thế này được truyền lại, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu bán đi thay vì trình báo nó sao? Cha của Rene không ở đây nên sự thật vẫn sẽ được bao phủ trong lớp màn bí ẩn huh……

“Ít nhất thì nó không thuộc về bất cứ quý tộc nào ở Belfast cả. Mặc dù biểu tượng có hình griffon rất thường thấy ở Teikoku…”

Teikoku. Regulus Teikoku (Đế chế Regulus) ở phía Đông huh? Bên đó không có mối giao hảo với Belfast… Có lẽ nào cha của Rene là một quý tộc nghèo đến từ Teikoku? Trong mọi trường hợp có lẽ tốt nhất là không nên quá công khai hành động. Khi đã kết thân được với một tay nào đó từ bên đấy tôi sẽ hỏi vấn đề này sau.