Chương 41: Chương 41 : Làng Eldo Và Hắc Long.

Ngôi làng đang chìm trong biển lửa. Mọi người đang chạy trốn tán loạn. Một con hắc long bay lượn trên bầu trời phóng cầu lửa xuống như mưa. Những cái chi mạnh mẽ, một chiếc đuôi dài và đôi cánh khổng lồ dang rộng từ sau lưng. Lấp loáng trong đôi mắt nó là ánh lửa đỏ và màn đêm tăm tối của cảnh vật. Có vẻ như nó đang tận hưởng tình thế này đây.

“Ưu tiên sơ tán dân làng! Ai không thể đi chuyển thì mang họ theo!”

Garun-san la lớn. Những vệ binh á nhân ngay lập tức bắt đầu giúp đỡ những người bị quật ngã bởi các cây cột đổ hoặc những người bị thương không thể đi lại được.

“Chúng tôi cũng sẽ trợ giúp giải cứu! Đừng để sót bất kỳ ai vẫn còn cần trợ giúp!”

Lyon-san hét lên một mệnh lệnh và đội hộ tống Belfast cũng tham gia giải cứu dân làng.

“Và bây giờ, chúng ta cần phải đá đít con rồng đó ra khỏi ngôi làng này.”

Lúc này con rồng đã nguôi xuống, bay lơ lửng trên bầu trời và tách khỏi ngôi làng. Trong lúc ấy, Garun-san và Lyon-san di chuyển và giúp đỡ tập hợp dân làng lại. Mọi việc đến đây đều đúng như kế hoạch. Họ cũng có nghĩa vụ bảo vệ Olga-san. Chúng tôi không thể chiến đấu với con rồng tại đây và ngã gục được.

Hơn nữa, nó đang bay trên trời đấy. Từ đây vũ khí của chúng tôi không thể với tới được. Lindsey và tôi nên làm gì đó vì chúng tôi đều có thể sử dụng phép thuật.

“Ôi Mũi khoan ánh sáng, Thánh Thương Rực sáng!”

Một tia sáng xé toạc bầu trời đêm. Tuy nhiên,con hắc long nhanh chóng né được nó trên không, và rồi lại “tặng” một quả cầu lửa tới chúng tôi.

“Ku, [Cường hóa]!”

Tôi sử dụng phép thuật tăng sức mạnh cơ thể để bảo vệ mình khỏi đòn tấn công. Vụ nổ xảy ra ngay điểm đó và tàn lửa bay xuống quanh tôi.

Tệ thật đấy. Nếu cứ choảng nhau tiếp ở đây thì thiệt hại còn tăng ghê hơn đấy chứ.

“Kohaku!”

“Theo ý Chủ nhân.”

Trước tiếng gọi của tôi, Kohaku trở lại hình dáng bình thường.

“Lindsey! Lên đi!”

“Vân-g…!”

Tôi ngồi lên lưng Kohaku, kéo theo luôn cả Lindsey và cho em ấy ngồi sau lưng mình. Và rồi chúng tôi phóng ra khỏi ngôi làng tiến về hướng nam.

Ngoảnh lại phía sau, tôi thấy con hắc long nhả một quả cầu lửa về phía mình. Tôi cưỡi lên Kohaku chạy qua khu rừng, né sang phải và trái rất mượt. Tốt lắm, theo bố đi con.

Vì nó bay trên không khiến cho chỉ còn duy nhất Lindsey và tôi có thể đánh lại nó nên tôi đã đưa ẻm ấy theo mình. Hai chúng tôi phải bằng cách nào đó xử lý đôi cánh kia. Cốt lỗi của vấn đề cả đấy.

Khu rừng mở rộng ra thành một vùng đồng cỏ rộng lớn. Cảnh quan ổn và không có gì cản trở tầm nhìn hết. Nếu chiến đấu ở đây thì chẳng phải lo thứ gì bị phá hủy hết. Mặc dù cơ thể chúng tôi sẽ phải chịu đựng đau đớn đây….

Gaaaaaaaaaaao!!

Con rồng rống lên. Kohaku gầm gừ đầy đe dọa khi nghe thấy nó.

“Đồ khốn…. mày dám sỉ nhục chủ nhân ta sao……?! Mày chỉ là một con thằn lằn biết bay thôi!”

“Eh! Kohaku chú hiểu được nó nói gì à!?”

Tôi kinh ngạc hỏi khi nhảy xuống khỏi lưng Kohaku, nó giải thích lại mấy lời của con rồng.

“[Mày dám làm gián đoạn cuộc vui của tao với mấy con bọ đó . Tao sẽ xẻ mày ra tám mảnh và ăn thưởng thức.] Chỉ là một thằng nhãi nhép đến nói cũng không nên lời thôi….! Đây chính là lý do tại sao ta ghét tộc [Aoitei]!” (TN:蒼帝dịch thô là bích vương)

Kohaku ném cơn giận vào con hắc long đang lơ lửng trên bầu trời.

“Cuộc vui……? Nó nghĩ tấn công cả ngôi làng chỉ là trò chơi thôi sao ? Rồng quái gì mà ích kỉ gớm.”

Nếu nó chỉ đến đây tìm thức ăn, hoặc trả thù việc phá hoại nơi trú ẩn của nó thì tôi có thể hiểu được. Nếu vậy tôi chỉ cần dạy cho nó một bài học và cho nó cuốn gói đi ,nhưng tôi không nghĩ rằng chừng đó đủ thấm.

Tuy nhiên, có lẽ nó tấn công con người chỉ để thõa mãn bản thân. Nếu chuyện mà như thế thì tôi cũng đếch do dự làm cái lề gì nữa.

“Lindsey, anh đi cho nó ăn hành đây. Và sẽ xẻo luôn hai cái cánh của nó.”

“Em hiểu rồi, desu.”

Lindsey gật đầu trả lời. Tôi luyện phép thuật, và kích hoạt phép thuật vô tính.

“Cấp số nhân!”

Phép thuật khai triển xung quanh tôi như một bệ phóng hình tháp ngắm thẳng vào con rồng. Đầu tiên một thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, cứ thế gấp đôi lên và rồi khi chúng đã vượt quá 1000 tôi lại phép khác.

“Oh Mũi khoan ánh sáng, Thánh Thương Rực sáng!”

Khoảnh khắc tiếp theo, một chùm 128 ngọn thương phóng thẳng vào con rồng. Tôi chưa đủ cơ dùng phép thuật cao cấp, nhưng về mặt ma pháp thì tôi đâu dễ bị đánh bại. Như kiểu tôi không dùng được khẩu bazooka nhưng với súng máy thì tôi chơi ngon lành.

(Edit: thực ra mà nói, bazooka với súng mấy đều thuộc loại vũ khí hạng trung cho bộ binh, và đều dễ dùng như nhau)

Gyaoaaa!?

Dù nó có cố tiếp cận và né tránh thì cũng chạy đâu cho thoát được những 128 ngọn thương. Nhiều phát trúng cơ thể và nó gục xuống đất trong vũng máu.

Nhưng ngay lập tức nó sửa lại tư thế, giương cao đôi cánh và bắt đầu bay lên lần nữa. Nhưng Lindsey không để điều ấy xảy ra.

“Triệu tập thủy năng, thanh katana trong mát, Thủy Trảm.”

Con hắc long không thèm quan tâm đến thanh kiếm tạo nên từ nước nén đang bay tới. Xoẹt! Cánh phải của nó bị chém đứt lìa.

Gyaoaaa!!

Đau đấy ? Con rồng rống lên một cái rõ to, nó cố bay đi một lần nữa. Tuy nhiên, nó chỉ nhích lên được một tí thì rồi lại rớt ngay xuống. Tốt, giờ thì khỏi bay với chả nhảy gì nữa nhé.

Đôi mắt đỏ lòm của hắc long lóe lên đầy hận thù, nó mở miệng ra. Một chuyển động hoàn toàn khác biệt với quả cầu lửa chỉ vài khắc trước đây. Không hiểu sao nó có vẻ tồi tệ lắm.

Tôi đạp mạnh xuống mặt đất với đôi chân được cường hóa sức mạnhvới phép 「Cường hóa」, ôm theo Lindsey nhảy sang phía cạnh.

Goooooooooooo! Miệng con rồng khà ra một luồng lửa giống hệt như súng phun lửa, khắp một vùng xung quanh bị nhuộm một màu đỏ rực.

Con rồng đó, nó dùng được hơi thở lửa sao? Chúng tôi không thể dễ dàng tiến lại gần một con rồng cứ khè ra lửa như vậy được.

Lindsey cố dùng Thủy Trảm một lần nữa nhưng sức mạnh của nó đã giảm đi bởi bức tường lửa từ hơi thở của con rồng, và nó cũng chẳng gây được sát thương gì sất.

Và một cái bóng từ trên đầu con rồng rơi xuống.

“Yaa!”

Lưỡi kiếm của Yae bay thẳng xuống mắt phải của con rồng.

“Cường hóa!!”

Elsie dồn toàn bộ sức mạnh, tung người về phía trước và bùng nổ thẳng vào cái bụng nằm ngang của con rồng.

Gugyaooaoao!!

“Á đau quá! Nó cứng thế hả trời!”

“Có vẻ còn tệ hơn con tinh thể ác quỷ ta chiến đấu trước đây. Mình không muốn lại như trận đó đâu.”

Yae và Elsie vừa phàn nàn vừa giữ vị trí khỏi con rồng.

Cơn thịnh nộ được thấy rõ trong con mắt còn nguyên vẹn của nó và nó liên tục khè lửa vào hai ẻm.

“Tou!?”

“Né đi degozaru!”

Hai ẻm hoảng hốt rút chạy khỏi chỗ đó. Bức tường của ngọn lửa bộc hỏa và ngọn lửa quanh nơi đó bắt đầu tỏa sáng rực rỡ.

Trong khi con rồng chỉ chú ý vào hai ẻm, tôi rút thanh katana ra và lại gần chỗ con rồng,nhảy lên và nhắm thẳng vào đầu nó.

Gakiiin!

Tôi sử dụng [Cường hóa] để tăng sức mạnh cho nhát chém, thanh katana phát ra một âm thanh kim loại chói tai và nứt vỡ.

“Ku!”

Cứng vãi! Đáng nhẽ phải nhắm vào cái mắt còn lại như Yae mới đúng chứ nhỉ? Nó lườm tôi với đôi mắt đỏ lòm, ngẩng cổ lên, há miệng ra và chuẩn bị khè lửa ra.

A, tệ rồi. Tôi đang nghĩ vậy thì một con dao từ đâu bay tới, xuyên thủng và cắm thẳng vào mắt trái của nó.

Cả hai mắt bị thương thì chắc thốn lắm hả? Cổ con rồng giãy giụa sang hai bên và khè lửa.

“Trơn trượt!”

Tôi nhân cơ hội đó xóa bỏ ma sát ở chân của nó, cơ thể nó mất đi thăng bằng và đổ rầm sang phía bên cạnh. Nguy quá nguy quá. Phép thuật [Trơn trượt] thực sự hữu dụng. Mặc dù dùng trên không thì lại chẳng có tác dụng gì .

Nhưng nếu con dao ấy không bay tới thì tôi đã gặp nguy rồi. Có phải Yae không? Ẻm đã cứu mạng mình đấy. Huh? Nhưng Yae vừa mới ở phía này cơ mà… con dao lại bay đến từ hướng đối diện?…Mà thôi ai quan tâm chứ?

Con rồng gầm lên giận dữ. Thanh katana đi tong rồi. Quả không hổ danh là rồng. Liệu có cách nào tăng cường độ xuyên thấu hơn nữa không? Vậy thì…

“Yae, Elsie! Câu giờ đi! Lindsey, dựng tường băng ở phía anh đi! Kohaku, bảo kê Lindsey!”

Lindsey luyện và sử dụng phép thuật như yêu cầu của tôi.

“Triệu tập băng năng, Tường băng vĩnh cửu, Tường Băng”

Một bức tường băng dày đặc xuất hiện trước mặt tôi. Thật trong vắt và đẹp đẽ. Thế này thì hơn cả đủ rồi ấy.

“Tạo mẫu.”

Tôi với tay đến khối băng và chuyển hóa nó. Biến đổi cấu trúc của một vật phẩm được tạo nên thì không khó đến thế. Băng phép thuật rất khác băng thông thường vì nó khó tan chảy hơn, nhưng không phải là không thể chế tạo.

Sau vài giây, một thấu kính khổng lồ bằng băng được hiện ra. Nó không dễ sụp đổ vì được dựng nên rất đúng cách.

“Tạo mẫu.”

Những vòng tròn phép thuật nho nhỏ nối nhau xuất hiện và hướng thấu kính về phía trước. 1… 2… 4… 16… 32… 64… 128… 256… 512!

“Oh, Mũi khoan ánh sáng, Thánh Thương Rực sáng!”

512 ngọn thương ánh sáng bị hút vào thấu kính và hội tụ tại một điểm duy nhất, tôi sử dụng [Tạo mẫu] một lần nữa để điều chỉnh độ dài tiêu cự đến con rồng.

“Đớp đi!!!”

Rồi khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng động không thể diễn tả vang vọng và ngực hắc long mở toang ra một cái lỗ. Nó cứ thế gục xuống và khiến mặt đất rung chuyển. Dòng máu phụt ra từ vết thương hở nhuộm đỏ một vùng rộng lớn.

“Chúng ta thành công rồi.”

“Anh đã làm được, Touya-dono.”

Elsie và Yae đầy phấn khích chạy lại còn Lindsey cưỡi trên lưng Kohaku tiến đến.

“Thật tuyệt cú mèo.”

“Đúng như kỳ vọng, Chủ nhân. Chăm sóc nó bằng một trận đánh nhừ tử.”

Cuộc chiến đã kết thúc, mọi người thở phào nhẹ nhõm và thấu kính băng đột nhiên vỡ ra. Uo, giật cả mình.

Có một bóng đen đổ xuống mặt đất. Chúng tôi đều ngước lên và thấy một con rồng thứ hai xuất hiện dưới ánh trăng.

“Na…! Một con nữa sao….!?”

Không chỉ vậy, thậm chí nó còn bự hơn cả con hắc long mới bị hạ gục. Lông nó màu trắng mọc lên từ những chiếc vảy đỏ từ phía sau đầu đến tận chóp đuôi. Nó dài và mập mạp, chiếc đuôi cũng rất dài.

Ngay khi chúng tôi nghĩ đến một cuộc tấn công thứ hai, con xích long bắt đầu cất tiếng nói khiến chúng tôi bối rối.

“Ta không có ý định giao chiến. Em ta dường như đã gây rắc rối cho mọi người. Xin thứ lỗi.”

“Ông nói được à!?”

“Ta là xích long cai quản vùng đất thiêng này. Ta đến để mang kẻ phát cuồng trở lại. Có vẻ như ta đã quá chậm trễ rồi.”

Nỗi buồn phảng phất đâu đó trong đôi mắt hoàng kim con xích long đang yên lặng nhắm lại. Vậy ra là thế à, nó đến để mang tên kia về… Nếu nó nhanh hơn chút nữa, có thể chúng tôi cũng sẽ được nó trợ giúp đấy…

Một tâm trạng khó khăn không thể diễn tả được đang bao trùm, Kohaku tiến vào tầm nhìn của con xích long.

“Xích long. Hay ta nên nói [Aoitei] nhỉ. Ngươi nên dạy dỗ đồng loại cho đàng hoàng vào.”

“Cái gì….? Sự hiện diện này…có lẽ nào….là ngài sao Byakko-sama!? Tại sao ngài lại ở đó….!?”

Con xích long bày tỏ niềm kinh ngạc. Tôi chẳng hiểu gì và nhìn vào Kohaku. Tên này không quan trọng lắm đúng không?

“Hiểu rồi… Byakko-sama đã hạ gục hắc long huh? Thảo nào nó bị đánh bại…”

“Đừng hiểu lầm. Chính chủ nhân của ta, Touya-sama đây, đã đánh bại nó. Điều này xảy ra vì thằng ranh ấy dám xúc phạm chủ nhân của ta. Rõ ràng là đáp lễ thôi.”

“Cái gì…!? Chủ nhân của Byakko-sama!? Là con người!?”

Một lần nữa nó lên giọng đầy kinh ngạc, đôi mắt hoàng kim của nó gặp ánh mắt của tôi. Một lát sau con xích long đáp xuống và lặng lẽ cúi đầu.

“Xin ngài hãy tha thứ cho sự xấc xược quá mức của tôi… Về chuyện xảy ra với hắc long, kẻ hèn này xin thỉnh cầu lòng từ bi của ngài…”

“Aa- tôi hiểu lý do mà nên ổn cả rồi. Nhưng hãy giải thích với mọi người để chuyện này không bao giờ xảy ra nữa.”

“Ha. Sẽ không có sai sót gì đâu. Tôi sẽ trở lại vùng đất thiêng ngay lập tức và tuyên bố với mọi người. Xin hãy tha thứ cho tôi.”

Con xích long đứng dậy, nó cúi đầu một lần nữa, vỗ cánh, dần dần bay lên không trung, vụt qua trên bầu trời và hướng về phía nam.

“Quá phiền phức. Đây là lý do tại sao Aoitei….”

Kohaku vừa càu nhàu vừa trở về kích cỡ nhỏ hơn với một tiếng [pon]. Có vẻ quan hệ của cậu ta với Aoitei không tốt đúng không. Chẳng thể nào trách được, [Dùng kim cương để cắt kim cương mà]. Huh?

Khi tôi nhìn xung quanh, cả ba cô gái đều đang ngồi dưới đất.

“Mấy em sao vậy?”

“Anh nói vậy có ý gì hả?… Em chẳng thể di chuyển được này….”

Elsie nói với giọng khàn khàn. Aa, cũng tương tự Yumina khi tôi triệu hồi Kohaku huh? Con xích long ấy có vẻ khá cao cấp. Đôi mắt hoàng kim ấy, có thể là quỷ nhãn đó.

“Touya-san…anh không sao chứ?”

“Chắc chắn rồi. Chẳng có gì cả.”

“Thật là đối xử không công bằng mà degozaru yo….”

Dù em có nói thế thì, chắc đó là ảnh hưởng của Thượng đế rồi. Điều ấy khiến tôi nhớ lại rằng mình chắc chắn đã cảm thấy sợ hãi nhưng không nhiều đến nỗi làm tôi trở nên gục ngã.

Trong khi nghĩ như vậy, tôi sử dụng phép thuật phục hồi lên tất cả mọi người.