Ngay khi rời khỏi thành phố Langley, cảnh vật xung quanh hoàn toàn thay đổi. Nó không có nhiều màu xanh như Belfast. Ba chiếc xe ngựa di chuyển trong khu rừng mà bạn phải gọi là biển cây.
(Trans: forest rồi lại jungle ==!).
(Edit: forest là “rừng nhỏ”, jungle là “rừng già”. Đại loại thế.)
Tôi nghĩ là điều này có nghĩa là sẽ có nhiều ma thú ở Misumido hơn so với Belfast. Khung rừng này là một môi trường lý tưởng cho các loại ma thú. Thỉnh thoảng, bạn có thể nghe tiếng hú của một con vật nào đó nhưng có lẽ đây lại là chuyện thường ngày ở huyện nơi đây.
Bọn ma thú ở đây thì đúng là có hàng đống nhưng thiệt hại chúng gây ra cho nhân loại gần như là số không. Điều đó nghĩa là bọn ma thú có một lượng thức ăn phong phú ở trong rừng. Bọn chúng chẳng buồn phí hơi đi tấn công các khu nhà của nhân loại, phá hoại đồng ruộng của họ chỉ để kiếm ăn.
Tuy nhiên,với mấy gã dân làng vào rừng chơi săn thú, thường thì mấy kẻ đó sẽ rất là “may mắn” được các anh ma thú cưng nựng và điều này xảy ra thường xuyên. Trong trường hợp ấy, bọn họ sẽ là những kẻ xâm phạm vào lãnh địa của bọn thú, họ sẽ phải chuẩn bị cho việc bị tấn công. Tôi tự hỏi nếu việc phải mang theo một thứ như là chuông đuổi gấu (a bear repellant bell) hoặc thứ gì đại loại là điều không tránh được.
“Có vẻ là chúng ta sẽ không thể đến làng Eldo trước khi trời tối.”
Theo lời Olga-san nói, trên con đường chính dẫn đến thủ đô từ làng Langley,ở đấy có một ngôi làng mang tên Eldo, bạn sẽ gặp nó trước khi rời khỏi khu rừng, tôi biết điều đó khi dùng chương trình bản đồ. Hiển nhiên là chúng tôi không thể vượt qua một khoảng cách như vậy trước khi đêm xuống với tốc độ này.
“Misumido là kết quả của nhiều bộ tộc tập trung lại cùng nhau nên nó giống như kiểu một lãnh thổ của cộng đồng đa tộc vậy. Mỗi bộ lạc vẫn giữ hình dáng một ngôi làng hay thành phố tới tận bây giờ, nếu có những tộc đàn thân thiện với nhau thì cũng có những tộc đàn không được như vậy. Những người đã gắn kết họ lại với nhau là bảy vị thống lĩnh, bao gồm cả đức vua.”
Theo như lời giải thích của Olga-san, có tất cả bảy vị thống lĩnh của bảy thị tộc lớn, họ là thú tộc, dực tộc, giác tộc, long tộc, thụ tộc, thủy tộc và tiên tộc. Trong lúc này thì dường như là đầu lĩnh của thú tộc, thú vương đã trở thành vua của đất nước này.
Mặc dù ngôi vua được dự kiến là một chế độ cha truyền con nối nhưng sáu vị trí còn lại vẫn nắm giữ uy quyền mạnh mẽ. Họ giống như những quí tộc có tầm ảnh hưởng. Họ nói nó vẫn là một quốc gia mới nên vẫn có rất nhiều vấn đề.
Cuối cùng thì sau một ngày dài, chúng tôi nên chuẩn bị lều trại trước khi trời tối. Đây sẽ là dấu chấm hết cho ngày hôm nay.
Con đường đã mở ra một chút và chiếc xe ngựa dừng lại chuẩn bị để bắt đầu cắm trại. Thu thập củi đốt rồi đặt vào một chỗ với đá xung quanh, tôi cũng tham gia làm món súp (Minestrone) trong một cái nồi lớn.
Khi trời tối hẳn, và màn đêm xuất hiện, những tiếng rít gào từ sâu trong rừng vang lên. Có vẻ như có khá nhiều loài sống về đêm ở đây.
“Nó có chút đáng sợ nhỉ?…”
Khi Yumina đang uống món súp tôi làm, cô xích lại gần.
“Chỉ cần Kohaku ở cùng chúng ta thì bọn thú thông thường sẽ không xuất hiện trước chúng ta được đâu. Cậu ta có thể biết ngay nếu nó là một con ma thú, dù là ổng khá cùi khi đụng lũ slime với côn trùng.”
Tôi nói với Yumina những gì mà Kohaku đã bảo tôi qua thần giao cách cảm. Rồi cô nâng Kohaku lên và ôm chặt cậu ta.
“Cám ơn nhé, Kohaku cưng.”
“Xin cứ an tâm thưa quý cô.Chỉ cần tôi còn ở đây thì cô sẽ luôn an toàn. “
Như để không cho ai nghe thấy, Kohaku nói một cách nhỏ nhe. Nghe được những lời đó Yumina vỗ đầu cậu.
Mặc dù người canh gác đã thay ca vài lần để ai cũng có thời gian để ăn, nhóm Belfast vẫn cảm thấy lo lắng vì họ được đưa đi tới một vùng đất lạ.
“Tôi nên tới chỗ Yae và Elise sớm.Kohaku, cậu hãy lo cho Yumina giùm tôi.”
“Như ý ngài muốn.”
Tôi tách ra khỏi những người quanh đám lửa, bước vào trong toa xe (phần phía sau xe ngựa hay để đồ hoặc chở người bên trong) , dùng cổng đến thủ đô Belfast, Alfesu và về nhà.
Khi tôi xuất hiện ở phòng khách, Elise và Yae đang nghỉ ngơi. Ở gần đó là vị siêu quản gia của chúng tôi, Raimu-san.
“Aa, đã tới giờ rồi à?”
“Xin đừng di chuyển degozaru…. Tóc cô vẫn chưa khô đâu degozaru.”
Đúng vậy. Hai người họ vừa ra khỏi nhà tắm. Toi đã dùng “Cánh cổng” một cách bí mật không cho ai biết… chúng tôi quyết định trong 30 phút.
Tôi dùng ma thuật và tạo ra một ít nước sau đó hâm nóng nó bằng đá nhiệt trong bồn, đây chỉ là ngụy trang để họ có thể tắm rửa bình thường ở nhà. Lý do có hai người cùng một lúc là để họ có thể luân phiên tắm rửa.
“Mau trở về trước khi những người khác nhận ra. Raimu-san, hôm nay có chuyện gì xảy ra không vậy?”
“Không, không có gì đặc biệt cả. À, Julio muốn trồng rau trong vườn, điều đó có ổn không ạ?”
Một vườn rau nhà trồng à? Tôi muốn ăn rau tươi hái từ vườn lắm rồi.
“Được rồi, tôi chấp nhận.Hãy cứ làm như anh muốn đi.”
“Được rồi, tôi sẽ làm vậy.”
Dù vậy, những hầu gái như Lapis-san hay Cecil-san đều không có mặt. Tôi muốn biết là tại sao? Tôi hỏi Raimu-san về hai người họ, Lapis-san đã đi chợ vào lúc sáng sớm và bây giờ thì đang ngủ, còn Cecil-san thì đã đến thủ đô để gặp một người bạn.
“Nếu ngài có bất cứ yêu cầu gì, xin hãy gọi họ.”
“Không, chỉ là tôi có chút lo lắng. Thôi vậy, đi nào hai em.”
Tôi mở cổng và bước ra khỏi chiếc gương bên trong toa xe. Theo một cách nào đó mà nói, tình hình có vẻ kỳ lạ. Khu rừng thì ồn ào, mấy con thú thì đang kêu gào gần đó. Thực sự là rất lạ. Bọn chúng đang khóc à? Cái khỉ gì thế? Tôi lướt khỏi toa xe và nhanh chóng gia nhập với mọi người.
“Touya-san!”
“Chuyện gì xảy ra vậy!?”
“Em không biết. Những con thú rừng đột nhiên phát điên…”
Yumina mang trên mình một biểu hiện đầy sự lúng túng. Lúc đó, một á nhân người thỏ Rein-san, người đang ở cạnh tôi, đột nhiên ngước đầu lên.
“Có thứ gì đó rất lớn đang tiến tới đây… từ trên trời!”
Mọi người nhìn lên trời khi nghe Rein-san hét lên. Một cơn lốc lướt qua ngọn cây,từ trên trời cao, một thứ gì đó to lớn mà lại có thể nhàn nhã bay trên trời.
“Chẳng lẽ…. một con rồng, ở đây!?”
Garun-san đang ngây ngốc nhìn bầu trời nói như vậy. Mắt ông ta mở to với vẻ mặt không tin được.
Một con rồng. Cái thứ đang bay trên trời ấy à?
mDPO6mU
“Tại sao lại có rồng ở đấy….?”
“Ý cô là gì? Không phải mấy thứ như vậy thường đi tới đây sao?”
Olga-san thì thầm trong khi giọng cô thì run rẩy, cô há to miệng khi đang ôm chặt cô em gái mình.
“Bọn rồng thường sống trong vùng đất của chúng tại trung tâm đất nước. Nơi đó trở thành lãnh thổ của loài rồng, chỉ cần không ai xâm nhập vào đó hoăc chúng không bị kéo ra khỏi đó thì chúng sẽ không hành xử bạo lực. Đấy là cách chúng tôi chia cắt những khu vực sinh sống…”
“Có ai đó xông vào đất của chúng ?”
Garun-san nói khi nghe những gì Olga-san nói. Đây là phản ứng của loài rồng khi ai đó xâm lược vùng đất của chúng? Nó rất tệ?
Đây có lẽ là sự trả thù chăng? Nếu vùng đất của chúng ta bị phá hoại, chúng ta sẽ tìm cách khiến kẻ làm nó phải trả giá.
Tuy nhiên Olga-san lắc đầu và bác bỏ ý kiến đó.
“Không, không nhất thiét là vậy. Khoảng vài năm một lần, một con rồng trẻ sẽ xuất hiện ở làng và bắt đầu điên cuồng phá hủy. Kể cả khi chúng tôi đánh bại con rồng đã rời khỏi đất rồng, những con rồng khác cũng không trả thù. Trong trường hợp chúng là kẻ xâm phạm trước. Nhưng mà…”
“Một con rồng có thể bị đẩy lùi?”
Garun trả lời cho câu hỏi của tôi:
“Trong Lữ đoàn Hoàng binh, nếu có khoảng 100 chiến binh, thì có lẽ… Tuy nhiên, nếu chỉ chống trả nửa vời thì chỉ làm nó phát bực thôi.”
Đội quân của Misumido có 100 thành viên. Để tất cả họ chiến đấu và “có lẽ” đẩy lùi được nó… nó mạnh như vậy á? Nghĩ rằng cái con rồng đang lên cơn dại này chỉ là một con non. Kể cả loài rồng cũng có mấy thím trẻ trâu nhỉ? Đúng là phiền phức. Thứ này chẳng khác gì một thảm họa tự nhiên cả.
Tôi lấy chiếc smartphone (6S plus), mở ứng dụng bản đồ… tìm kiếm [Rồng].
Có rất nhiều dấu hiệu ở trung tâm Misumido, ở đó là vùng đất rồng ? Ngoài chỗ đó ra thì còn một tín hiệu lẻ loi đang từ từ bay về phía chúng tôi…
“Oi…cái con đó đang bay về hướng làng Eldo……!”
“CẦN LỜI GIẢI THÍCH !?”
Mọi người kinh ngạc thốt lên khi nghe điều tôi vừa nói.
“Có gì ở làng Eldo không vậy?”
“Có những dãy đồng cỏ kéo dài suốt phía nam. Liệu có phải nó nhắm vào lũ gia súc không?”
Tôi không chắc chúng là cừu hay bò nhưng nếu nó bắt đầu tấn công gia súc, có lẽ ngôi làng sẽ được yên ổn, nhưng Garun-san xé rách cái ảo tưởng ngây thơ đó ra từng mảnh.
“Một khi con rồng đã được thưởng thức món ngon, nó sẽ không ngừng tấn công nơi đó. Hơn nữa, thứ đó xem chúng ta với lũ gia súc là đồ ăn như nhau thôi. Mà có lẽ nó sẽ có sự ưu tiên một chút ?”
Cứ theo tình trạng này thì cả ngôi làng sẽ bị đồ sát sạch sẽ… Phạm vi của ma pháp tấn công từ xa của chiếc Smartphone có giới hạn, nếu nó quá xa thì nó sẽ vô dụng.
“Chúng ta phải làm sao? Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ sứ giả. Chúng ta không thể để sứ giả phải đối mặt với tình huống nguy hiểm…”
Nghe Lyon-san nói khiến Garun-san phải nghiến răng lại. Đối với những người phụng sự cho quốc gia, lời nói của cấp trên là tuyệt đối. Nếu họ bất cẩn đi thẳng tới ngôi làng và để Olga-san bị nguy hiểm thì đó sẽ không còn chỉ là vấn đề về quan hệ ngoại giao. Cho dù là chỉ để lại một nửa và mang nửa còn lại tới ngôi làng thì vẫn…
Kể cả khi tôi tăng cường sức mạnh của ứng dụng bản đồ với Cánh cổng, vẫn còn vấn đề điểm dịch chuyển… nếu tôi không tưởng tượng ra làng Eldo thật cụ thể trong đầu thì tôi sẽ không tới đó. Chúng ta phải làm gì đây…?
“Chúng ta có thể làm gì không, Touya-dono!?”
“Cho dù em có hỏi thì…”
Tôi khoanh tay lại khi nghe Yae nói. Nghĩ đi. Nếu chỉ là chúng tôi thôi thì chúng tôi sẽ làm được việc gì đó. Chúng tôi không nhận mệnh lệnh từ đất nước mà chỉ như một yêu cầu từ hội. Hơn nữa đó không phải là yêu cầu bảo vệ cho Olga-san. Chúng tôi cần đưa chiếc gương ma thuật dịch chuyển rởm cho Vua của Misumido…
Chính nó! Thứ đó sẽ giải quyết chuyện này!
Tôi lấy từ toa xe một chiếc gương toàn thân và dựng nó dựa trên thân của toa xe.
“Touya-dono, đây là gì vậy?”
Lyon-san nghi ngờ chỉ vào cái gương trước mọi người.Những người khác cũng có cái nhìn tương tự như vậy trên mặt.
“Etto, thứ này gọi là “Gương dịch chuyển”, một bộ của nó gồm hai cái. Cái còn lại đang ở Cung điện hoàng gia Belfast, và khi dùng cái gương này ta có thể tới đó lập tức. Hay là chúng ta sử dụng cái này và dùng cung điện hoàng gia để bảo vệ cho Olga-san và Alma?”
“Cậu đem thứ này theo sao…?”
“Nhiệm vụ của chúng tôi là giao thứ này cho Vua của Misumido. Chúng tôi được cho phép dùng nó khi khẩn cấp.”
Tôi nói dối như thánh ấy. Tôi nói họ là thứ này chỉ có thể sử dụng đi và về một lần mỗi ngày, nó cũng không thể đưa nhiều người theo, tôi cố gắng cho họ thấy sự an toàn của nó. Chủ yếu là với lính của Misumido.
“Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ dùng nó và tìm nói trú ẩn tạm thời ở cung điện hoàng gia.Rồi sau đó mọi người sẽ đi tới ngôi làng an toàn…”
“Rõ. Vậy trăm sự xin nhờ cậu, Touya-dono.”
Garun-san gật đầu trước quyết định của Olga-san.
“Tôi hiểu rồi. Vậy sẽ có Olga-san, Alma và Yumina… và để thấy bên kia, Garun-san có thể đi cùng tôi không?”
Garun-san cho một tiếng không chắc chắn. Nghe vậy tôi đặt hai tay lên chiếc gương.
“Cánh cổng.”
Tôi khỏi động ma thuật bằng một tiếng thật khẽ để không ai nghe thấy dù họ đang ở quanh tôi. Tôi tạo ra cánh cổng sáng vài xăng-ti-mét ở trên chiếc gương. Nhờ có thủ thuật che mắt, lần này cũng tạm ổn. Chúng tôi vẫn chưa tới cung điện mà.
Đầu tiên Yumina bước vào, theo sau là Garun-san, Alma, Olga-san và cuối cùng là tôi đi qua và đóng cánh cổng. Ở bên kia chỗ chúng tôi xuất hiện là phòng của Yumina trong cung điện hoàng gia, ngay trước một cái gương toàn thân. Họ đã để nó đúng chờ.
“Đây là…”
“Cung điện hoàng gia của Belfast. Vậy Yumina, nhờ em giải thích với Đức vua.”
“Vâng…Touya-san.Hãy cẩn thận…”
Sau khi gửi gắm yêu cầu cho Yumina, tôi gọi Garun-san, người đang ngây ngốc há hốc mồm .
“Garun-san, ông đã an tầm về nó chưa? Nếu rồi thì ta nên trở lại.”
“À, phải. Đi thôi!”
Tôi lặp lại thủ thuật giả mạo và chúng tôi đi qua đó.
Khi trở lại, việc chuẩn bị để xuất phát đã hoàn tất.
“Rất tốt! Bây giờ sứ giả đã an toàn. Chúng ta sẽ bảo vệ các dân làng khỏi con rồng, thẳng tiến đến Eldo!”
Garun-san, người vừa an toàn trở về, lập tức ra lệnh và các á nhân reo hò. Ou! Trong khi nhìn vào cảnh đó, tôi đi tới chỗ Lyon-san.
“Lyon-san, có chuyện gì vậy? Tôi không nghĩ là bên phía Belfast cũng sẽ vường vào vụ này nhưng…”
“Trong trường hợp này, nếu chúng ta chọn sống chết mặc bay thì chắc phụ thân tôi sẽ cho tội ốm đòn với quả đấm bốc lửa của ổng. Chúng tôi cũng sẽ đi theo. Ngài ấy chắc cũng sẽ nói vậy.”
Lyon-san nói một cách chắn chắn như vậy, và có vẻ mọi người đều đã quyết định. Vậy sẽ chẳng có vấn đề gì nữa. Tôi tìm trên bản đò và có vẻ con rồng vẫn chưa tới ngôi làng. Vẫn chưa tới mức khẩn cấp. Thật may mắn là con rồng này không di chuyển quá nhanh. Dùng tốc độ nhanh nhất của chiếc xe thì chúng tôi sẽ tới trong khoảng một giờ.
Không thể làm gì ngoài cầu nguyện là sẽ không cố biến cố đột xuất nào, tôi leo lên và bước vào trong toa xe.