Chương 42: Chương 42 : Sừng Rồng Và Người Bảo Vệ.

“Aa~, tôi kệt sức rồi!”

Tôi thả người xuống bãi cỏ và ngủ thẳng cẳng. Mặt trời đang nhô lên ở phía Đông trông chói mắt thật đấy. Cơ mà… đã là sang rồi à?

Sau khi giải quyết con rồng đen, chúng tôi đã góp sức hỗ trợ ngôi làng. Lindsey dẹp ngọn lửa bằng cách dùng phép hệ thủy lên vùng đất xung quanh, Elise và Yae thì đi tìm dân làng và một chỗ cho người bị thương, và tôi chữa trị cho người bị thương bằng phép hồi phục.(Sau đó tôi nhận ra là tôi có thể chữa hết cho mọi người cùng lúc nếu tôi truy tìm [người bị thương] trong bản đồ và chữa cho họ cùng lúc)

May mắn là không có thương vong,tuy nhiên ngôi làng lại gần như bị phá hủy.

“Touya-dono, ngài có ở đây không?”

“À, Lyon-san, cám ơn sự hỗ trợ của anh.”

Lyon-san đi tới chỗ tôi ngủ.

Mùi thơm của số gạo khẩn cấp được nấu từ đâu đó bốc lên.

“Nhưng mà, chỉ là con người cũng có thể giết được rồng… Tôi đã phải chuyển từ bất ngờ thành kinh ngạc đó.”

“Nó cũng không mạnh cho lắm và nó vẫn là con non. Có thể là vậy.”

Tôi kể những gì tôi biết từ con rồng đỏ để trả lời câu hỏi của Lyon.Sau đó vị tướng quân sói Garun cũng bước vào.

“Ồ ,Touya-dono. Ngài muốn làm gì với con rồng?”

“’Làm gì’, ý của ngài là?”

“Ừ thì, có rất nhiều nguyên vật liệu ở đây. Nếu ngài bán chúng thì sẽ kiếm được một khoản tiền kha khá đấy. Nhưng ngài sẽ mang nó đi thế nào?”

“Bán? Cái xác của con rồng á?”

Từ vảy rồng cho đến móng vuốt, cặp sừng, răng nanh cho đến cả xương của chúng đều là tài liệu dung cho trang bị và vũ khí. Thịt thì cũng rất ngon và được nhận định là món vô cùng xa xỉ đến mức không bao giờ được bán.

Phải, đúng là mọi thứ đều thuộc về người đã hạ gục nó nhưng mọi người đã tin tưởng trao sự quyết định cho tôi, đó là những gì họ nói. Uhm, để xem ..

“Được rồi,tôi tặng nó cho ngôi làng này. Hy vọng nó sẽ giúp mọi người xây dựng lại ngôi làng.”

“Con rồng đó? Mọi thứ ư?”

“Touya-dono, ngài hiểu điều mình đang nói chứ? Chúng là những vật phẩm vô cùng có giá trị. Nói trắng ra, chúng có giá trị là 10 đồng tiền của Nhà Vua đấy.”

Mười đồng vàng vua… không ít hơn 100 triệu yên!? Điều đó thực sự là lãng phí, nhưng khi tôi nghĩ lại về nó, tâm trí tôi ánh lên khuôn mặt của dân làng. À, vậy là nó sẽ trở thành thế này,cũng tốt thôi …

“Nếu nó có tác dụng cho ngôi làng vậy tôi sẽ không đòi hỏi gì thêm. Xin hãy sử dụng nó”

Không nói một lời nào, đùa thôi, sau tất cả, tôi trả lời với hai người đang có khuôn mặt nhăn nhó.

“… Thay mặt cho Misumido, cho tôi được bày tỏ sự biết ơn của mọi người. Cám ơn ngài,Touya-dono.”

“Ha-… Giống như cha đã nói, cậu là một con người với trái tim vĩ đại. Tôi xin cúi mình trước cậu.”

Ánh mắt họ nhìn tôi chứa đầy cảm ơn và tôn kính… Nó là biểu hiện cho sự vinh dự, tôi hy vọng những người khác sẽ bỏ qua cho tôi…

Olga-san,Alma và Yumia đã trở về bằng gương truyền tống giả. Đầu tiên Olga-san thể hiện sự biết ơn của mình. Người dân đã được cứu nhờ việc con rồng bị giết, và đã không có thương vong nào bởi các vệ binh đã hộ tống mọi người tới nơi an toàn.

Mọi người đều kiệt sức và họ đang nghỉ ngơi trên xe ngựa.Thật sự thì tôi rất là muốn ngủ ngay bây giờ. Cảm giác đó bị gián đoạn khi một trưởng lão của tộc bán nhân cùng một cây gậy chống bước tới chỗ chúng tôi.

“Tôi là Solumu, trưởng làng. Vì những cố gắng để tiêu diệt con rồng đang tấn công làng, cùng với việc hỗ trợ khôi phục… thật sự cám ơn cậu”

Tôi tự thấy tiếc về những phần còn sót của con rồng, thật phí phạm… Nhưng ngôi làng đã trở nên như thế này thì đúng là bọn họ sẽ có một khoảng thời gian khó khăn khi sống tại đây… Điều đó là không thể tránh khỏi rồi.

Một vài người dân làng bưng cái gì đó cho trưởng làng. Nó là một thứ gì đó có hình nón dài khoảng một mét và màu đen… đây là ?

“Đây là một cái sừng của con rồng. Ít nhất thì xin ngài hãy nhận nó.”

“Eh, nhưng…”

“Một số vũ khí của ngài đã bị hỏng, không phải sao? Cái sừng này sẽ là nguyên vật liệu cho một cái mới hoặc ngài có thể bán nó và đi mua cái khác.”

Đúng vậy. Tôi nên nhận lấy nó – như một lời tạ ơn chăng? Tôi nhận chiếc sừng từ trưởng làng và ngạc nhiên bởi nó khá nhẹ cho dù nó lại cứng rắn hơn hẳn cả sắt hay thép. Tôi đã thực sự hiểu làm sao con rồng đó bay được. Chỉ có vài thứ có thể cứng hơn nó, chẳng hạn như là Xích quặng, Mythril hoặc Orichalcum.

Tôi nhận chiếc sừng và chào trưởng làng-san.

Tôi thật sự rất mệt nên chỉ có thể treo nó lên.

Khi tôi tới được xẹ ngựa, Elsie,Lindsey và Yae đã ngủ ở trong.

Không tài nào mà tôi có thể vào ngủ cùng họ nên tôi ngã xuống bãi cỏ cạnh xe ngựa.

“Touya-san,chăn đây. “

Yumina đã ở đó cùng với cái chăn. Căn thời gian chuẩn thật đấy. Khi đang chiến đấu cùng với cái mí mắt đang đóng lại tôi cảm ơn và quấn mình vào trong chăn. Ấm thật đấy. Xong rồi. Và tôi nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ,

Khi tôi tỉnh dậy, tôi nhìn thấy khuôn mặt của Yumia với bầu trời trong xanh làm nề.Tôi vẫn còn ngơ ngác đôi chút, nhìn chằm chằm vào mặt Yumina.

m5t7OSp

“Anh tỉnh rồi à? “

Có một cảm giác mềm mại ở dưới đầu tôi.Hử? Ừm vậy đây là gối đùi… nhỉ?

Tôi lăn một vòng trên đất và thoát khỏi nó. Đợ- Khi nào thì việc này xảy ra?

Tôi đột nhiên đứng dậy, dân làng và các vệ binh – những người đã thức dậy đang nhìn tôi và cười nhăn nhở. Waa…! Thật xấu hổ. Đặt đầu mình lên đùi một cô gái giữa nơi công cộng . Sẽ là dối trá nếu bảo tôi không thích, tuy nhiên nó vẫn cực kỳ xấu hổ!

“Ara, Anh dậy rồi à?”

“…Anh ngủ rất ngon đó.”

“Anh trông có vẻ thoải mái nhỉ.”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc lưng tôi, tôi chậm chạp quay đầu . Ba cô gái đang cười rạng rỡ và im lặng đứng đó. Mặc dù nhìn họ rất hiền lành và đang tươi cười, mắt họ lại không hề cười. Ah,ara…? Họ nhìn có vẻ giận dữ?

“Um~ Có chuyện gì xảy ra … sao ?”

“““Không hẳn?”””

Không, đó là nói xạo chứ?Nếu không tại sao mọi người lại làm khuôn mặt giận dỗi đó?

“Phải phải, tạm thời hãy bỏ qua việc đó.Oẳn tù tì là công bằng rồi chứ.Không oán giận gì nhé!”

“Tôi biết…”

“…Muuuu.”

“Thật là đáng thất vọng”

Yumina vỗ hai tay cô và ba người kia nghiêng đầu sang chỗ khác, họ trở nên vô cùng nhẹ nhàng dễ bảo … mấy cô gái đã có một trận đấu hay đại loại thế à?

“Touya-dono,xin hãy sớm chuẩn bị cho việc đi chuyển.Việc thông báo tình hình ngôi làng cho thủ đô là cần thiết”

Olga-san và Garun-san đã đến và bảo chúng tôi cần phải rời đi. Bởi chế độ kì lạ, thật may mắn là tôi đã đi bằng xe ngựa. Những cái nhìn từ phía sau làm tôi lo lắng nhưng tôi vờ như không biết.

<>

Kohaku đang có mặt trong xe ngựa và tôi dùng năng lực ngoại cảm (telepaphy) để hỏi cậu ấy. Có thể cậu ta biết chút gì.

<<À, thì, … phải nói sao đây … um … nó là trận chiến của các cô gái?>>

<>>

Tôi không hiểu lắm nhưng mọi người trừ Yumina đều trong tâm trạng xấu.Tôi cần làm một việc gì đó…

Tôi chợt nghĩ ra gì đó và tiến về nhà của trưởng làng, và thương lượng để đạt được “nó”.

Tôi giải tỏa căng thẳng cho ba cô gái để họ thấy tốt hơn trong cái xe ngựa xóc nảy.Trên cánh tay của Elsie,Lindsey,Yae và Yumina là những chiếc vòng tay bạc sang lấp lánh.

Tôi lấy chúng từ trưởng làng (hiển nhiên là tôi đã trả tiền cho chúng), một vài món đồ làm bởi [Thiết kế] từ kho bạc. Tôi đã đưa chúng cho họ như một lời cảm ơn.

Họ đúng là ngạc nhiên thật, nhưng rồi họ cũng vui vẻ mà thôi.Những chiếc vòng trượt theo cánh tay họ khi bạn nhìn vào chúng. Hiển nhiên rằng họ rất hài lòng với chúng mặc dù việc thỉnh thoảng cười cười nó khá là … đáng sợ?

“Olga-san, còn bao lâu mới tới thủ đô?”

“Sau khoảng hơn hai ngày nữa để đến thủ đô của Beluju. Có vài ngôi làng trên đường đến,nó khá là thích hợp để Touya-san mò chút vũ khí.@

Ồ, tôi hiểu rồi. Theo lời Garun-san, nếu tôi muốn vũ khí được làm từ sừng rồng thì thủ đô là nơi tốt nhất có thể. Nhưng điều đó nghĩa là tôi sẽ không có kiếm cho đến khi tới đó. Nếu vậy tôi sẽ chơi full phép trong một trận chiến nhưng nó có vẻ không được cam đảm cho lắm.

C,chờ đã, với [Thiết kế] tôi có thể tự làm cho mình một thanh? Dù vậy, sẽ khá là lỗ nếu tôi thất bại.

“Dù sao thì cũng chỉ tốn có hai ngày, kể cả khi không có vũ khí thì tôi vẫn giải quyết được với phép thuật thôi.”

Mua một cây vũ khí tạm bợ chỉ cho hai ngày thật là ngớ ngẩn.Có cả mớ hang xịn ở thủ đô. Nên tôi trả lời Olga-san như thế và cô ta nhớ ra gì đó, lấy ra một thứ nào đó được bọc trong vải ra khỏi túi cổ.

“À,tôi vừa nhớ rằng trưởng làng gửi tôi cái này.”

Thứ mà Olga-san lấy ra là một con dao đơn.Lưỡi daodài chừng 20cm ,con dao một lưỡi màu đen được bọc lại.

“Đây là?”

“? Thứ này bị kẹt trong mắt của con rồng… Chẳng lẽ nó không phải của Touya-san?”

Eh? Vậy Elise … không đúng? Nó không thể là của Lindsey. Eh,vậy đây là con dao của ai? Ý tôi là, ở đấy có người khác? Ai đó đã giúp chúng tôi ngoài đó? Chà, họ đã giúp đỡ chúng tôi nên hẳn sẽ không phải là kẻ địch…

<>

<

Tôi xác nhận điều đó qua ngoại cảm với Kohaku. Chắn chắn ai đó đã quan sát cuộc chiến của chúng tôi với con rồng. Chỉ là tại sao họ phải làm vậy?

Điều đó gợi cho tôi, trong thành phố Langley, đã có dấu hiệu việc ai đó nhìn vào Yumina.

Cả khi tôi nghĩ về nó, tôi vẫn không biết.Tôi đã kiểm tra con dao nhưng đấy chẳng có gì để tôi dò ra cả.

Tôi cất nó lại vào lúc này.Thật bất tiện khi không có vỏ dao.

Dù vậy, bọn chúng là ai … ?