Chương 27: Chương 27: Ngôn Ngữ Cổ Đại Và Tuyên Bố Gây Sốc.

“Theo báo cáo từ tể tướng, thủ phạm trực tiếp là trưởng phục vụ và người nếm thức ăn. Cuộc tìm kiếm ở dinh cư của Bá tước Balsa đã tìm ra chất độc bôi trên chiếc cốc, cũng là loại chất độc được dùng trong vụ việc lần này. Ngoài ra, cá nhân ông tự thú nhận là đã cố gắng bắt cóc Sue. Vụ án kết thúc.”

Công tước ngồi trên một chiếc ghế trong cung điện hoàng gia, nhìn khá là hài lòng trong khi nói chuyện.

Ngoài công tước ra, nhà vua, công chúa Yumina và Charlotte đang ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn uống trà trong khi đang thư giãn.

“Chuyện gì sẽ xảy ra với Bá tước vậy?”

“Ngoài việc âm mưu ám sát nhà vua, không có thêm gì nữa nhưng đây là hành vi phản động. Hắn ta sẽ bị hành hình và ngôi nhà của hắn sẽ bị phá hủy cùng với việc tước hết tất cả đất đai và tài sản.”

Vâng như thế này là bình thường. Tôi thực sự không cảm thấy bất kỳ bản chất tội lỗi nào ở đây. Gieo quả nào thì gặt quả đấy thôi. Không có chỗ cho sự thương hại.

“Và gia đình của Bá tước thì sao?”

“Tất cả các thành viên tham gia sẽ bị tử hình hết… Họ hàng thân thích còn lại, tất cả, sẽ bị tước hết danh hiệu và bị lưu đày. Mặc dù hắn ta không có vợ hay là con, tất cả người thân của hắn cũng đều kì thị Á nhân, âu cũng là hợp lý thôi. Với cái này, đào thải những người ở phe đối lập với Vương huynh quá dễ dàng, em đoán thế.”

Công tước nói vui vẻ. Thật vậy, với vụ việc vừa xảy ra, những nhà quý tộc khác phân biệt đối xử với á nhân sẽ hạn chế đi hẳn.

“Tuy nhiên, chúng ta đang nợ cậu, ân nhân đã cứu lấy mạng sống của chúng ta, cậu có mong muốn điều gì không?”

Nhà vua liếc thẳng qua tôi, nhưng hiện giờ thì tôi cũng chưa cần cái gì cả.

“Không xin đừng lo lắng về nó. Thần chỉ tình cờ thăm nhà của Công tước thôi. Chỉ là nhà vua may mắn. Cứ nghĩ là như vậy đi.”

Nó thực sự không phải là một thỏa thuận gì lớn. “Phục hồi” là thứ tôi được Thượng đế cho. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ phải nhận sự trừng phạt từ Thượng đế nếu tôi đòi hỏi phần thưởng. … N? Hình phạt sẽ đến từ Thần phải không? Tha cho tôi đi mà sét ơi.

“Touya-dono không thể hiện một chút lòng tham nào, như thường lệ.”

Công tước mỉm cười trong khi đưa chén trà của mình trở lại chiếc đĩa trên bàn.

“Nếu có một ai đó thần biết đang gặp khó khăn, không phải muốn giúp họ là điều bình thường sao? Nó thật sự không giống như thần đang tìm cách để đạt được một cái gì đó khi thần giúp đỡ họ. Thần giúp họ vì thần muốn. Chỉ đơn giản là như vậy thôi.”

Đó là cảm xúc chân thành của tôi. Trái lại, nếu Bá tước Balsa yêu cầu giúp đỡ, tôi không biết liệu tôi có muốn giúp ông ta hay không. Bởi vì, tôi biết sự tử tế của công tước là như thế nào, ông mà gặp rắc rối thì tôi sẽ cho ông mượn sức mạnh của mình để giúp đỡ ổng.

“Cậu thật sự là một người bí ẩn. Cậu có thể sử dụng hai pháp thuật vô thuộc tính là “Hồi phục” và “Trượt“, cậu thật là đặc biệt.”

Charlotte mỉm cười khi nhìn tôi. Được Pháp sư Công tố ca ngợi, nó làm tôi cảm thấy nhột quá.

“Không, Touya-dono có thể sử dụng được những pháp thuật vô thuộc tính khác nữa. Cậu ta cũng sử dụng “Gate” để đến Thủ đô. Cậu cũng phát hiện được chất độc, và tạo ra một cái bàn cờ Shougi sử dụng pháp thuật vô thuộc tính.”

“Eh?”

Nghe xong những lời của Duke, Charlotte bị đứng hình. Ah- …… Tôi có lẽ nên thành thật ở đây vậy.

“Um, yeah, đúng thế. Nếu là pháp thuật vô thuộc tính, tôi có thể sử dụng tất cả trong số chúng. Có lẽ vậy.”

Tôi không bao giờ thất bại trong việc đạt được pháp thuật nào đó trong số chúng. Ah, tôi vẫn thất bại “Aport” trong lần thử đầu tiên rồi. Nhưng rồi tôi cũng làm được thôi.

“Tất cả sao…!? Nếu đúng như thế ……, thật bất ngờ! Xi- xin chờ một chút!”

Charlotte vội vã ra khỏi phòng trong hoảng sợ… Tôi đã làm gì sai sao…?

“Cậu làm ra bàn cờ Shougi à? Al chỉ khuyên tôi thử nó nhưng, nó thực sự thú vị! Tôi hoàn toàn nghiện nó mất rồi. Nhưng, làm thế nào cậu có thể làm ra nó bằng pháp thuật vậy?”

Ah, sau tất cả nhà vua cũng nghiện nó nốt. Hai anh em nhà này đúng là giống nhau thật

Tôi nhặt lấy một chiếc cốc từ trên bàn và sử dụng “Tạo hình“. Hình dạng của nó bắt đầu thay đổi… sau khoảng 30 giây, trên bàn có một tượng người cao 10cm đứng ở đó, đó là nhà vua oai phong lẫm liệt.

“Như bệ hạ thấy đấy, chỉ cần như thế này.”

Tôi đưa bức tượng cho nhà vua. Đã tặng là phải tặng một bức tượng cực kì tỉ mỉ. (Trans Việt: Gg Jap.) Vâng, vì nó được làm bằng thủy tinh nên nếu thả xuống là vỡ tan tành.

“Th- thật tuyệt vời… một thứ làm bằng pháp thuật mà y chang như đồ thật, nhà vua cũng ở đây nhưng… thật chân thành làm sao…”

Nhà vua chấp nhận nó với niềm vui thích; đôi mắt ông sáng lấp lánh ngưỡng mộ pho tượng của mình.

Tôi lấy thêm hai chiếc cốc thủy tinh để tạo thành hai mô hình nữa.. Tôi nên làm cho cả gia đình này chứ nhể.

Sau một hồi bức tượng của hoàng hậu và công chúa cũng đã hoàn thành. Tôi tặng chúng cho cả hai người. Cả hai vui mừng nhận lấy chúng, và khoe với nhau bức tượng nhỏ của riêng mình, sau đó xếp chúng lên trên bàn. Yep, cả ba đứng cùng nhau thì đẹp như tranh vẽ vậy.

“Món quà này tuyệt vời thật đấy.”

“Thực ra, đây là những chiếc cốc của bệ hạ. Thần phải xin lỗi vì đã sử dụng chúng mà chưa được phép.”

Tôi nhanh chóng cúi đầu trước nhà vua. Tôi thấy vẻ đăm chiêu trên khuôn mặt của công tước khi tôi ngước nhìn. Thật là một người dễ hiểu.

“… Lần tới thần sẽ làm cho cả gia đình ngài nữa, thưa công tước.”

“Thật chứ!? Tuyệt quá!”

Nếu tôi làm cho Sue và Ellen thì họ nên ở đó để sản phẩm có chất lượng cao nhất.

Trong khi nhìn vào công tước người đang nở một nụ cười ngốc nghếch thì… bang! Charlotte nhảy vào trong khi đang giữ cái gì đó lạ lạ.

Với cái dáng đi rợn tóc gáy, cô tiếp cận tôi, cô đặt và mở ra trước mắt tôi một mảnh giấy da có vài dòng chữ ở trên đó.

“Cái này, cậu có thể đọc được không!?”

Charlotte tiếp cận tôi y như măng tre phát triển. Nó là gì vậy, quả là đáng sợ!

Với một cái nhìn ám ảnh, tôi nhìn qua cuộn giấy da, ngôn ngữ này tôi chưa bao giờ thấy trước đây và tôi hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của nó.

“Tôi không đọc được. Cái gì thế này?”

“Cậu không thể đọc được cái này phải không? Vậy thì, cậu có thể sử dụng pháp thuật vô thuộc tính được chứ? ”

Thứ tiếp theo cô ấy mang đến là một cuốn sách dày và cô mở ra một trang ở trong đó. Tôi có thể đọc được mà. Um, pháp thuật vô thuộc tính “Đọc“? Đây là pháp thuật có thể giải mã một số ngôn ngữ làm cho chúng có thể đọc được? Nhưng, kiến thức về ngôn ngữ vẫn cần thiết. Tôi hiểu rồi, với điều này bạn chắc chắn có thể đọc được nó.

“Tôi nghĩ rằng tôi có thể sử dụng nó được, nhưng … Cô biết gì về ngôn ngữ này vậy?”

“Đây là một Ngôn ngữ cổ xưa của linh hồn. Nhưng hầu như không ai có thể đọc được nó.”

N- Yep, cũng nên thử phát xem thế nào.

“Đọc: Ngôn ngữ cổ xưa của Linh hồn”

Pháp thuật kích hoạt. Tôi nhặt tấm giấy da lên và nhìn vào nó… nu.

“Cái này ……”

“Có thể, cậu có thể đọc được nó !?”

Charlotte nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt lấp lánh. Tôi hạ mắt xuống lướt qua từng dòng chữ trên cuộn giấy.

“Tôi xin lỗi … Tôi có thể đọc nó, nhưng tôi không hiểu nó nói cái gì.”

“Cậu có thể đọc nó… nhưng không hiểu? Ý cậu là gì vậy? ”

“À, ‘mamoto niokeru imi không jutsushiki aru no motanai degomento ha, maryoku wo shiki soma butsuketa niote không edosu no henka wo ……’ (Về ý nghĩa về nguồn gốc của con quỷ,có một khả năng nhất định không thể chối bỏ, phóng thích pháp thuật đánh ngang ngửa với soma tùy thuộc vào sự thay đổi của Edosu ……công nghệ tiên tiến cổ kính) và những dòng chữ khác tương tự nữa, nhưng tôi hoàn toàn không có ý tưởng mấy câu này có nghĩa gì.”

(Edit: Đậu, câu tiếng Anh cũng sai ngữ pháp tùm lum… Chả thể nào edit được)

Không có manh mối. “Khả năng đọc” và “khả năng hiểu” là hai thứ khác nhau. Quá khó cho tôi để có thể hiểu mấy cái này.

“Cậu có thể đọc nó sao! Thật tuyệt vời, Touya! Nghiên cứu này sẽ tiến bộ vượt bậc..! Xin lỗi, cậu có thể đọc cái này nữa được chứ !?”

“Đ-đ-, đợi chút!”

Charlotte tiếp cận tôi với tốc độ thật đáng sợ rồi dừng lại. Hơi thở của cô tả tơi hết rồi! Đáng sợ quá đi!

“Charlotte. Bình tĩnh lại một chút đi đã nào?”

“Ha-! Thần xin lỗi! Thần chỉ vui mừng quá thôi …. ”

Phản ứng lại những lời nói của nhà vua, cô pháp sư tòa án cắn môi mình, và khuôn mặt của cô đỏ như quả cà chua chín.

“Ừm, ta biết ngươi đã nghiên cứu pháp thuật của linh hồn cổ xưa trong một thời gian dài, ta không hẳn là không hiểu cảm giác đó.”

“Đúng vậy! Cho đến nay chúng thần đã nghiên cứu từng câu từng chữ, từng người một, và thậm chí sau đó vẫn còn có những hiểu lầm mà phải mất nhiều năm mới truy ra được, chỉ một hồi thôi. Touya! Hãy giúp chúng tôi giải mã được thứ này bằng tất cả các phương pháp nha!”

Eh? Cứ đọc như thế này …? Mãi mãi sao?

“Nhân tiện, có bao nhiêu tài liệu vậy…?”

“Để xem nào, có vô số tài liệu nhưng …… đầu tiên, nền văn minh cổ đại Paruteno trước đã -”

“Ok, dừng lại!”

Cô định đưa tôi “Vô số” ư. Một lần dành một chút thời gian thì cũng được, nhưng tôi không muốn làm điều này như là một công việc đâu! Tôi không có mong muốn trở thành một dịch giả.

Charlotte trưng ra bộ mặt “Đây sẽ là sự kết thúc của thế giới” khi tôi từ chối. Thậm chí nếu cô có làm cái kiểu mặt đó nữa đi chăng nữa.

Oh, đúng rồi.

“Xin lỗi, thưa bệ hạ. Thần có thể sử dụng một chiếc cốc khác được không?”

“Không sao hết nhưng, ngươi định làm một cái gì đó khác sao? ”

Um sẽ ổn nếu dùng nó làm phần kính, phần kim loại thì… a một đồng xu bạc có ổn không nhỉ?

Lấy ra một đồng bạc và thủy tinh, tôi dùng “Tạo hình” để tạo ra hình dạng của nó. Tôi sử dụng đồng xu bạc làm gọng kính và thủy tinh thì thành mắt kính rồi hoàn thành nó.

Một thiết kế khá là đơn giản, nhưng đây chính là một chiếc kính. Phần mắt kính chỉ là kính bình thường thế nên đây chỉ là hàng “giả”.

Charlotte do không nhìn thấy tôi làm những bức tượng nên là người duy nhất bị giật mình. Nó vẫn chưa xong.

Tiếp theo, tôi áp dụng “Yểm bùa” vào kính để cho nó một hiệu ứng.

“Yểm bùa: Đọc / Ngôn ngữ của các linh hồn cổ đại”

Sau một hồi ánh sáng phát ra từ cái kính dịu dần. Tôi đã đưa nó lên tay mình và đeo chúng lên trên mặt. sau đó tôi tháo kính ra và đưa nó cho Charlotte.

“Đeo cái kính lên như tôi làm là được.”

“Eh? Haa ……”

Trong khi nói, Charlotte đeo cái kính. Oou, cái kính nhìn có vẻ tốt hơn tôi nghĩ. Người đẹp vì kính là đây. (Gg Jap)

Tôi trả lại cuộn giấy da cho Charlotte.

“Bây giờ, cô đọc thử xem thế nào”

“Eh? …… ‘Mamoto niokeru imi không aru jutsushiki không motanai degomento ha, maryoku wo’ T- tôi có thể đọc nó! Tôi có thể đọc nó rồi!”

Tuyệt vời, thành công mĩ mãn. Cái kính dịch thuật đã hoàn tất. (Trans: Trans rất muốn cái này.-_-)

Nhìn vào các phần khác của cuộn giấy da cầm trong tay, lòng cô tràn đầy hân hoan, và cái dung mạo vui nhộn đó của cô trông chẳng giống gì một người phụ nữ trưởng thành. Nhưng nó dễ thương thật.

“Hiệu ứng sẽ được duy trì liên tục và gần như là vĩnh viễn. Nếu hiệu ứng dừng lại, hãy nói cho tôi biết.”

“Vâng! Ah, um, vậy có nghĩa là tôi được lấy cái này sao!?”

“Đúng vậy. Tôi muốn cô giữ nó.”

“ Cảm ơn cậu rất nhiều! ”

Phù, bây giờ tôi không cần phải lo lắng về chuyện công việc của tôi đột nhiên đổi sang làm dịch giả nữa.

Charlotte trở nên vui vẻ và tuyên bố thẳng thừng rằng cô sẽ bắt đầu nghiên cứu! Rồi vun vút chạy đi như gió.(Gg Jap)

“Xin thứ lỗi cho cô ấy. Khi cô đã nổi hứng rồi là quên hết mọi việc xung quanh luôn… Mặc dù cô ấy là thiên tài số 1 của đất nước này về pháp thuật…”

“ Ara, đó là một trong những điểm tốt của cô ấy mà, đúng không?”

“Ừm, nếu cậu đang hài lòng thì chẳng còn gì tốt hơn nữa”

Trong khi nhà vua có cái nhìn lo lắng trên khuôn mặt của mình thì hoàng hậu lại cười lặng lẽ. Trong khi nhìn điều đó tôi ngồi xuống một chiếc ghế, và uống chén trà bây giờ đã lạnh. Trà cho giai cấp thượng lưu bậc nhất quả là tốt, ngay cả khi đã nguội teo rồi.

Ji —- …

Ji —– …

Ji ——- …

Ji ——— …

…. Đậu xanh, nãy giờ cô ấy cứ liên tục nhìn tôi chằm chằm.

Nếu hỏi đó là ai? Thì dĩ nhiên là cô công chúa rồi. Đôi mắt màu xanh lá cây và xanh dương tạp sắc cứ nhìn tôi mãi không ngừng. Đây là cái cảm giác “Khóa mục tiêu” của cô ấy à. Chính xác thì cô đang có kế hoạch gì vậy…? Gương mặt của cô ấy hơi đỏ thì phải…

Fu, cái ánh nhìn tấn công đó đã dừng lại rồi. Tôi liếc nhìn công chúa, người đã đứng lên đối diện với vua và hoàng hậu.

“Gì vậy Yumina?”

“Cha, Mẹ. Con đã quyết định rồi”

“Chính xác thì cô quyết định gì vậy?” Tôi thầm nghĩ trong khi liếc nhìn, tôi bắt đầu uống trà một lần nữa.

Khuôn mặt của cô thành màu đỏ tươi, cô mở miệng và nói

“Chàng Mochizuki Touya này …… là người con muốn kết hôn!”

Phụt ———– !!!

Nghe tuyên bố của cô công chúa xong, tôi “phụt” cả chén trà ra không thương tiếc.

(Edit: Anh em vote thiến đê)