Chương 26: Isekai Wa Smartphone To Tomo Ni

“Hoàng thượng! Người không sao cả ư!?”

“Ou, Bá tước Balsa. Ngươi cũng thấy mà, ta hoàn toàn khỏe mạnh. Có vẻ ta đã làm ngươi lo lắng rồi.”

Con cóc ghẻ lao vào sảnh ăn rộng lớn và nói như vậy. Nhà vua trả lời với một tư thế “Nhìn bố đi con”.

“Thần… hiểu rồi. Hahaha, tuyệt vời, tuyệt vời. Không còn gì tốt đẹp hơn cả…”

Hắn khó khăn lắm mới nặn ra được một nụ cười và xoa hai tay vào nhau trong khi mồ hôi vã ra như tắm trên mặt hắn. Nhà vua nhìn hắn với một vẻ lãnh đạm. Ah—-cả Nhà vua cũng nhận ra rằng hắn chính là tên tội phạm rồi sao. (Cọ xát 2 tay vào nhau mang ý nghĩa “khách không mời”)

“Ngay khoảnh khắc ta nghĩ rằng ta đã phải đi bán muối thì Touya-dono đây đã thanh tẩy mọi độc tố trong một nốt nhạc. Ta thật sự may mắn đấy. Đúng là một tình thế hiểm nghèo.”

Nghe Nhà vua giải thích vậy, tay Bá tước chằm chằm nhìn tôi với ánh mắt đầy hận thù. Này cóc ơi, thế thì lộ liễu quá rồi đấy! Không thể có chuyện ai đó nghĩ rằng tên này không phải thủ phạm.

“Thế, Touya-dono này. Cậu đưa tất cả chúng tôi đến đây để làm gì thế?”

Chụy gái với mái tóc xanh ngọc và cây đũa phép vàng, Charlotte- vị pháp sư hoàng gia, hỏi. Những người đang có mặt trong sảnh ăn gồm có Nhà vua, Công chúa Yumina, Hoàng hậu Yuella, Công tước Ortrointe, Tể tướng Leon, Charlotte, Thái y Raul, Olga và Bá tước Balsa. Trong khi mọi người đang đứng, tôi bắt đầu nói với tất cả.

“Như mọi người đã biết, Hoàng thượng đã bị đầu độc. Hiện trường là sảnh ăn này. Tất cả đều được giữ nguyên trạng như khi sự việc xảy ra, mặc dù đồ ăn đã nguội rồi. Tên tội phạm đứng sau âm mưu ám sát Nhà vua chính là….”

Khi sự tĩnh lặng đang lên ngôi, tôi lên tiếng.

“Một kẻ trong số chúng ta.”

Tôi đã luôn muốn được nói thế đấy! Bầu không khí trở nên khác biệt ngay tức thì, vẻ mặt của Olga thay đổi, đôi tai cáo dựng đứng lên, ánh mắt chụy ấy như muốn nói “tôi vô tội mà”. Cái đấy thì tôi biết rồi. Khi tay Bá tước Balsa, kẻ đang đứng cạnh Olga nhìn vào khuôn mặt trằng bệch của chụy ấy với một cái cau mày. Wow, đúng là khuôn mặt “đến giờ vẫn ổn”. Hắn cứ nhìn Olga mà chẳng hề nhận ra tất cả những người khác đều ném về hắn một vẻ “Là tên này đúng không?” Ngoại trừ Olga, ai cũng nhận ra chính hắn là tên tội phạm….

“Trước hết, làm ơn hãy mang thứ rượu bị tẩm độc ra.”

Vị tể tướng xách ra chai rượu và tôi cầm lấy nó.

“Đây là thứ mà chị Olga đã dâng lên, phải không?”

“Đúng là tôi đã dâng nó lên nhưng tôi không hề tẩm độc..!”

“Im mồm! Ngươi chỉ là một tên Á nhân! Sau tất cả, ngươi vẫn còn giả ngu à, ngươi có biết nhục không….Cái éo gì!?”

Trong khi con cóc ghẻ đáng kinh tởm đang hấp diêm Olga bằng những lời lẽ sỉ nhục, hắn liếc sang ngang và thấy tôi cầm ly rượu lên và uống hết trong một nốt nhạc. Tôi chưa đủ tuổi uống rượu đâu nhưng đằng nào đây cũng là một thế giới khác mà.

“Đúng là tuyệt vời thật!”

Don! Tôi đặt chai rượu lên bàn. Nói thật tôi cũng không biết nó có ngon thật không nữa. Tôi vẫn còn vị thành niên đấy! Nhìn quanh thì, mọi người đang há hốc mồm ra và nhìn chằm chằm vào tôi.

“To,Touya-dono!? Cậu ổn không vậy!?”

“Không sao đâu, thưa Tể tướng. Nói đúng hơn, ngay từ đầu đã chẳng hề có chất độc nào trong rượu rồi.”

‘Thế là thế éo nào’ là câu hỏi hiện ra trên khuôn mặt của tất cả mọi người, trừ tay Bá tước, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt hắn nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh. Mà hắn bắt đầu hoảng rồi kìa.

“Đây là một thứ rượu vang hảo hạng đặc biệt quý hiếm. Được làm từ vùng Viễn đông, nó là loại cao cấp nhất mà tôi từng biết đấy.”

Trên nhãn chai rượu có ghi “Boujorenbo”, theo Hiragana thì có nghĩa là “rượu rẻ tiền”. Tôi rót ra một ly rượu trên cái bàn xa xỉ mà chả có ai ngồi vào.

“Loại rượu này sẽ tìm ra kẻ tội phạm.”

Ly rượu lấp lánh dưới ánh đèn chùm và sóng sánh rực rỡ. Tôi lấy nó ra khỏi bàn, đi về phía những người đang té ra xa và đưa nó cho Tể tướng.

“Xin mời ngài uống nó.”

Tể tướng khá ngờ vực nhưng vẫn cứ thế mà uống đến cạn ly.

“Ngài thấy thế nào?”

“Mu! Tuyệt vời đấy. Ta chưa từng nếm qua một thứ gì ngon như vậy cả. Ngài có muốn làm tí không Bá tước?”

Wow, thế thì đơn điệu quá nhỉ. Tể tướng nói với tay Bá tước y như những gì tôi đã “đạo diễn”.

“Hả? Haa, thế thì….”

Tôi đặt xuống trước mặt tay Bá tước, kẻ đã gật đầu ưng thuận, chiếc ly lấy từ chỗ ngồi đầy vinh dự, “Ghế điện của Nhà vua” và bắt đầu rót rượu vào. Sắc diện hắn thay đổi ngay tức thì.

“Tôi cực kỳ sẵn lòng muốn biết cảm nhận của ngài Bá tước về món này.”

“Không, ta…!”

“Nào nào đến đây đi cưng.”

Tay Earl đang cố đánh bài chuồn thì bị tóm lại và ép nhận ly rượu vang.

“Giờ thì, uống hết trong một nốt nhạc nhé.”

Tay Bá tước vẫn còn cười cười nhưng mồ hôi đã túa ra khắp mặt, và vẫn không chịu uống ly rượu ấy.

“Sao vậy, Bá tước. Ngươi không định uống sao?”

“Ha, không, um…..!”

Nghe thấy Nhà vua nói, tay Earl liên tục nhìn ngó quanh quất, tay hắn cầm ly rượu bắt đầu run rấy. Oops không thể để ly rượu rơi được.

“…..Chắc ngài không tự uống được đâu hả? Để tôi giúp ngài nhé, xin thất lễ vậy.”

“Ha!? Mugu! Ukue!?”

Tôi dùng vũ lực ép ly rượu vào mồm tay Bá tước và bắt hắn uống. Trong khi bị sặc, dù có chống cự thế nào thì hắn cũng sẽ phải uống thôi, một sự thật khá đáng sợ.

“U! Ua! Uaa! Cu-Cứu tôi với, làm ơn! Chất độc! Nó đang tuôn chảy! Tôi chết mất! Chết mấtttt!”

Con cóc ghẻ vừa ôm lấy cổ họng vừa lăn lê bò toài trên sàn.

Với điệu bộ thống khổ, hắn vung tay tứ tung, run rấy và lăn lộn vung vẫy.Gì vậy trời? Chỉ cần có niềm tin đủ lớn thì những điều như thế này sẽ xảy ra à?

“Guuuu! Ku, thốn quá! Chất độc ấy! Chất độc!!!! Cu-cứu tôi với…!”

“A- thôi cái trò đấy đi được rồi đấy. Cái ly rượu tôi vừa dùng là một cái mới toanh đấy.”

“Chết tôi rồi…cái éo gì cơ!?”

Tên Bá tước đơ ngay mặt ra và thôi trò lăn lộn và quẫy đạp. Rồi hắn ngồi dậy và xoa xoa cổ.

“…Chẳng có gì xảy ra cả.”

“Rõ ràng rồi. Đấy chỉ là loại rượu rẻ tiền thôi. Nhưng cũng xin lỗi vì đã ép ngài uống nó nhé.”

Tôi lặng lẽ nêu ngay vào vấn đề.

“Tại sao ngài nghĩ nó có độc?”

Mặt tay Bá tước như đóng băng lại. Chuẩn không cần chỉnh. Hắn đúng là loại người tự tay bóp d*i rồi. Sợ hãi một chất độc tưởng tượng, quằn quại đau đớn vì một thứ hắn không hề uống. Một kẻ vô can sẽ chẳng bao giờ làm thế cả. Hắn ta sụp bẫy quá ư dễ dàng.

“…Cậu nói thế là sao?”

Công tước hỏi tôi.

“Chất độc không nằm trong thứ rượu mà chị Olga dâng lên, nó được bôi lên ly rượu của Nhà vua.”

“Trên chiếc ly à..? Thảo nào thứ rượu ấy không hề phản ứng lại khi chúng ta kiểm tra độc dược.”

“Vì tôi đã kích hoạt một phép thuật có thể phát hiện chất độc, nên tôi hiểu ra ngay lập tức. Thủ phạm trực tiếp có thể là đầu bếp hoặc tay bồi chịu trách nhiệm ở đây hay đâu đó quanh chỗ này. Sau đó chỉ cần tìm ra kẻ giật dây và thủ phạm chính xác của vụ án, xoay xở để dồn ép hắn nhưng.. thế này đáng thất vọng quá.”

Có nhìn dưới góc độ nào thì tên này cũng là thủ phạm thôi. Tôi nghĩ hắn chẳng thể nào bào chữa được gì nữa rồi và cũng vì thế mà vụ án được giải quyết nhanh chóng. Đúng là một mánh lới khá thông dụng (Mặc dù không hẳn là một đâu). Nếu không có tôi thì người khác chắc cũng sẽ nhận ra ngay thôi ấy mà. Nhưng tôi luôn muốn đóng vai Conan ít nhất một lần cho biết.

Con cóc ghẻ lao hết tốc lực ra phía cửa. Thật là một tên thảm bại đáng thương. Cuối cùng thì hắn vẫn không hề biết nhìn trước ngó sau gì hết. Tên ngốc vẫn ra vẻ “Bố ngầu không này!” hóa ra lại là một thằng đểu cáng cùi bắp và tầm thường. Nhưng thằng ngu này đã cố ám sát Nhà vua, tội danh quá nghiêm trọng rồi.

“Trơn trượt.”

“Không!”

Sute-n! Tay Bá tước ngã rất kêu và đập gáy xuống sàn, ngay chỗ Olga đang đứng và ôm một lòng căm thù sôi sục. Chụy ta tung một cước chuẩn chỉ ngay giữa bụng làm hắn ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự. Oou, có vẻ thốn lắm đây.