“Oops, ta không còn thời gian nữa đâu, phải khẩn trương lên!”
Lại một lần nữa chạy hộc tốc lên cầu thang, chúng tôi tiến đến một hành lang dài. Phía trước căn phòng là những vệ binh được vũ trang đến tận răng, họ nhận ra Công tước và tránh đường cho ngài đi qua. Họ cúi đầu đầy cung kính khi mở cánh cửa to lớn phía sau lưng.
“Anh trai!”
Công tước lao thẳng vào bên trong, ánh sáng rọi vào căn phòng từ cánh cửa sổ một ô khổng lồ trên tường, long sàng của Nhà vua có một tấm màn trướng xa xỉ rủ xuống. Mọi người đều mang một vẻ tuyệt vọng hướng về người đàn ông đang nằm, chắc hẳn chính là Hoàng đế.
Xung quanh có rất nhiều người: một bé gái đang nắm chặt lấy tay của Nhà vua; một người phụ nữ ngồi trên ghế, cố gắng kìm nén nước mắt và mang một vẻ khá điềm tĩnh; một bậc lão trượng khoác áo choàng xám; một phụ nữ mang cây đũa phép vàng, mái tóc xanh ngọc bích rủ xuống che đi đôi mắt, hai bên vai của cô run lên vì giận dữ; và cuối cùng là một người đàn ông trong bộ chiến giáp có một bộ râu rất tuyệt. Công tước bước đi mạnh mẽ về phía lão trượng mặc áo choàng xám bên cạnh long sàng và lên tiếng:
“Tình hình của Nhà vua ra sao rồi?”
“Thần đã thử dùng tất cả những phương pháp trong cuốn sách, nhưng thần chưa từng được chứng kiến những triệu chứng mà chất độc này gây ra…nếu cứ thế này thì e rằng…”
Lão trượng nhắm mắt lại và lắc đầu. Đúng lúc đó, Nhà vua bắt đầu nói bằng một giọng khàn khàn:
“Anh trai…”
“Hoàng hậu và Hoàng nhi…Ta xin….hai người…hãy giữ mối liên minh với Misumido…”
“Touya-dono! Hãy làm ơn!”
Tôi vừa chạy tới thì người đàn ông để râu mặc bộ chiến phục liền định chặn đường tôi nhưng Công tước đã ngăn ông ta lại. Nhà vua nhìn tôi với một ánh mắt nặng nề và thiếu sức sống, “Ngươi là ai?” rồi hỏi tôi mà không cất nổi thành tiếng. Môi của Nhà vua đã quá khô cằn và nứt nẻ. Tử thần đã ở kề bên rồi, nếu như tôi không hành động ngay tức khắc. Tôi luyện phép trong tay và đưa nó về phía nhà vua
“Chữa lành.”
Một tia sáng nhẹ nhàng lóe lên từ tay tôi truyền đến Nhà vua. Sau một khắc nó lắng đọng lại, hơi thở của Nhà vua dần dịu đi và sắc diện của Ngài trở nên tốt hơn rất nhiều. Mắt ngài khẽ rung rinh rồi mở bừng và nhấp nháy vài lần, một lát sau thì Nhà vua ngồi thẳng dậy đầy mạnh mẽ.
“Phụ hoàng!”
“Hoàng thượng!”
Trong khi cô bé và người phụ nữ ôm lấy Ngài, Nhà vua duỗi và nắm tay mình lại vài lần
“….Chẳng còn gì cả. Như thể cơn bạo bệnh vừa mới đây chưa từng xảy ra vậy.”
“Thưa Bệ hạ!”
Lão trượng mặc áo choàng xám cầm tay Nhà vua và bắt mạch, rồi nhìn vào mắt Ngài. Tôi hiểu rồi, đó là một Thái y.
“….Thể trạng tuyệt vời. Chắc chắn điều này….”
Vị Thái y đứng sang một bên với sự kinh ngạc tuyệt đối. Nhà vua hướng ánh nhìn vào tôi.
“Al…Alfred. Người này là ai vậy?”
“Đây là Mochizuki Touya-dono, người đã giúp vợ của em được nhìn thấy ánh sáng và cuộc đời một lần nữa. Thật tình cờ, cậu ấy có mặt ở chỗ của em nên em đã mang cậu ta theo. Cậu ta đã cứu mạng của anh đấy.”
“…Ah-, xin chào. Tôi là Mochizuki Touya.”
Tôi không biết những lễ nghi cần thiết nên cứ đáp bừa. Nói với Nhà vua thế này chắc là thảm họa rồi.
“Ồ thế ư, chữa được cho Ellen sao? Cậu thực sự đã cứu mạng ta, cám ơn cậu nhiều.”
Nhà vua bày tỏ lòng biết ơn của mình, khi ấy tôi vẫn còn đang trầm ngâm xem nên đáp lại ra sao thì người đàn ông râu ria đập vào lưng tôi. Định mệnh thốn lắm đấy nhá!
“Cảm ơn vì đã cứu Đức vua! Cậu là Touya-dono phải không nhỉ? Ta thích cậu rồi đấy.”
Ông ta nói mà vẫn hấp diêm cái lưng của tôi. Đã bảo thốn lắm rồi cơ mà.
“Tướng quân, thế đủ rồi đấy. Nhưng phép thuật vô tính “Chữa lành” đó thực sự là vô cùng thú vị.”
Chụy gái mang cây đũa phép vàng cười cười và ngăn lão râu ria ấy lại. Thoát rồi.
“Anh định sẽ xử lý ra sao với sứ giả của Vương quốc Misumido?”
“Vị sứ giả ấy làm sao?”
“Vị này đang bị khống chế bởi tay Bá tước Balsa vì bị cho là kẻ đứng sau vụ mưu sát anh. Ta nên làm gì đây?”
“Vớ vẩn $#% &@+ ra ý! Cứ cho là Misumido giết được ta đi, thì họ sẽ nhận được lợi lộc gì cơ chứ? Đây là trò của thằng ranh nào đó khác cố tình ngáng chân ta, đấy mới là tên tội phạm trong vụ này.”
Nhà vua tuyên bố như thê. Nghĩa là con cóc ghẻ đấy sau cùng vẫn rất đáng nghi ngờ.
“Nhưng sự thật là, món rượu vang là do tay sứ giả dâng lên. Lúc ấy có rất nhiều nhân chứng. Nếu mối nghi ngờ ấy còn chưa được xua tan thì e là…”
Vị tướng để râu tâu lên Nhà vua. Này, nếu chưa chứng minh được ai đó vô tội thì ít nhất cũng khoan dung mà thả tự do cho họ một tí chứ, để họ có quyền đi lại thì sao?
“Loại độc dược đó là gì thế? Chúng ta thiếu thông tin về nó. Có thể là một loại đặc biệt mà chỉ có Á nhân dùng thì sao. Ta nên xem xét điều đó trước đã…”
Vị Thái y lão trượng lẩm bẩm với giọng đầy lo âu.
“Trước mắt, ta nên gặp vị sứ giả ấy. Làm ơn hãy triệu họ tới đây, Tướng quân Leon.”
Lão già để râu ấy ba chân bốn cẳng phóng ra ngoài. Vị sứ giả có lẽ đã bị lợi dụng và bị đổ vấy tội lỗi một cách oan ức. Xử lão vua hay la liếm rồi đẩy vị sứ giả chịu trận thay mình. Sau đó lợi dụng điều này để chia rẽ hai quốc gia và phát động chiến tranh…có vẻ hợp lý đấy chứ nhỉ. Hoàn toàn dễ hiểu thôi mà.
Trong khi mọi chuyện đang được dàn xếp, tôi cất cao giọng nói. Công chúa (tôi nghĩ tên ẻm là Công chúa Yumina) cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi làm tôi rất bất ngờ. Chắc tuổi của ẻm chỉ tầm tầm bé Sue thôi, cỡ 12 hoặc 13 gì đấy. Cả hai ẻm đều có tóc vàng hoe và mắt to dễ thương, nhưng nhìn kỹ lại thì hai mắt ẻm có màu khác nhau. Mắt phải có màu lam còn mắt trái mang màu lục. Có phải gọi là “dị nhãn” không nhỉ. Ẻm mặc một bộ váy trắng lung linh và đeo trên đầu một món trang sức bằng bạc.
“Cám ơn anh vì đã cứu Phụ hoàng.”
Vừa nói ẻm vừa cúi đầu vô cùng lễ phép và lịch sự. Một đứa trẻ ngoan ngoãn và có học đúng không? Chẳng phải một loại ích kỷ, vênh váo và ngạo mạn.
“Không, xin đừng bận tâm về chuyện này. Điều tốt nhất là Nhà vua đã qua khỏi đúng không ạ?”
Tôi thấy rất ngại vì ẻm cứ liên tục cảm ơn, nên tôi cười cười để lừa tình ẻm. Nhưng thưa Công chúa, Người không thấy ngại…vì cứ nhìn tôi chằm chằm vậy sao? Ánh mắt đó là như nào vậy?
“Um…Còn chuyện gì khác không ạ?”
Quá khó để lờ đi cái nhìn mãnh liệt ấy, tôi quay đi rồi hỏi. Ngay lập tức Công chúa hơi đỏ mặt và nói
“…..Anh không thích người nhỏ tuổi hơn à?”
“Gì cơ?”
Tôi chẳng hiểu được ẩn ý trong câu hỏi ấy và nghiêng đầu. đúng lúc ấy, cánh cửa bật mở và theo sau vị tướng để râu là một Á nhân mới đôi mươi tiến vào. Huh? Người này?
“Olga Strand, hạ thần xin được yết kiến.”
Á nhân ấy tiến đên trước long sàng, quỳ một chân xuống và cúi đầu cung kính, đó là một chụy. Trên đầu chụy ta mọc ra hai tai thú, phần eo thì có một cái đuôi dài và rậm rạp. Một chụy người cáo.
“Dù không có bằng chứng nhưng ta hỏi ngươi, ngươi có đến Vương quốc này với ý đồ sát nhân không?”
“Không thể nào! Thần tuyệt đối không bao giờ hạ độc Hoàng thượng!”
“Ta cũng nghĩ vậy. Ngươi không có vẻ gì là một kẻ sẽ làm chuyện tày trời như vậy. Ta tin ngươi.”
Nhà vua quả quyết khi mỉm cười với vị sứ giả, chụy này đang thở phào đầy nhẹ nhõm.
“Nhưng, thứ rượu vang mà cô dâng lên đã bị tẩm độc. Cô giải thích sao đây?”
“Cá-Cái đấy…”
Nghe những lời từ oneesan có cây đũa phép, chụy Á nhân ngẩng đầu lên. Không có cách nào để chụy ta minh oan cho bản thân rồi. Nhưng hình như chụy mang đũa phép không hề muốn kết tội ai cả, và những điều cần thiết để giải bài toán này đã rất kề cận rồi.
“Xin cho phép tôi được nói ạ”
“Touya-dono?”
Nghe thấy giọng tôi, cáo oneesan kinh ngạc nhìn lên. A, đúng là oneesan lúc đó rồi. Trước đấy, khi chúng tôi còn ở Thủ đô, tôi đã giúp một bé Á nhân đi lạc. Oneesan của Alma, chụy ta nói tên chụy ta là Olga đúng không nhỉ?
“Cậu đã có quan hệ với vị sư giả từ trước rồi sao?”
“Tôi khá thân thiết với em gái của chị ấy. Nhưng cũng chỉ là quen biết sơ sơ trong chốc lát mà thôi. Cơ mà dẹp chuyện đó qua một bên đã.”
Tôi gạt câu hỏi của Công tước đi với điệu bộ như ném nó vào một cái hộp ở gần đó, thế mà chẳng ai phản ứng gì cả. Ku!
Tôi hỏi ông tướng để râu một điều mà tôi băn khoăn mãi.
“Nhà vua gục xuống ở chỗ nào vậy?”
“Trong sảnh ăn dành cho khách VIP…Có liên quan gì không?”
“Mọi thứ diễn ra đúng vậy chứ?”
“Ah? Ồ đúng thế đấy…Thứ rượu ấy đã được đem đi kiểm tra nhưng vẫn chưa tìm được gì cả..”
Có nghĩa là nó chưa bị phát hiện đâu. Chính là nó đúng không? Cái trò mèo mà thằng nào cũng biết ấy. Mà cũng không hẳn chỉ là một trò lừa đảo đâu. Sự thật rằng món rượu không hề chứa chất độc đã bị phơi bày ngay lập tức. Làm ăn cẩu thả thật. Nhưng có nên xác minh nó không nhỉ?
“Có thể dẫn tôi đến căn phòng ấy được không? Tôi nghĩ rằng mình có khả năng tìm được bằng chứng chứng minh cho sự vô tội của sứ giả.”
Mặc cho mọi người nhìn nhau, Nhà vua đã cho phép tôi và Tướng Leon dẫn tôi đến căn phòng ấy. Đó là một sảnh đường rộng lớn với một lò sưởi bằng gạch trắng, những bức rèm màu xanh nước biển trên tường hướng ra phía vườn thượng uyển. Phía cao cao trên tường là món gì đó khá giống một bức tranh và trần nhà có treo một chùm đèn xa hoa và lộng lẫy. Trên mặt bàn dài có trải một lớp khăn trắng và cả những chân nến bạc. Bộ đồ ăn vẫn được giữ nguyên trạng. Vị tể tướng mang ra thứ rượu vang tôi yêu cầu.
“Có điều gì bất thường với món này không?”
“Ta không rõ lắm nhưng hình như là có. Sứ giả nói rằng xuất xứ của nó là từ một ngôi làng có tiếng ở Mitsumido nên có vẻ nó khá là chất lượng đấy.”
“Tôi hiểu rồi.”
Thế, cùng xác minh thôi chứ nhỉ?
“Truy tìm: Độc dược.”
Phép thuật truy hồi được kích hoạt. Tìm từ chai rượu, đến bên trong phòng rồi đến mặt bàn. Vâng, sau cùng thì nó vẫn ở đó. Thì, chắc cũng sẽ có người nào đấy tìm thấy thôi nhưng chẳng có người hầu nào có thể dùng thuật truy hồi như tôi cả.
Giờ thì làm gì đây? Ta có thể buộc tội chúng thẳng thừng nhưng đơn giản mà nói chúng đã thấy trước được rồi. Nếu tôi mà thất bại thì chúng sẽ không bị nghi ngờ đâu phải không?
“Tôi đã hiểu sơ sơ mọi sự rồi. Tể tướng, xin ngài hãy triệu tập mọi người đến đây. Ồ, mời cả
Bá tước Balsa nữa nhé. Tôi cũng muốn nhờ ngài ấy một việc nho nhỏ..”
“Nhờ à?”
Vị tể tướng nghiêng đầu bối rối khi nghe yêu cầu của tôi. Nếu không có bằng chứng chính xác, cứ buộc tên thủ phạm tự thú nhận vậy. Giờ thì, quẩy thôi.