Chương 24: Chương 24: Á nhân Quốc và Âm mưu Ám sát Hoàng đế.

Vài ngày sau, tôi hoàn thành việc sao chép những bức họa trên tường của phế tích ngầm. Tôi sử dụng một phép thuật vô thuộc tính có tên là “Đồ họa”, nó sẽ sao nguyên những gì tôi thấy lên giấy, một công việc được thực hiện bằng phép thuật. Đại khái giống như cái máy photocopy ấy mà. Tôi chẳng cần đến bút, những kí tự sẽ tự xuất hiện thành một bản sao y hệt trên giấy. Nó sẽ mô phỏng những bức họa lên giấy trong lúc tôi nhìn vào con smartphone. Phép này max tiện lợi, cứ như tôi vớ được cái máy in từ thế giới kia vậy.

Tôi test thử bằng cách in ra một vài công thức làm bánh và tặng cho Aeru, khiến ẻm hơn cả sung sướng. Tôi đã phải dùng “Google Search” mấy lần chỉ để xác định nguyên liệu đấy. Nó đã tính toán trọng lượng bằng cách lấy đồng 100 yên trong túi tôi làm gốc đo. Khẩn trương và nhận biết nhanh giùm tôi.

Thế, có nên gọi cả hội và chuyển nó đến Thủ đô không nhỉ? Tôi tính rủ theo cả lũ nhưng đi gặp Công tước hay làm tụt hứng lắm, nên tôi quyết định tự mình đến đó vậy. Những lúc thế này tôi có cảm nhận rất khác về những vị quý tộc. Chẳng hề có những tầng lớp như thế ở thế giới của tôi mà. Không, nói thẳng ra thì có đấy, anh em cũng biết mà.

Khi đã lượm lặt đủ những bản sao, tôi sử dụng “Cánh cửa thần kỳ”. Tôi bước qua và ngay lập tức xuất hiện tước Dinh thự của Công tước.

“A, xin thứ lỗi.”

Tay cảnh vệ vô cùng kinh ngạc trước sụ xuất hiện đột ngột của tôi. Mà thật lòng thì lúc nào họ chẳng ngạc nhiên khi tôi ghé qua cơ chứ. Tôi rất mong rằng họ sẽ làm quen được với điều này, vì có vẻ nó sẽ còn diễn ra dài dài đấy.

Huh?

Cánh cổng ra vào mở tung, có một cỗ xe ngựa lao ra ngoài? Tôi chọn thời điểm tệ quá à?

“Touya-dono!? Biết ơn cậu lắm! Làm ơn lên xe đi!”

“Eh? Từ từ… Eh!? Xảy ra chuyện gì thế thưa ngài!?”

Cỗ xe ngựa mở ra, Công tước xuất hiện và nắm cánh tay tôi lôi thẳng vào trong. Éo gì thế, bắt cóc con gái nhà lành à?

“Thật không thể ngờ rằng Touya-dono lại đến đây vào thời khắc quan trọng này…! Chắc hẳn chính tay Thượng đế đã truyền lệnh cho cậu tới đây. Ta vô cùng biết ơn cậu.”

Vừa nhìn tôi đầy phấn khích, Công tước vừa chắp tay nguyện cầu. Chắc chắn là lão Thượng đế đưa tôi đến đây rồi nhưng tôi không nghĩ lão ta lại làm thế này đâu. Mà có cái éo gì xảy ra thế?

“Chính xác là có chuyện gì vậy, thưa ngài?”

Tôi hỏi Công tước, vị này đang quẹt đi mồ hôi ngập ngụa trên trán và bắt đầu nói với một ngữ điệu căng thẳng.

“Anh trai của ta đã bị đầu độc.”

…Ngài ấy bảo gì cơ? Khi Công tước gọi “Anh trai” nghĩa là nói đến Nhà vua à… Đúng chứ? Thế là phạm tội mưu sát Hoàng đế rồi còn gì?(Edit: Nhân tiện, quả này mà ở Việt Nam thời phong kiến là sẽ có vụ tru di cửu tộc đấy)

“Thật may mắn là bọn ta đã xử lý được nó từ sớm và anh ấy vẫn cầm cự được. Thế nhưng mà….’’

Giọng Công tước run rẩy khi ngài ấy siết hai tay vào nhau như thể muốn tìm kiếm một lối thoát từ đôi tay ấy. Có kẻ mưu sát Nhà vua, chắc chắn đó là điều cần phải lo lắng, suy nghĩ.

“Ngài có nghi ngờ kẻ nào không ạ?’’

“…Chỉ có một kẻ mà ta nghĩ tới. Nhưng chẳng hề có bằng chứng. Cậu còn nhớ đúng không, khi bé Sue bị tấn công ấy? Ta nghĩ hai vụ có cùng một tay chủ mưu.”

“Nhưng tại sao lại nhắm đến Nhà vua? Ngài có nghĩ là những vương quốc khác đang cố ám sát Người không..?”

“Nếu mọi chuyện như vậy thì còn dễ nói…”

Công tước thở dài mà ngẩng đầu lên. Ngài ấy mang một vẻ mặt khó chịu.

“Vương quốc Belfast của chúng ta được bao bọc bởi ba nước khác. Phía tây là Rifurisu Koukoku (Đế chế Rifurisu), phía đông là Dãy núi Merisha, phía sau nó là Regulus Teikoku (Đế chế Regulus) và ở phía nam là Trường giang Gau, tiếp giáp với Vương quốc Misumido. Chúng ta đã đặt quan hệ ngoại giao với Đế chế Rifurisu từ rất lâu rồi và gìn giữ một mối giao hảo.”

Fumufumu.

“Kể từ khi chiến tranh với Đế chế Regulus nổ ra vào 20 năm trước, giữa hai nước đã tạm thời ký kết một hiệp ước bất tương xâm, nhưng thực ra khó có thể nói rằng hai nước đang hòa thuận vui vẻ với nhau được. Thậm chí nếu chúng có kéo quân sang đây cũng chẳng có gì lạ lùng đâu. Chưa kể đến Vương quốc Misumido ở phía nam nữa, đó thật sự là một điều bí ẩn.”

“Bí ẩn ấy ạ?”

“Ngay giữa cuộc chiến tranh với Đế chế Regulus 20 năm trước, có một quốc gia non trẻ xuất hiện. Chúng ta đã liên minh với đất nước này và ngăn cản được Đế chế Regulus. Sau đó chúng ta cố gắng đặt quan hệ ngoại giao buôn bán với họ nhưng có những nhà quý tộc không hề đồng tình với điều này.”

“Tại sao lại vậy ạ?”

Nếu không biết khi nào Đế chế Regulus xuất quân xâm lược thì đơn giản có thêm đồng minh sẽ chẳng khôn ngoan hơn sao?

“Misumido là một Á nhân quốc. Họ sống cùng nhau và cai trị đất nước. Điều đó khiến những nhà quý tộc cao tuổi gai mắt.”

“….Sao lại thế được?”

Chỉ vì không thích mà có quyền thoải mái cản trở lợi ích tốt đẹp của cả vương quốc sao? Hơn nữa Á nhân không hề xấu. Một số kẻ có thể không sẵn sàng nghe lời nhưng nếu ta biết khoan dung và vị tha thì luôn luôn dễ dàng thấu hiểu nhau hơn. Á nhân cũng khá là hiểu biết mọi sự đấy chứ, tôi đã từng gặp Alma- một đứa trẻ rất ngoan.

“Từng có thời kỳ những Á nhân bị đối xử hạ đẳng hơn cả thú vật, họ bị coi thường và khinh bỉ. Người ta nghĩ họ là chủng tộc man di mọi rợ đáng kinh tởm. Tuy nhiên, khi thời đại của ông cha ta mở ra, họ được thừa nhận thông qua những đạo luật được ban hành. Dần dần những định kiến và cách cư xử sai lệch kia cũng không còn nữa. Trên thực tế, có rất nhiều Á nhân qua lại bình thường quanh lâu đài mà không hề bị phân biệt đối xử. Nhưng vẫn có những tên quý tộc già khú lạc hậu kiên quyết phủ nhận điều ấy.”

“Một kiểu phân biệt chủng tộc đúng không ạ?”

“Đúng đấy. Tại sao phải liên minh với Á nhân quốc bẩn thỉu đáng kinh tởm chứ? Thay vào đó, xâm lược rồi biến chúng thành nước chư hầu không phải là điều nên làm sao? Anh trai chẳng thể làm gì ngoài việc gây khó dễ cho chúng.”

Hiểu rồi. Hóa ra sự việc này là do mấy tên quý tộc già thao túng. Nhưng có cần phải đi quá xa đến như vậy không?

Tôi nghĩ như vậy đấy. Trừ khử chính Hoàng đế của mình. Nếu Nhà vua băng hà thì chẳng phải các vị sẽ gặp nhiều rắc rối hơn hay sao hả?

“Nếu anh không qua khỏi, ngai vàng sẽ truyền lại cho Công chúa Yumina, con gái duy nhất của Nhà vua. Có thể, tên quý tộc ấy muốn con trai hắn kết hôn với Công chúa và tiếp cận Hoàng tộc với tư cách là phu quân của nàng. Với âm mưu ấy, chúng cố gắng bắt cóc bé Sue để đe dọa tống tiền. Người chúng muốn nhắm vào không phải ta mà có lẽ là anh trai.”

Nếu còn trân trọng cuộc sống của cháu gái ngài, xin đừng đặt quan hệ ngoại giao với Misumido. Công chúa cơ mà, chắc chắn nàng sẽ được bảo kê kỹ càng. Chính vì vậy, để thay thế chúng nhắm vào bé Sue. Rồi chúng sẽ đánh cược vào vận may và cho con trai chúng đính hôn với bé Sue thay vì Công chúa. Nhưng không biết chúng sẽ cảm thấy tội lỗi đến mức nào đây. Nếu mọi chuyện sơ suất mà bại lộ thì đầu chúng sẽ có một chuyến ngao du miễn phí đến máy chém. Chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ đến sử thi về những kẻ phản diện bị chém văng đầu và treo lơ lửng.

“Vậy? Chính xác tôi nên làm gì bây giờ?”

“Ta muốn cậu chữa trị cho anh trai ta. Với phép thuật mà cậu đã sử dụng với Ellen.”

Phép thuật phục hồi dị trạng “Chữa lành”, cái đó huh? Chắc chắn là độc dược và những đau đớn phiền muộn đều có thể được hóa giải và xua tan. Có phải Công tước mời tôi với ý nghĩ này không? Tôi ưng thuận.

Trong lúc ấy, cỗ xe của Công tước đã băng qua cây cầu kéo và cuối cùng cũng đến được lâu đài của Nhà vua.

Tôi được Công tước khẩn trương dẫn vào trong lâu đài, thảm đỏ được trải ra và tất cả những cánh cửa đều bật mở đón chào chúng tôi. Cầu thang uốn xuống một đường mềm mại sang hai bên. Ở giữa có một chùm đèn lộng lẫy với những vì tinh tú tỏa sáng và trên trần của lâu đài cũng có thể thấy những ánh sáng lấp lánh tương tự. Có phải là ánh sáng từ viên Quỷ thạch không?

Khi đang chạy dọc cầu thang cùng với Công tước, tôi thấy một người đàn ông xuất hiện khi chúng tôi đi ngang qua nhau.

“Ồ, chẳng phải là Quý ngài Công tước đây sao, cũng đã lâu rồi từ lần cuối ta nói chuyện với nhau đấy.” (Chúng ta lại gặp nhau rồi)

“…Bá tước Balsa...!”

Công tước ném một ánh nhìn giận dữ về phía tay Bá tước, kẻ đang đứng đối diện chúng tôi. Hắn ta có cái cổ mỏng dính, quần áo thì hào nhoáng lòe loẹt còn thân hình lại hơi đẫy đà. Nhìn như một con cóc. Hắn ngoác miệng, nở nụ cười đến mang tai và nhìn về chúng tôi.

(Edit: Hai đồng chí có muốn đi ăn cóc nướng không? :3 )

“Xin hãy yên tâm mà nghỉ ngơi đi thưa ngài. Thủ phạm đe dọa đến an nguy của Đức vua đã bị bắt giữ rồi.”

“Ngươi nói gì cơ?”

“Đó chính là tên sứ giả từ Vương quốc Misumido. Chất độc nằm trong thứ rượu vang và Nhà vua đã thưởng thức. Sứ giả từ Vương quốc Misumido đã dâng nó lên cho Nhà vua.”

“Thật là ngớ ngẩn…”

Công tước vô cùng ngạc nhiên về chuyện ấy, có thể nhìn gương mặt mà đoán được ngài ấy không tin điều này. Nếu đây là sự thật, mối quan hệ giữa hai quốc gia sẽ buộc phải cắt đứt. Không có chiến tranh xảy ra thì đúng là điều thần kỳ. Nhưng có cái gì đấy không ổn. Mọi sự quá là đơn giản vậy ư?

“Tên sứ giả đang bị khống chế ở một phòng khác. Tên Á nhân đó đã có một hành động quá vô nhân đạo. Ta sẽ gửi thủ cấp của hắn lại về Misumido cho xem…”

“Đừng có mơ nhé! Tất cả sẽ do anh trai ta quyết định! Ta chỉ giữ sứ giả lại trong phòng đó ít lâu nữa thôi!”

“Thế ư? Một tên Á nhân mà lại được hưởng một lá phiếu tín nhiệm không hề xứng đáng với hắn à… Cứ thế đi. Tuy nhiên, nếu Hoàng thượng có mệnh hệ gì, những quý tộc khác sẽ không thể ngăn chặn dư luận đâu, chắc ngài cũng hiểu chứ? Có lẽ họ cũng sẽ yêu cầu điều tương tự mà thôi.”

Tay Bá tước Balsa nở một nụ cười đáng ghét đầy ghê tởm. Chính hắn đúng không? Cái tên quý tộc già khú đối xử phân biệt bất công với Á nhân và chống đối lại Thánh chỉ của Hoàng thượng đây sao? Không chừng chính hắn đã đầu độc Nhà vua đấy… Từ ánh nhìn của Công tước dành cho con cóc ghẻ này, có vẻ như suy luận đấy không sai đâu. Thằng khốn này chính là tên tội phạm đây.

“Thế thì được rồi. Có vẻ như sắp tới đây sẽ có nhiều chuyện phải giải quyết đấy.”

Con cóc ghẻ nói vậy và bắt đầu đi xuống bậc cầu thang dài ngoẵng. Sẽ khá bận rộn ư? Vì Nhà vua băng hà sao? Con cóc ghẻ chìa tay ra tiễn Công tước, ngài ấy run rẩy đưa tay ra nắm lấy nó. Được rồi, để bố mày dạy cho mày một bài học nhé thằng ranh bợ đít.

(Edit: Không đâu đồng chí. Anh đây thì sẽ lôi một khẩu AK ra và kéo cò)

“Trơn trượt.”

Con cóc ghẻ hụt chân một cái và ngã cực kỳ dữ dội xuống cầu thang. Hắn lăn tuốt xuống tận bậc cuối cùng và đập mặt xuống sàn.

“Gukya!”

Chẳng mấy chốc, con cóc ghẻ đã bình thản đứng dậy, hơi lảo đảo rồi bắt đầu bước đi. Những chụy hầu gái và hiệp sĩ đứng gác ở xung quanh run lên vì nín cười. Định mệnh, sao nó éo chết nhỉ. Công tước nghe thấy tôi tặc lưỡi bèn hỏi:

“Cậu làm à?”

Tôi vẫn im lặng, giơ ngón tay cái lên và cười cười đáp lại. Công tước tỏ vẻ kinh ngạc rồi cũng cười cười y như thế.