Chương 11: Chương 11: Chuyến Du Hành Đầu Tiên và Samurai.

Có khá nhiều nhiệm vụ khác nhau từ hội như đi bem quái, thu thập nguyên liệu, điều tra và thậm chí là cả làm giữ trẻ.

Ngày hôm qua, chúng tôi hoàn thành vài nhiệm vụ nên đã được thăng hạng. Vượt qua mốc tân binh, thẻ của chúng tôi chuyển sang màu tím.

Từ lúc này chúng tôi sẽ được phép nhận nhiệm vụ màu đen và tím trên bảng ủy thác, màu nào trong hai cái đó cũng được hết.

Ồ, dĩ nhiên là nếu chúng tôi bất cẩn và nếu đó là một nhiệm vụ khó, mạng sống của chúng tôi bị đe dọa cũng là chuyện thường. Chúng tôi cần chuẩn bị cho những chuyện tồi tệ hơn.

“Phía bắc… Đống đổ nát… Xử… chém… khổng lồ… slime?”

Tôi thử đọc vài từ trên nhiệm vụ màu tím. Tôi vẫn có thể đọc được vài từ trên đó nhờ có Lindsey. Phần thưởng của nó là… tám đồng bạc. Xem ra cũng không tồi đó chứ.

“Này, cái này…”

““Không!””

Hử? Từ chối cùng một lúc luôn cơ á? Thật hả trời? Ừ thì họ cùng có gương mặt khó chịu đấy nhưng có cần phải đến mức đó không?

Có lẽ là mấy thứ mềm mềm và dinh dính này không hạp với hai cô nàng.

“Với lại chúng cũng khiến quần áo của chúng ta bị chảy ra đúng không? Không, tuyệt đối không.”

Nó… đúng là một vấn đề.

“Đây là một nhiệm vụ chuyển phát đến kinh đô hoàng gia. Phí vận chuyển cũng sẽ được chi trả. Phần thưởng là bảy xu bạc. Hai người nghĩ thế nào?”

“Bảy xu à… Chúng ta không chia nó thành ba phần được.”

“Chúng ta cũng có thể tiêu luôn đồng xu bị lẻ mà.”

Đó cũng là một cách giải quyết.

Elsie quay sang kiểm tra chi tiết nhiệm vụ. Khách hàng lần này là Zanuck Zenfield… Hử? Có phải là tay Zanuck-san đó không?

Tôi kiểm tra lại địa chỉ. Đúng rồi, đây chính là Zanuck-san của hiệu Vua thời trang Zanuck. Không còn nghi ngờ gì nữa.

“Mất bao lâu để đến được kinh đô hoàng gia vậy?”

“Nn…, cỡ năm ngày bằng xe ngựa? Chắc thế.”

Kể ra thế cũng lâu phết đấy. Đây sẽ là chuyến đi dài ngày đầu tiên của tôi. Dù vậy, chuyến khứ hồi sẽ dễ hơn rất nhiều bởi chúng tôi có thể trở về trong nháy mắt nhờ kĩ năng Cánh cổng. Ngoài ra, kể từ lúc ấy, chúng tôi cũng có thể đến đó tức thời với kĩ năng này. Nó sẽ khá hữu dụng trong tương lai đây.

“Un… Thế thì nhận nhiệm vụ này thôi.”

“Vậy sao? Quyết định vậy nhé.”

Elsie xé tờ thông báo xuống và mang nó đến bàn lễ tân. Làm xong, em ấy nói rằng chúng tôi cần phải nghe hướng dẫn trực tiếp từ khách hàng.

Vậy thì đi gặp ông ta thôi.

“Yaah, cũng đã khá lâu rồi đấy. Dạo này cậu thế nào rồi?”

“Tôi vẫn sống ổn từ ngày hôm đó.”

Zanuck-san nhận ra tôi từ lúc tôi bước vào quán và lớn tiếng gọi. Chúng tôi được dẫn vào một căn phòng ở phía sau khi tự giới thiệu mình là người thực thi nhiệm vụ của hội.

“Nhiệm vụ này yêu cầu mọi người phải chuyển một lá thư cho Bá tước Sordric tại kinh đô hoàng gia. Họ sẽ hiểu ngay nếu mọi người nói tên của tôi ra. Vả lại, tôi cũng muốn mọi người chờ lấy thư phản hồi từ Bá tước.”

“Đây là thư khẩn sao?”

“Không hẳn, nhưng cho dù vậy thì chắc vài vấn đề cũng sẽ phát sinh nếu nó không được giao kịp thời.”

Vừa cười đáp, Zanuck-san vừa nhét lá thư vào một ống hình trụ và niêm phong với dấu sáp.

“Đây là tiền cước phí di chuyển. Tôi cố tình bỏ nhiều hơn một chút đấy, mọi người không cần phải trả lại tiền dư đâu. Cứ việc đi ngắm cảnh trong kinh đô đi.”

“Cám ơn ông nhiều.”

Chúng tôi nhận lấy lá thư và cước phí di chuyển, rời khỏi cửa hàng, rồi bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi. Cả đám đã thỏa thuận rằng tôi sẽ chuẩn bị xe cộ, Lindsey là đồ ăn còn Elsie sẽ quay trở về quán trọ để sửa soạn các dụng cụ cần thiết.

Sau một giờ, chúng tôi đã có tất cả những món đồ cần thiết và bắt đầu đi đến kinh đô.

Tôi thuê một chiếc xe ngựa, chỉ có điều nó lại chẳng có mái che và chỉ có độc một cái khoang. Cho dù xe có phần xập xệ nhưng chí ít là đỡ phải chạy xe căng hải đến kinh đô.

Tôi không biết cách điều khiển ngựa, nhưng hai em này thì lại biết. Nghe nói rằng những ai quen biết một nông dân đều biết cưỡi ngựa từ khi còn nhỏ.

Kết quả của việc này? Trong khi hai em thay phiên nhau ngồi lên ghế phu xe thì tôi ngồi chịu cảnh rung lắc phía sau. Tệ thật…

Chiếc xe từ từ tiến lên trước. Đôi lúc, chúng tôi cũng vẫy tay chào những chiếc xe đi ngang qua, nhưng chúng tôi vẫn đi về phía bắc.

Chúng tôi đi rời Thị trấn Rifflet và băng qua Thị trấn Noran tiếp theo, và cuối cùng thì khi cả đoàn vừa đến Amanesk thì mặt trời cũng đã gần lặn.

Tìm một quán trọ trong thị trấn để nghỉ qua đêm vậy… Hử? Khoan đã.

Nghĩ kĩ lại, tôi đã có thể sử dụng Cánh cổng. Chúng tôi có thể tạm thời lui về quán trọ Mặt trăng bạc và quay trở lại đây vào sáng mai mà.

Mỗi tội là khi tôi lên tiếng, cả chị em đều phản đối. Họ nói rằng sự phấn khích khi phiêu lưu sẽ biến mất khi tôi làm vậy.

“Đến một thị trấn mới, mua hàng ở quán mới và ở một nơi mới không thú vị sao? Anh không hiểu điều đó hả?”

Và, Elsie đã khiến tôi choáng váng. Chúng tôi không thể giả vờ làm những người vô duyên, không biết đến cảm giác được tiêu tiền do phí vận chuyển đã được lo liệu. Cuộc đời mà, nghĩ làm gì.

Chúng tôi quyết định tìm một phòng trọ trước khi mặt trời hoàn toàn khuất bóng. Quán trọ lần này có phòng khá hơn Mặt trăng bạc. Dù phòng tôi chọn là phòng đơn nhưng nó cũng to hơn phòng hai người một chút.

Vì thuê phòng ở đây, chúng tôi để chiếc xe lại cho họ và đi ăn tối. Ông già ở đây nói rằng họ có món mì rất ngon. Chả biết nó có như ramen không nữa.

Trong lúc đi dạo quanh thị trấn, chúng tôi bước vào một quán ăn nọ. Khi ấy, chúng tôi nghe được tiếng tranh cãi ở bên đường. Vài người tò mò tọc mạch đã bu lại mà xem.

[Trans Việt: Khác gì Việt Nam đâu?!]

“Cái gì vậy?”

Chúng tôi thấy tò mò về vụ này, vạch đám đông ra mà cố hết sức mới đi vào được bên trong. Hóa ra có một cô gái ngoại quốc bị một đám đàn ông vây quanh.

“Đứa trẻ đó… có trang phục lạ thật đấy…”

“Đó… đó là một samurai.”

Tôi trả lời câu hỏi của Lindsey một cách ngắn gọn.

Một bộ kimono màu đỏ rực trong một hakama màu xanh nước biển cùng hai thanh katana giắt hông, một dài, một ngắn. Tóc để mái được cắt ngay trên lông mày. Phía sau gáy, tóc cô nàng được buộc lại kiểu đuôi ngựa dài ngang vai cùng một chiếc trâm cài đơn giản.

Tôi nói samurai, nhưng nếu nói là Haikara-san thì có lẽ lại đúng hơn đấy. Nhưng nói gì thì nói, đây vẫn là hình ảnh của một samurai.

Có trên dưới mười tên đang vây lấy cô nàng samurai trong khi mắt vẫn cứ liếc xéo hình viên đạn. Đám này thì đã lôi dao và kiếm ra rồi.

[Trans Việt: Với tư cách là một otaku quân sự, tôi khuyên mấy chú nên lôi xẻng ra, phang nhau sướng tay hơn…] [Edit: Vừa cuồng maid vừa cuồng quân sự? Đếch hiểu nổi tên này :)) ] [Trans Việt: Please, anh thích battle maid đấy. Problem?]

“Nee-chan à, chị đã chăm sóc tôi rất chu đáo ban sáng rồi. Giờ xin được phép trả lễ bà chị nhé.”

“… Hở, Tại hạ không nhớ là đã từng chăm sóc cậu đâu gozaru.”

Ế! “Tại hạ”, cô ấy nói “tại hạ” kìa! Cả gozaru nữa! Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh tượng này trong đời đấy.

“Đừng có giả bộ…! Đừng nghĩ là mày có thể an toàn sau khi tẩn bạn của bọn tao.”

“Ô, có phải đó là người mà tại hạ đã áp giải đến chỗ cảnh binh không vậy? Ai bảo hạ ấy hung dữ quá làm gì. Nốc cả đống rượu sake vào rồi lại bắt đầu quẩy nhiệt tình quá mức cần thiết ngay giữa ban ngày ban mặt.”

“Im mồm lại! Anh em lên hết thôi!”

Đám đàn ông cùng tấn công một lúc. Cô bé samurai nhanh nhẹn né tránh, nắm lấy tay của một tên và xoay người ném như thể hắn ta không có khối lượng. Hắn ta ngã dập xuống, ngất đi và năm bất động tại chỗ.

Vô hiệu hóa sức mạnh của đố phương, phá vỡ tư thế và nhém. Aikido… Jujitsu sao? Cứ như thế, bé samurai hạ gục hai đến ba tên nhưng vì một lí do nào đó, bỗng dưng chậm lại.

Tận dụng cơ hội này, một tên định đâm lén từ đằng sau. Cẩn thận!

“Cát, hãy đến đây. Một đám mây che mắt quan thù, Cát mù!”

Tôi quyết định ngâm xướng, kích hoạt ma thuật.

“Guwaa… Mắt tao!”

Đó là một bùa phép để che mắt kẻ thù với cát. Tuy không có tác dụng mấy, nhưng vẫn đủ cho tình huống khẩn cấp.

Cùng lúc đó, tôi tung một cú đá bổ vào một tên đang cầm kiếm. Dù bé có samurai bị bất ngờ nhưng vẫn tập trung về phía trước khi xác định chúng tôi không phải là kẻ thù.

“Aah Mou~… chúng ta lại chuốc họa vào thân nữa rồi.”

Elsie nhảy vào giữa mớ hỗn độn đó, vừa tẩn nhau vừa phàn nàn. Hay nói chính xác hơn… Có phải em ý đang… cười không?

Một lúc sau, cả đám đã bị đánh cho bò lê bò càng trên đất. Hơn một nửa trong số đó là thành quả của Elsie. Thật là đáng sợ ạ!

Vệ binh của thị trấn đã đến nơi nên chúng tôi có thể rời đi để họ giải quyết vấn đề.

“Chân thành cám tạ sự trợ giúp của các hạ. Tại hạ đây là Kokonoe Yae. À, Yae mới là tên còn Kokonoe là họ gozraru.”

Cô bé samurai Kokonoe Yae nói vậy trong khi cúi đầu. Tôi có cảm giác quen quen với câu tự giới thiệu này,

“Này, có khi nào em cũng đến từ Ishen không?”

“Phải, tại hạ đến từ vùng Edo của Ishen gozaru.”

Edo, em ấy nói vậy. Cả nó cũng có sao?

“Anh là Mochizuki Touya. Touya là tên riêng và Mochizuki là tên họ.”

“Ô, Touya-dono, anh cũng sinh ra tại Ishen sao gozaru!?”

“Không, cho dù có phần tương tự, anh lại đến từ một đất nước khác.”

“Hử?”

Cặp chị em sinh đôi phía sau tôi ngạc nhiên thốt lên. À, phải rồi, tôi đã nói rằng tôi đến từ Ishen để tránh những rắc rối không cần thiết.

“Bỏ qua điều đó… lúc nãy đánh nhau, trông em có phần loạng choạng. Em có bị làm sao không vậy?”

“Không, thân xác của tại hạ không có vấn đề gì hết gozaru… chỉ là… tại hạ tự thấy xấu hổ khi phải nói rằng đã đánh rơi hết trước khi đến đây rồi…”

Ọc ọc ọc ọc…

Dạ dày của Yae sôi sùng sục. Cô nàng đỏ ửng rồi sụn hết vai xuống.

Nàng samurai đói bụng gọi de aru.