Đó đúng là lúc mà chúng tôi cũng nghĩ đến việc đi ăn, vì thế chúng tôi dẫn Yae cùng đi vào một nhà hàng. Tuy nhiên, cô nàng lại không nhận bất cứ thứ gì từ những người mà cô không quen, hay thứ nào đó, vì vậy cô ấy đã từ chối.
“Bọn mình muốn nghe những câu chuyện về cuộc du hành từ Ishen của cậu. Đổi lại, tụi này sẽ mời cậu một bữa ăn. Đây không phải là cho không, nó là tiền trao cháo múc.”
Và như thế, chúng tôi bắt đầu đặt món sau khi nói điều đó.Thật dễ dàng.
“…Hee, Yae-san về cuộc hành trình thành chiến binh ?”
“Mogumogu (nhai)… thực vậy. Gia đình hạ là đã là một gia đình samurai qua nhiều thế hệ de gozaru. Anh trai hạ sẽ thừa kế vị trí gia trưởng vì thế hạ đã lên đường bắt đầu cuộc hành trình để đánh bóng kỹ năng của mình de gozaru yo. Gokkun (nuốt chửng).”
“Tôi hiểu, cậu đã trải qua nhiều khó khăn. Điều đó thật đáng ngưỡng mộ.”
Elsie cảm thấy sự ngưỡng mộ đối với Yae, người đang ăn bò nướng xiên. Thực sự thì không quan trọng, nhưng tôi nghĩ Yae cần phải quyết định xem mình nên ăn hay nói chuyện.
“ Vậy thì. Cậu sẽ làm gì từ bây giờ Yae? Cậu có ý định gì cho mục đích của mình chưa?“
“…Zuzu〜u (tiếng uống xì xụp), mogumogu… Tại thủ đô hoàng gia, …gokkun. Một khoảng thời gian về trước, phụ thân hạ đã được đưa đến đó chăm sóc vì thế tôi đang nghĩ đến việc đến đó de gozaru yo. Zuzu〜.”
Yae trả lời câu hỏi của tôi trong khi đang húp kitsune udon (mì udon với đậu phụ rán). Tôi đã bảo là đừng trả lời khi đang ăn.
“Thật là trùng hợp, chúng tôi cũng dự định đến đó. Ne, tại sao chúng chúng ta không đi cùng nhau nhỉ? Chúng tôi vẫn còn chỗ cho một người trên xe ngựa; điều đó sẽ dễ dàng hơn cho Yae phải không?”
“Đúng vậy… hafuhafu (thổi thức ăn nóng)… gozaru ka? Mặc dù hạ không hi vọng về nó de gozaru ga… hafu… mogumogu, một người như hạ… gokkun, ổn thôi?”
Yae người đang nhồi takoyaki vào má của cô ấy thì đang nhìn chằm chằm trong sự ngạc nhiên vào lời đề nghị của Elsie. Nhưng, làm thế nào mà cậu ăn hết được nhiều vậy?! Cô đã gọi bao nhiêu đĩa rồi vậy?
“Nó không phải là vấn đề, đúng không Touya-san?”
“Ah? aah, tôi không để tâm đâu.”
Các khoản chi phí sẽ tăng vọt nếu chúng ta để cô nhóc đi với chúng ta, nó mang lại cho tôi một sự lo lắng khác.
Bởi vì Yae có vẻ như rất hài lòng ngay bây giờ (Yae đã một mình nuốt chửng một Hamburger, bò xiên que , yakitori, udon kitsune, takoyaki, cá nướng, bánh mì, bò bít tết) chúng tôi trả hoá đơn và rồi khỏi cửa tiệm.
Trên đường trở về chúng tôi quyết định gặp lại vào ngày mai, và khi về nhà trọ tôi chợt nhớ, ”đợi đã?” hỏi Yae điều mà tôi vẫn thấy lấn cấn trong lòng.
“Cậu sẽ ở đâu vậy Yae?”
“Ahー, eto, ngủ ở ngoài trời de gozaru…”
Đúng rồi. Cô ấy không còn một xu dính túi…
“Việc này như cắm trại… hãy đến nhà trọ của chúng tôi và chúng tôi sẽ trả cho cậu một phòng”
“Ngủ một mình ở ngoài rất nguy hiểm desu”
“Đó không phải là tất cả, xin lỗi nhưng tôi không thể nhận thêm sự giúp đỡ nữa.”
Bây giờ, cô nàng sẽ không nhận tiền ngay cả khi được tặng cho một cách bình thường. Được rồi … vậy tôi nên làm gì. Đó cũng là một phần giống người Nhật Bản .
“Yae , cậu có thể bán cái cặp tóc để trang trí cho tôi không?”
“Cặp tóc …de gozaru ka?”
Yae lấy cặp tóc được gắn trên tóc cô ấy xuống. Một kiểu có khoang màu vàng và nâu.
“Đó là cặp tóc bekko (mai rùa). Tôi muốn nó một thời gian. Tôi đã nghĩ đến việc đưa nó cho một người mà tôi mang ơn “
“Bekko?”
Elsie cố nói những từ lạ trong miệng cô ấy.
“Nó được làm từ vỏ của một con rùa. Đó là một vật quý ở đât nước của tôi.”
Thành thật mà nói, tôi không chắc cho lắm, nhưng nếu không lầm tôi đã gặp việc này một thời gian trước đây.
Tất nhiên, đó là một lời nói dối rằng tôi muốn nó một thời gian. Một cái cớ để trao tiền của mình.
Elsie và Lindsey dường như đã nhận ra ý định của tôi và hối thúc cô ấy làm như vậy.
“Đó không là vấn đề đối với tôi nếu cậu hài lòng với cái gì đó như thế này de gozaru ga…”
“Việc thương lượng hoàn tất. Sau đây, là thanh toán”
Tôi nhận chiêc cặp tóc mai rùa và tôi nắm lấy đồng tiền vàng từ túi của tôi.
“Đây, đây là quá nhiều de gozaru yo! Tại hạ không thể nhận nhiều như vậy! de gozaru”
“Không sao, ổn thôi.Hãy nhận nó.Có vẻ như Touya thực sự muốn kẹp tóc mà. Hora, hora, đến nhà trọn thôi”
“Không, chờ đã…Elsie-dono !?”
Yae kéo cánh tay của Elsie. Lindsey đến hỏi tôi còn phải đi xa hơn như thế nào nữa.
“Chiếc cặp tóc này thực sự rất đắt phải không?”
“Ai biết, ít nhất nếu nó là hàng thật thì nó phải có giá trị ở đất nước của tôi, chỉ là anh không biết giá của nó”
“Một đồng vàng mặc dù anh không biết?”
“Anh đoán vậy, tôi nghe nói đó là một vật tốt và bên cạnh nó… Trông nó không đắt tiền sao? Anh không nghĩ là anh bị lỗ đâu.”
Tôi đặt chiếu cặp tóc vào túi áo trước ngực cùng với một nụ cười và chúng tôi bắt đầu đi về phía nhà trọ.
Sau đó, Yae có một phòng trong nhà trọ như chúng tôi mà không có vấn đề gì và sau khi ở lại một đêm, cô đã trở thành bạn đồng hành của chúng tôi.
Chúng tôi rời khỏi thị trấn Amanesk và đi xa hơn về phía bắc.
Đất nước này, Belfast vương quốc nằm ở phía tây của lục địa Châu Âu và là quốc gia lớn thứ hai ở phía tây.
Do đó, khi ra khỏi thị trấn, những ngôi nhà trở nên thưa thớt và không bao lâu chúng ta không còn thấy gì ngoài núi và rừng. Tôi ngạc nhiên khi dân số không quá nhiều đối với đất nước này.
Mật độ người dân và xe ngựa chúng tôi gặp phải mất tới hai giờ, những lời chào hỏi tăng lên khi chúng tôi đến gần thủ đô hoàng gia.
Như thường lệ tôi lại hồi hộp khi nhìn thoáng qua Yae ở ghế lái xe. Yae lái xe ngựa rất tốt nên ba người họ luân phiên lái xe. Tôi cảm thấy ngày càng xấu hổ, cả cảm giác vô dụng này nữa…
Tôi bắt đầu học phép thuật từ sách ma thuật, nhưng điều đó cũng không xua tan cảm giác này.
Chúng tôi đến và học được phép thuật từ việc dạy của Lindsey vì thế tôi có thể sử dụng phép thuật phi thuộc tính.
Khi bắt đầu phép thuật phi thuộc tính của Elsie [Tăng cường] vì nó hữu ích, vì vậy chúng tôi đã cố gắng và thực hiện điều đó dễ dàng.
Nói cách khác, miễn là tôi biết tên ma thuật và hiệu quả của nó,tôi có thể kích hoạt nó bất cứ lúc nào. Hai chị em sinh đôi rất ngạc nhiên khi biết điều đó.Vâng tôi sẽ xem nó là một điều tốt vì không còn nghi ngờ gì nữa nó rất thuận tiện. Cảm ơn kami-sama.
Nhưng, có một vấn đề nhỏ. Ma thuật phi thuộc tính là ma thuật riêng của mỗi người.Điều đó có nghĩa là nó không truyền cho người khác được.Vì vậy, tôi đã mua một cuốn sách với nhiều ma thuật phi thuộc tính được viết trong đó nếu tôi muốn tìm ma thuật để có thể sử dụng.
Nhưng, cũng có vấn đề ở đó.Chúng không có nhiều.Sô lượng của chúng như mức độ trong danh bạ của tôi.
Những ma thuật mà cá nhân tôi có thể sử dụng, ma thuật kéo dài thời gian cháy của cây nhang, Phép thuật làm tăng độ sinh động của màu sắc, phép thuật phân tán những mảnh gỗ và vân vân. Có những hạn chế về phép thuật. Chính xác hơn, mọi thứ là như thế.
Tôi thậm chí không biết đến mức nào mới có thể sử dụng được,tôi nghĩ sẽ không thể nhớ hết mợi thứ khi mới bắt đầu. Thành thật mà nói, ngay cả với trí nhớ của chúa, tôi vẫn không tin tưởng vào bộ nhớ của danh bạ điện thoại.
Cố gắng để tìm thấy ma thuật hữu ích trong danh bạ thật khó chịu. Như là tìm một cậy kim trong sa mạc. thật mệt mỏi. Có thể nói rằng, do không còn việc nào khác, tôi lướt ánh mắt lên những trang sách….oh
“Ma thuật di chuyển các vật nhỏ về phía tay bạn… nó thật sự hữu ích”
“Sao anh không thử đi? Desu.”
Lindsey đến nhìn. Đúng rồi, hãy cố lên.
“Aport”
Tuy nhiên, không có gì xảy ra.huh? Nhưng có cảm giác là đã kéo được thứ gì đó….
Elsie người đang bị lắc trong xe ngựa, gọi tôi người đã thực hiện ma thuật thất bại.
“Anh đang cố kéo gì vậy?”
“Katana của Yae. Anh tự hỏi cô ấy sẽ ngạc nhiên thế nào nếu nó biến mất hmm……aah, kích thước? vật nhỏ được viết sau tất cả.”
Một lần nữa, tôi kích hoạt ma thuật bằng trí tưởng tượng.
“Aport”
“fuwaa!?”
Chúng tôi nghe thấy giọng hoảng loạn của Yae đang ngồi ở ghế lái xe. Sợi dây cột tóc của Yae đang nằm trong tay tôi.
“ Thành công rồi desu ne. Nó rất hữu ích khi sử dụng, nhưng cũng rất đáng sợ”
“Đáng sợ?”
“Bởi vì, đồ đạc biến mất mà chúng ta không biết. Với điều này anh có thể tha hồ móc túi mà, có phải không?”
“Đáng sợ thật đấy. Như vậy anh có thế ăn cắp hết tiền bạc và trang sức.”
“….. Anh sẽ không làm điều đó chứ?”
“…. Làm ơn đừng làm vậy, được không?”
Elsie và Lindsey bắt đầu nhìn tôi với sự khinh bỉ. Thô lỗ thật đấy
“Anh sẽ không làm như vậy. Cơ mà nếu kéo đồ lót thì chắc là vẫn được chứ nhỉ?”
Elsie và Lindsey đột nhiên dịch ra một khoảng. Đó chỉ là một trò đùa thôi mà.
“Xin lỗi, gió đang làm tóc của tại hạ bị rối tung lên, không nhìn được gì nữa rồi de gozaru ga……”
Tôi trả lại sợi dây buộc tóc cho Yae. Ah, tôi quên mất.