Chương 5: Quyển 1.chương 4 Giết Tà Trùng

Long Thiên khó khăn trong việc tiếp cận Tà Trùng,lúc này một số con bọ đỏ cũng bắt đầu trở về,bao vây bốn phía tấn công Long Thiên.

Ông lão áo vàng khẩn trương la to"Thiếu hiệp cố lên,ta đã kêu cứu viện,rất nhanh sẽ tới,chỉ cần qua kiếp nạn này,ta sẽ thành tâm báo đáp"cô bé trong tay của ông lão cũng ngẩng đầu nhìn ra,thanh thúy nói"Tiểu ca ca cố lên"

Long Thiên nắm đấm xé gió,đấy văng tất cả con trùng xung quanh,cố thân tiếp cận Tà Trùng.

Tà Trùng lại trốn lẹ đi,lạnh lùng nói"Có chút bản lĩnh,nhưng cũng trở thành thức ăn cho huyết trùng của ta thôi"

Long Thiên cũng hừ lạnh nói"Chỉ trốn là giỏi,chịu không được mấy đấm của ta"

Tà Trùng mặt càng lạnh hơn,tập trung tất cả tinh thần điều khiển bầy trùng.

Lần này Long Thiên càng lâm vào thế khó,bầy trùng bao vây khắp nơi,che kín cả mặt trời,không có không gian cho hắn tiếp cận Tà Trùng nữa.

Hai ông cháu ông lão áo vàng âm thầm lo lắng.

Tà Trùng thì âm thầm thả lòng,cười lạnh nói"Giờ đã biết sự lợi hại của ta chưa"

Rẹt....đột ngột gió thổi bên tai,Tà Trùng quay đầu về thì thấy một móng vuốt lung linh tử điện,hắn cả kinh tránh né đã không kịp.

Phụt....một vòi máu tươi phun ra,Tà Trùng bị đánh văng,văng đúng chỗ Long Thiên đang ở.

Long Thiên nở nụ cười tươi,rất phối hợp tung chân đá văng Tà Trùng ngược lại.

Tà Trùng đầu óc mông lung,cố gắng đưa mắt nhìn,mới phát hiện ai đã đánh lén mình,đó là một con hổ lông tím phát sáng những tia tử điện,là Tử Thiên.

Tử Thiên thấy Tà Trùng lại văng về đây thì lại vung chân,trực tiếp nện Tà Trùng nằm bẹp xuống đất.

Hai ông cháu đứng xem chỉ có thể trố mắt ra,bầy trùng không được đều khiển đều tán loạn đi,để lộ Long Thiên đắc ý đi tới.

Nhìn Tà Trùng vô lực dưới đất,nhẹ nhàng vuốt đầu Tử Thiên,Long Thiên cười đắc ý nói"Dám khinh thường trước mặt ta,tưởng ta dễ ức hiếp á"