Chương 6: Quyển 1.chương 5 đồng hành cùng

Tà Trùng thấy vẻ mặt đắc ý của Long Thiên,cơn giận tuông trào lại phun ra một ngụm máu,run rẩy nói"Tha cho ta một mạng,ta sẽ cho ngươi lợi ích lớn"

Long Thiên hứng thú,ra hiệu Tử Thiên lui khỏi người Tà Trùng,cười nói"Lợi ích gì"

Tà Trùng thở phào run rẩy nói"ghé tai vào đây ta nói cho ngươi biết"

Long Thiên tuổi trẻ chưa trãi sự đời,nghe vậy cũng cuối người,muốn nghe lợi ích trong lời Tà Trùng nói.

Lão già áo vàng nghe vậy lập tức lên tiếng nhắc nhở"Cẩn thận xảo trá"

Long Thiên vô thức khựng lại động tác,lúc này Tà Trùng đột nhiên ra tay,một con rết trắng tinh bay ra,cắn về phía Long Thiên đang gần sát.

May Long Thiên kịp thời phản ứng,ngay lúc con rết trắng tinh vừa xuất hiện,Long Thiên gầm lên một tiếng,từng làn sóng âm thanh màu vàng đẩy rết trắng văng đi,kế đó,hắn tức giận tung trảo,bóp nát yết hầu Tà Trùng,khiến Tà Trùng trừng lớn mắt mà chết.

Nghĩ lại còn kinh,Long Thiên tức giận mắng"Tên khốn khiếp,dám tính kế ta,xém thì thật sự bị ngươi bẫy chết"nói rồi,vất xác Tà Trùng vào một gốc cây cho đỡ tức.

Ông lão áo vàng cùng cháu gái lúc này mới yên tâm,dắt tay nhau tới gần Long Thiên nói"Cảm ơn thiếu hiệp rất nhiều,ta gọi là Ngô Tài,cậu có thể gọi ta là Ngô lão,còn đây là cháu gái ta,Từ Nguyệt Nhi,không biết cậu có thể cho ta biết tính danh"

Nếu không có Ngô Tài nhắc nhở,rất có thể Tà Trùng đã đắc thủ,nên Long Thiên cũng rất khách khí nói"ta là Long Thiên,chỉ là một vô danh tiểu tốt"

Từ Nguyệt Nhi đột nhiên ló đầu khỏi Ngô Tài nói"Tiểu ca cho ta sờ thú cưỡi của ngươi được không"ánh mắt mong đợi nhìn về phía Long Thiên.

Ngô Tài giật mình,vội nói"Nguyệt Nhi không được quậy,mới rồi là tình cảnh nào con còn như thế"

Long Thiên mỉm cười không sao cả nói"ha ha muốn thì sờ đi,Tử Thiên là một con hổ tốt nha,không làm hại ai đâu"

Nguyệt Nhi nghe xong lập tức xông tới,ý muốn sờ đầu Tử Thiên,nhưng bị nó nhe răng gừ một cái,lùi vội về sau,xém thì té may mà có Long Thiên đỡ cho.

Long Thiên cười trừ nói"Thật ra ở với ta,nó rất ngoan"nói rồi kéo Nguyệt Nhi tới trước Tử Thiên nói"Cho cô ấy sờ tí đi"

Tử Thiên cũng không làm Long Thiên mất mặt,cúi đầu dụi dụi má Nguyệt Nhi,khiến cho Nguyệt Nhi cười phớ lớ.

Long Thiên như nhớ lại gì đó,vội chạy tới chỗ xác Tà Trùng,lục lọi một hồi lấy ra một túi đen cầm trên tay,nói"sư phụ có nói không thể bỏ qua túi trữ vật của người đã chết,ta xém thì quên"

Long Thiên lại nhìn về phía Ngô Tài nói"Ngô lão không biết tại sao Tà Trùng lại truy sát ngươi vậy"

Ngô Tài cười khổ nói"Thật ra thì là muốn bắt cháu gái ta,con rể ta làm quan ở Thiên Long Hoàng Triều,biệt danh là Hắc Ngư Hầu,dạo này nội bộ Thiên Long Hoàng Triều xảy ra sóng gió,con rể gửi cháu gái về đây cho ta trông,trong lúc dẫn nó đi dạo thì bị vầy đây,xem ra tranh chấp rất ghê gớm,là ta quá bất cẩn"

Long Thiên xem như đã rõ lý do,nói"Không cần phải tự trách,không lúc này thì cũng lúc khác,à mà chỗ này cách bìa Ngũ Hành Sơn Mạch xa không"

Ngô Tài nhiệt tình giải thích"cũng không quá xa,nếu thiếu hiệp chưa có nơi để đi,có thể theo ta về Bình Minh Thành,thuận lợi cho ta cảm tạ thiếu hiệp"

Long Thiên lắc đầu rồi lại gật đầu nói"cảm tạ thì thôi,nhưng đúng là ta vẫn cần một người dẫn đường,thôi thì làm phiền vậy"

Ngô Tài vui mừng nói"Có thiếu hiệp bảo vệ là phúc khí của chúng ta,để ta đi bắt lại mấy con ngựa rồi lại lên đường"

Long Thiên ngăn lại nói"Thôi không cần,chúng ta lên đường luôn,ta kêu Tử Thiên biến to chở cả 3"

Thế là sau một hồi dụ hổ,3 người 1 hổ tiến ra khỏi Ngũ Hành Sơn Mạch,tiến tới Bình Minh Thành