Chương 4: Ôm lấy đùi to.

Thế là thời gian một tuần lặng lẽ trôi qua từ ngày mà Trần Thanh xuyên đến thế giới này, cũng chẳng biết cái tên hắc y nhân đã bỏ trốn kia có thực hiện đúng bổn phận hay không, nhưng số lượng những kẻ canh gác hành tung của hắn ngày càng nhiều hơn.

Tuy nhiên, trong đoạn thời gian ngắn ngủi kia, trừ cái lưng đau của mình ra, Trần Thanh cũng đã nghe ngóng được không ít thông tin.

Thứ nhất, chính là sự biến mất bí ẩn của quản sự Mỹ Thực Đường tại ngoại viện của Trần Phủ, nơi chuyên cung cấp thức ăn cho mọi người.

Trần Phủ tuy bề ngoài là một thế gia biết đối nhân xử thế, nhưng thực ra lại rất bao che cho nhau, cực kỳ quan tâm đến việc tổn hại danh tiếng, liên tục gây dựng tiếng tốt, lấn áp cái xấu đang dần cắm rễ vào sâu trong nơi này.

Do đó, việc bọn họ cho người đi điều tra việc một tên quản sự ngoại viện biến mất cũng dễ hiểu, trừ việc tìm thấy phần tử nổi loạn bên trong, còn cho dân chúng thấy được sự đáng tin cậy của mình, một mũi tên trúng hai đích.

Mà xem xét lại một chút, Trần Thanh cũng có thể dễ dàng suy đoán việc tên xui xẻo kia chính là hắc y nhân đã được hắn tiễn đi gặp cha mẹ trước kia.

Bởi vì dù sao đi nữa, tu vi Nhục Thân cảnh Tam Trọng cũng có thể dễ dàng trở thành quản sự ngoại viện, cùng với việc gần đây không có tin tức tu sĩ cùng cấp biến mất, do đó đoán được cũng là chuyện tất nhiên.

Nhưng quan trọng hơn hết là tin tức thứ nhì, chính là thực lực mấy tên huynh đệ tỷ muội của nguyên chủ thân xác này, thêm nữa là gia chủ Trần Phủ, từ đó tìm ra cách ứng phó, cụ thể được ghi chép lại như sau:

-Gia chủ của Trần Phủ, Trần Bá Phong, tu luyện Huyền Viêm Quyết cấp bậc Linh Giai Thượng Phẩm, Linh Nhân cảnh Tam Trọng, năm nay 40 tuổi.

-Đại công tử Trần Thủ, đệ tử học viện Phong Linh, tu vi Khai Khí cảnh Tứ Trọng, năm nay 20 tuổi.

-Nhị công tử Trần Phù, được mệnh danh kẻ mưu mẹo nhất Trần Phủ, tu vi Khai Khí cảnh Nhị Trọng, vừa tròn 18 tuổi.

-Đại tiểu thư Trần Linh, chỉ có 14 tuổi, là người dễ gần và ngây thơ nhất trong số những đứa con của Trần Bá Phong, tu vi Nhục Thân cảnh Bát Trọng.

Khi lần đầu nghe những dòng thông tin này, Trần Thanh cũng không tin vào mắt mình, bất giác có chút sợ hãi do thực lực của những kẻ kia quá cường đại, chẳng thể dễ dàng chống cự.

Dù đem cả Huyền Long Quốc này ra đếm, cũng chỉ có tổng cộng chưa đến 20 cường giả Linh Nhân cảnh, hiếm như mò kim đáy bể, vậy mà người cha vô tình kia của hắn lại là một trong số đó, vậy mới thấy Trần Phủ có địa vị cao đến mức nào.

Tiếp đến là những huynh muội kia của Trần Thanh, tất cả nếu như xét ra thì đều là hàng ngũ đứng đầu trong lớp trẻ, thiên tài của Huyền Long Quốc, ngoài ra còn có đại ca gia nhập học viện Phong Linh, nơi bồi dưỡng nhân tài cho Huyền Long Quốc, không dễ chọc giận.

Suy đi tính lại, đó vẫn là do bản thân hắn còn quá yếu kém, phải tích cực tìm cách mạnh lên, không thể để những kẻ kia tiếp tục quay bản thân như chong chóng.

Mà qua một tuần này, tuy chỉ có 2 canh giờ để tu luyện vào ban đêm, nhưng qua sự dị biến thời gian trong huyết hải của Luyện Huyết Thần Công, Trần Thanh vẫn là có chút thu hoạch, chỉ có điều những hắc y nhân kia vài tên cũng từng quan sát thấy hành động mờ ám đó của hắn, vì vậy những kẻ đứng sau chắc chắn đã sớm biết đến mấy việc này rồi.

Lúc bấy giờ, tại bên trong không gian của Luyện Huyết Thần Công, Trần Thanh vẫn đang kiên trì tu luyện công pháp, hôm nay cuối cùng cũng có kết quả.

Chỉ thấy những đường kinh mạch đỏ thẵm nổi đầy trên cơ thể Trần Thanh, cùng với cơn đau nhứt thấu da thấu thịt, nhưng cơ thể hắn cũng bắt đầu thích ứng từ lần trước, kèm theo không phải hoàn toàn thay da đổi thịt, vì vậy cảm giác kia đã giảm bớt 8 phần, chẳng còn khiến cho hắn thêm chút thì ngất đi nữa.

Lúc này, những dòng huyết khí từ xung quanh tích tụ lại, thành một vòng xoáy màu nhàn nhạt, sau đó nhập vào trong lớp da của Trần Thanh, đem chúng cải tạo, cả quá trình kéo dài mười phút liền.

Cuối cùng, sau một quãng thời gian ngắn mà tưởng như dài hàng trăm năm bởi cơn đau, hắn liền cảm nhận được sức mạnh của bản thân tăng lên gấp bội, lớp da cũng cứng như sắt thép, không dễ bị xuyên thủng.

Sau khi ổn định được căn cơ hoàn toàn đột phá đến cảnh giới Nhị Trọng Huyết Bì, Trần Thanh từ từ rời khỏi không gian của Luyện Huyết Thần Công, lúc này đã là giữa đêm, đồng hồ chỉ vào canh giờ số 12, báo hiệu cho việc hắn nên đi ngủ.

Nhưng bỗng nhiên, từ ngoài hành lang vọng đến tiếng bước chân, mang theo luồng hàn khí lạnh thấu xương xọc thẳng vào bên trong phòng, như có âm hồn từ cõi dưới diễu hành đến nhân giới đang hiện diện tại nơi đây.

Sự việc bất ngờ và quỷ dị kia khiến Trần Thanh cảm thấy sợ hãi tột cùng, sắc mặt trở nên xanh sao, hô hấp như bị đè nặng.

"Quái lạ, sao lại có người đến trễ như vậy, còn mang theo luồng khí tức làm người ta ớn lạnh đến vậy nữa chứ...Chẳng lẽ...thế giới này có quỷ!?"

Trầm mặt suy ngẫm đến đây, Trần Thanh bỗng nhiên lắc đầu một cái, gạt bỏ đi ý nghĩ kia, từ từ bước đến cửa bên cửa, từ từ suy nghĩ.

"Bên ngoài có thể là cao thủ Khai Khí cảnh mà những kẻ thần bí kia gửi đến thăm dò ta, dù sao khí tức bọn họ tỏa ra cũng có thể đạt đến cường độ này, thử ra ngoài xem sao.."

Trần Thanh nhanh chóng dùng lực kéo cảnh cửa ra, bên ngoài một lão già gầy yếu, râu tóc bạc phơ, mặc trên người bộ y phục màu nâu xộc xệch, như vừa trải qua một trận ác chiến.

"Đây... Ngài là?"

Lão già đưa mắt lên nhìn vào thiếu niên trước mắt, giống như tìm được vị cứu tinh của đời mình, từ từ hé mở khóe miệng khô cằn, yếu ớt nói.

"Thiếu niên... Xin cậu... Cứu giúp lão già này...."

Đang nói, lão bỗng nhiên khẽ run, ho lên một tiếng lớn, sau đó phun ra máu tươi mà ngã thẳng xuống đất.

Trần Thanh nhìn thấy cảnh này, lòng thương người bỗng trỗi dậy, tuy nhiên bên trong đầu hắn lại đang mở ra một cuộc đấu tranh mãnh liệt giữa giữa hai quyết định, một bên là cứu, còn lại là không.

"Nếu như ta cứu lão già này, có thể phiền phức sẽ tự tìm đến cửa, hoặc là lão ta sau khi tỉnh lại cũng có thể giết chết, dù sao cũng có khí tức mạnh như vậy, chắc chắn dùng một chưởng liền ép mình thành thịt vụn... Nếu lão ra đi tại đây, còn có thể bị vu khống tội giết người..."

"Nhưng nếu suy nghĩ theo phương hướng khác, có thể thân phận của lão già này không bình thường, nếu ta cứu lão còn có thể được hậu tạ, ngoài ra nếu ôm được đùi của người này thì không phải sợ mấy tên ngày đêm tính kế ta nữa...."

Suy nghĩ mất mấy chục giây, cuối cùng Trần Thanh đưa ra quyết định cứu lão già này, vì thời gian cấp bách nên hắn cũng chỉ có thể nhanh chóng đưa lão vào giường, sau đó mở hệ thống lên.

Lúc này, một màn hình nhiệm vụ từ từ xuất hiện, nó cũng làm cho Trần Thanh trở nên chấn kinh.

"Tên:Ra Tay Tương Trợ[1]

-Nội dung:Cứu giúp Diệp Lang bằng bất kỳ cách nào hữu hiệu.

-Thời Gian:5 phút.

-Phần Thưởng:500 Thần Ma Trị, Quan Hệ Bậc 2 với Diệp Lang.

-Thất Bại:Không có."

Trần Thanh nhận ra cái tên này, trong ký ức của nguyên chủ, tuy chỉ nghe nói đến nhưng Diệp Lang là đại tướng quân trấn giữ Viêm Phong thành, cũng là một trong ba thành trì dưới trướng Trần Phủ, tu vi Khai Khí cảnh Cửu Trọng.

Trần Phủ tuy là một thế gia dưới trướng triều đình, tuy nhiên lại không ngừng mở rộng thế lực, cùng với chiến tích dày đặc, được ban thưởng cho một vài thuộc địa, hiện nay đã thâu tóm được ba thành trì, bao gồm:Viêm Phong thành, Huyền Quang thành, Đinh Nguyên Thành.

Mỗi thành trì đều do một đại tướng Khai Khí cảnh Cửu Trọng trấn giữ, vì vậy cực kỳ khó xâm phạm, mà những đại tướng này đều có địa vị cực cao, ngang với một trưởng lão nội viện.

"Đây... Nếu như ôm đùi được đại nhân vật lớn này, chẳng phải ta sẽ có thể an tâm mà tu luyện sao..."

Ngay lập tức, mắt Trần Thanh sáng lên như vừa nhặt dược vàng, có lẽ ông bà ta đã nói đúng, ở hiền gặp lành, ở đây hắn cũng ở hiền không gây chiến với ai, còn lại là do chúng tự tìm đến...

Nhưng câu tục ngữ kia không quan trọng, tiêu điểm là phải cứu lão già trước mắt, mà với trình độ của hắn thì không thể làm gì để chuẩn đoán được, chỉ có thể suy đoán.

Hắn đặt tay sờ khắp người của lão già, người khác không biết có thể sẽ nói đây đích thị là một tên biến thái có sở thích kỳ quái, nhưng Trần chỉ đang xem xét thể trạng của lão nhân trước mắt này để cứu giúp mà thôi, Không hề có ý xấu...

"Cơ thể nóng lạnh thất thường, da mặt nhăn nheo, tim đập ngày càng yếu như đang dần bị đông cứng lại, cùng với khí tức này... Có thể là hàn độc!"

Nói xong, hắn liền triệu gọi hệ thống, truy cập thương thành để tìm kiếm đan dược giải độc, nhưng sau gần 2 phút tìm kiếm, đến khi thời gian chỉ còn lại 10 giây mới nhìn thấy một cái "Xuân Dương Đan" có thể điều trị hàn độc, nhưng nó lại có giá 250 Thần Ma Trị.

Nhìn vào bảng giá vật phẩm kia cùng với thời gian ngắn ngủi còn lại, Trần Thanh chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đánh cược mà mua về.

Ngay lập tức, một viên đan dược màu cam nhạt cùng với những hoa văn hình tròn màu vàng giống như mặt trời xuất hiện trên tay hắn, tỏa ra ánh sáng cùng với nhiệt độ dễ chịu.

Trần Thanh không dám chậm trễ, liền đem viên đan dược kia bỏ vào miệng của Diệp Lang ngay khi thời gian đếm ngược 3 giây cuối.

Lúc này, cơ thể đang dần chuyển sang màu xanh lam của hắn bỗng chốc hồng hào trở lại do tác dụng thần kỳ của đan dược, nhưng tạm thời vẫn chưa thể tỉnh lại.

"Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được 500 Thần Ma Trị cùng Quan Hệ bậc 2 với Diệp Lang."

Trần Thanh thở phào nhẹ nhõm, như vừa thoát một kiếp nạn, nhưng hắn đọc bảng thông tin của hệ thống, liền thắc mắc hỏi.

"Quan Hệ bậc 2 là gì?"

Hệ thống ngay lập tức phát ra một tiếng "ting!", ngay sau đó là một thanh âm máy móc trả lời.

"Mối Quan Hệ bậc 2 tức là quan hệ bằng hữu thông thường, có thể giúp đỡ lẫn nhau, tuy không phải vào sinh ra tử, nhưng cũng chắc chắn không bỏ mặc nhau dễ dàng."

Trần Thanh nghe đến đây mắt sáng như sao, dù sao đây cũng là quan hệ bằng hữu cùng với một cường giả Khai Khí cảnh Cửu Trọng, ôm đùi được nhân vật bậc này, chính là hời to.

Nhưng trời cũng đã tối, giường lại chỉ có một chỗ, Trần Thanh chỉ đành đặt lão xuống dưới đất, bản thân ngã lưng trên đệm mỏng, chuẩn bị đánh một giấc ngon lành.

"Mong là quan hệ sẽ không suy giảm đi..."