Chương 5: Tướng tài.

Trần Thanh từ từ tỉnh dậy trên giường của bản thân, sắc mặt trở nên trầm trọng, như đang suy nghĩ về một vấn đề nào đó.

Thì ra, đêm qua hắn có một giấc mơ rất lạ, trong cơn mê man của tiềm thức, hắn nhìn thấy bản thân đang đạp trên vô số sáng chết của người Trần Phủ.

Qua giấc mơ này, cùng với những sự hận thù tự nhiên bao trùm trong tâm trí, hắn mới biết được cái cảm giác câm phẫn của bản thân dành cho nơi này lớn như thế nào, dẫu cho mới đến.

Có vẻ như, linh hồn của Trần Thanh và nguyên chủ đang dần hòa vào làm một, tính cách cũng có phần thay đổi, giờ thì lí do khiến hắn luôn nói ra những lời câm hận thấu xương với gia tộc này đã rõ, cũng góp phần làm cho tâm trí hắn kiên định hơn.

Lúc này, Trần Thanh nhìn qua bên phải, phát hiện Diệp Lang đang ngồi trên ghế gỗ cũ kĩ, đặt tay lên bàn, rót lấy một ấm trà rồi từ từ đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, sau đó từ từ cất tiếng.

"Đã dậy rồi ư? Hình như ngươi đây là tam thiếu gia của Trần Phủ nhỉ? Đêm qua ân nhân cứu ta là ngươi, đúng chứ?"

Trần Thanh từ từ ngồi dậy, sau đó đảo mắt nhìn lão già trước mắt, cẩn thận xoay người qua phía hắn, như một kẻ có địa vị thấp hèn hơn mà cất giọng đáp.

"Đúng thật là đêm qua ta đã cứu ngài, ta cũng là tam thiếu gia của Trần Phủ, nhưng Diệp đại tướng quân đây có thể cho ta hỏi, sao một người mạnh mẽ như ngài đây lại trúng hàn độc

được chứ?"

Diệp Lang từ từ đặt tách xuống bàn gỗ, nhìn về cậu thiếu niên trước mắt, suy nghĩ một hồi rồi mới bắt đầu kể.

"Đêm qua, lúc ta đang đi tuần quanh Phong Linh thành thì phát hiện có một tên tu sĩ Khai Khí cảnh cầm theo pháp bảo hình cái chuông màu lam, trong cực kỳ khả nghi, vì vậy ta âm thầm bám theo."

Ngừng một chút, lão lại nói tiếp.

"Tuy nhiên, điều ta không ngờ đến là hắn lại chạy đến một trong những phân hội của Tà Long hội, nơi tập hợp những tu sĩ tà đạo, chuyên huyết tế người sống để luyện công, cũng từ đó phát hiện chúng chuẩn bị nhắm đến Phong Linh thành, định chuồn đi thì đã quá trễ, ăn một chưởng của tu sĩ Linh Nhân cảnh nơi đó, vậy nên mới trọng thương, cuối cùng chạy đến nơi đây"

Trần Thanh nghe xong câu chuyện, trầm mặc suy nghĩ đôi chút, sau đó thắc mắc mà mở miệng hỏi.

"Cho ta mạn phép hỏi Diệp đại tướng quân, Tà Long hội này là thứ gì mà đến một phân hội cũng có tu sĩ Linh Nhân cảnh tọa trấn vậy?"

Diệp Lang từ nhấp thêm một ngụm trà, sau đó liền trả lời thắc mắc của hắn.

"Tà Long hội là một trong những thế lực lớn dưới trướng Tà Giáo, nghe nói hội trưởng đứng sau nó có tu vi còn vượt xa Linh Nhân cảnh hàng trăm hàng nghìn lần, còn cụ thể ra sao thì ta cũng không biết, vì vậy đến cả Huyền Long Quốc cũng không dám chọc đến..."

Trần Thanh nghe đến đây không khỏi chấn kinh, phải biết Huyền Long Quốc chủ có thực lực cực kỳ cường đại, thậm chí dưới trướng có hơn một chục Linh Nhân cảnh cường giả và hàng nghìn Khai Khí cảnh tu sĩ cùng với số lượng binh sĩ hàng chục vạn, vậy mà lại không dám chọc đến Tà Long hội, cũng tức là nói nó có thể dễ dàng dẹp gọn quốc gia mà hắn cho là cường thịnh này.

"Đây... Tà Long hội này mạnh như vậy, cũng tức là nói nếu như chúng muốn huyết tế Phong Linh thành, vậy thì đến cả gia chủ Trần Phủ cũng không thể cản được, thậm chí là quốc vương..."

Diệp Lang nghe vậy, khẽ gật đầu một cái, thầm thừa nhận sự vô lực của bản thân và những người khác, chỉ có thể khoanh tay, trơ mắt đứng nhìn người vô tội bị huyết tế.

Trong lòng Trần Thanh lúc này đấu tranh dữ dội, hắn nghĩ về cái gì mà nếu cố gắng có thể cứu người hay đạo lý kiếp trước bản thân học được, bây giờ đây xem chúng như rắm chó, bị mạnh mẽ đạp đổ.

Hắn cũng đúc kết ra được đạo lý thật sự để sinh tồn nơi đây, khi mạnh mới cứu được người, lời nói của cường giả chính là đạo lý, vì vậy hắn phải mạnh lên, trở thành cường giả để ngăn chặn sự kiện huyết tế của tà giáo kia.

Trần Thanh chầm chậm nhìn về Diệp Lang đang thưởng trà, mở miệng hỏi.

"Diệp đại tướng quân, thông thường cần bao lâu để có thể chuẩn bị đại trận huyết tế một tòa thành?"

Diệp Lang từ từ đặt tách trà xuống, như đã ngầm hiểu ý của thiếu niên trước mặt bản thân đây là đang muốn cứu người, từ từ nói.

"Thông thường cần khoảng nửa năm, sao? Ngươi muốn cứu người?"

Trần Thanh siết chặt nắm đấm, sắc mặt kiên định nhìn về phía Diệp tướng quân, cuối cùng nói ra lời kết luận một cách mạnh mẽ.

"Phải! Là ta muốn cứu người!"

Diệp đại tướng quân nhìn vào thiếu niên trước mắt, cười lớn một tiếng rồi quay qua nhìn Trần Thanh, cùng với bộ dáng kiên định của hắn, Diệp tướng quân rất hài lòng.

"Được, vậy xem như ta đây sẽ kết làm đồng minh giúp đỡ ngươi đi, dù sao tam thiếu gia đây cũng đã có thể tu hành, mặc dù là cơ duyên gì đi nữa thì cũng là của ngươi, sau này đừng gọi ta là Diệp đại tướng quân nữa, xưng hô là Diệp lão đi."

Trần Thanh nghe lời này, biết bản thân đã lấy được lòng tướng tài, dù sao đây cũng là Diệp đại tướng quân nổi tiếng không nuốt lời, hắn liền không dám làm trái ý mà đổi cách xưng hô.

"Nếu ngài đã nói vậy nào ta dám làm trái? Mong Diệp Lão có thể hỗ trợ cho ta trên con đường đầy chông gai này..."

Lúc này, bảng hệ thống lại hiện lên, kèm theo tiếng "Ting!".

"Chúc mừng ký chủ đã nâng Quan Hệ với Diệp Lang lên Bậc 3"

Nhìn thấy thông báo của hệ thống, Trần Thanh cực kỳ vui mừng, tuy nhiên không dám bất kính với cường giả trước mặt, chỉ dành nén cảm xúc kia xuống, cùng với sự tò mò xem cái "Quan Hệ bậc 3" này là gì.

Mà Diệp Lang lúc này đang lấy thứ gì đó từ bên trong lớp áo, sau đó liền đưa một túi gấm màu xanh lam cho Trần Thanh, trong giống như một món đồ bồi thường cho viên đan dược trước kia của hắn.

"Đây là túi trữ vật Phàm Giai thượng phẩm mà ta tiện tay lấy được trên người kẻ địch, nay tặng cho tam thiếu gia, xem như là vật giao dịch với cái mạng già này"

Bỗng dưng, con ngươi của Trần Thanh co lại sau khi nhìn thấy món vật kia, tỏ vẻ cực kỳ bất ngờ, như lần đầu được ngắm vàng vậy.

Nhưng phản ứng của hắn như vậy cũng xem như bình thường, dù sao nguyên chủ của cơ thể này lúc trước chỉ nghe sơ qua trị giá của một cái túi trữ vật cấp bậc Phàm Giai trung phẩm đã là 10 khối thiên bảo, mà trước mắt hắn đây là cao hơn một bậc, gấp đôi trị giá lên cũng không quá.

Tại thế giới này, tiền tệ của thế tục phân ra "Vạn Kim, Thiên Bảo, Bạch Kim", mỗi 1000 đồng Vạn Kim đổi ra 1 khối Thiên bảo, hàng nghìn Thiên Bảo cũng ngang với 1 phôi Bạch Kim.

Một gia tộc có hàng chục cửa tiệm kinh doanh tầm trung ở kinh thành cũng chỉ có thể kiếm ra 5 khối Thiên Bảo một tuần, số tiền đó dư sức cho một nhà 4 người thông thường ăn no ngày ba bữa trong 1 năm liền, do đó sự bất ngờ của Trần Thanh cũng chỉ là chuyện thường tình.

Trần Thanh đơ người trong phút chốc rồi từ từ lấy lại bình tĩnh, hít một nơi thật sâu mà đáp lời Diệp Lang.

"Đây... Túi trữ vật này quá quý giá rồi, ta không thể nhận được, mong Diệp Lão ngài cất đi cho..."

Như đã biết trước câu trả lời, Diệp Lang chầm chậm nhấp lấy ngụm trà, sau đó dõng dạc nói.

"Dùng một túi trữ vật đổi lấy tương lai ấm no của người dân Phong Linh Thành nói riêng hay sâu xa hơn là Huyền Long Quốc này cùng với mạng của ta, tam thiếu gia đây thử hỏi... Đáng không?"

Trần Thanh lúc này bỗng dưng yên lặng, hắn đúng là không còn lời gì để phản bác, chỉ có thể đưa tay nhận lấy túi trữ vật của Diệp Lang, tuy nhiên điều này cũng nằm trong ý muốn của hắn.

"Vậy vật này ta chỉ đành nhận lấy vậy, đa tạ Diệp đại tướng quân tin tưởng..."

Diệp Lang cũng rất hài lòng với thái độ của Trần Thanh, nhưng lúc này lão vẫn còn chuyện cần giải quyết.

Bất chợt, ánh mắt của Diệp Lang bỗng dưng liếc nhìn lấy ngoài cửa, sau đó xoay người lại, con ngươi phát ra ánh sáng màu đỏ, một luồng khí tức bức người tỏa ra.

"Trước hết, để ta giúp ngài giải quyết mấy con sâu bộ ngoài kia đã..."

Nói xong, chỉ thấy sàn gỗ bị đạp cho nứt vỡ thành một cái lỗ lớn, cả căn nhà nhỏ của Trần Thanh bị chấn động rung lắc dữ dội, Diệp Lang dùng tốc độ mắt thường không thể thấy được phóng lên không trung hàng chục trượng, tay tạo thành hình móng vuốt giương thẳng lên trời, bỏ qua những cây cổ thụ cao lớn, phía sau là hàng chục dư ảnh.

Chỉ thấy lúc này, từ những cành cây mà Diệp Lang lướt ngang qua, hàng chục hắc y nhân đồng loạt rơi xuống với một cái lỗ rỗng ngay ngực, như bị thứ gì đó mạnh mẽ xuyên qua, máu bắn tứ tung nhuộm đỏ cả một khoảng trời.

Cả quá trình diễn ra quá nhanh, Trần Thanh không thể nào bắt kịp hình ảnh của Diệp Lão, đứng đờ người ra, mấy giây sau mới phản ứng trở lại, mồ hơi chảy đầm đìa trên trán.

"Khai Khí cảnh Cửu Trọng của thế giới này đã khủng bố đến vậy, thì cường giả Linh Nhân còn có thể ra sao nữa? Phải cẩn trọng hơn mới được."

Lúc này, chỉ thấy Diệp Lang chầm chậm đáp xuống mặt đất một cách nhẹ nhàng không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, vẫy tay về phía sau tỏ ý tạm biệt.

"Ta còn có việc phải làm, tam thiếu gia từ từ dọn dẹp, lão còn có việc phải đi trước!"

Nói xong, hắn biến mất một cách cực kỳ nhanh chóng như một tia chớp, để lại bãi chiến trường cho Trần Thanh phía sau vừa bừng tỉnh, trong lòng hắn thầm trách móc, nhưng không thể hiện lên mặt nửa chữ.

"Chậc chậc, Diệp Lão ngài đây cũng rời đây hơi nhanh quá rồi... Nhưng thôi kệ vậy... Vẫn là để ta dọn đống xác chết kia..."

Nghĩ thì như vậy, nhưng khi thật sự bắt tay làm thì hắn mới biết dọn xác khó thế nào, nếu như không phải hắn kìm nén cảm xúc cùng với đề phòng Diệp Lão nhìn trộm thì cả quá trình hắn đã nôn ra mấy bãi rồi, tuy nhiên sắc mặt của hắn còn đang giữ ở mức bình thường, không thể hiện quá rõ sự buồn nôn.

Cuối cùng, hắn đào một cái hố lớn phía sau nhà, đem chôn hết toàn bộ hắc y nhân đã tử trận kia, sau đó thắp hương cầu nguyện cho linh hồn họ được yên nghỉ... Hay nói đúng hơn là không quay lại ám hắn nữa.

Mà cả quá trình kia đã bị Diệp Lão đứng từ khoảng cách trăm trượng nhìn thấy toàn bộ, thầm khen ngợi trong lòng.

"Ta đúng là không chọn sai người, có sự đề phòng như vậy cùng với khả năng kìm nén cảm xúc và trí thông minh, rất xứng đáng với sự mong đợi của ta, chỉ có điều không biết được bao lâu mà thôi..."