Kiếp trước, Trần Thanh chỉ là một sinh viên bình thường, cũng chẳng phải gia thế hiển hách hay thân phận cao thâm bí ân, vì vậy nên đây là lần đầu tiên hắn giết người, cảm giác còn rất kỳ lạ, nhưng đó là do số mệnh ép buộc.
Lúc này, bảng xanh của hệ thống hiện lên cùng với tiếng "ting!", khiến cho hắn bất ngờ, chút nữa thì giật mình lùi lại, âm thanh máy móc kia lại bắt đầu cất giọng.
"Chúc mừng ký chủ Trần Thanh vượt tiêu diệt một tu sĩ Nhục Thân cảnh Tam Trọng, hoàn thành nhiệm vụ ẩn "Giữ Mạng".
Nhận được:
- 150 Thần Ma Trị.
- Chiến Giáp Bảo Mệnh.[Phàm Giai Thượng Phẩm]"
Bên trong Trần Phủ, cho dù là cấp bậc đại đội trưởng có tu vi Khai Khí cảnh, cũng chỉ có thể mặc lên Chiến Giáp cấp bậc Phàm Giai Trung phẩm, do đó phần thưởng lần này phải nói là cực kỳ quý giá, đem hết toàn bộ giáp trong Trần Phủ ra đếm cũng chỉ có mười cái bậc này.
Mà lúc này, Trần Thanh vừa mới giật mình, khó chịu càm ràm với hệ thống, nhưng cũng không quên đọc qua phần thưởng.
"Ngươi không thể chọn lúc khác để xuất hiện à!? Chút nữa thì trái tim bé bỏng của ta nhảy ra sau đó cháy trên sàn nhà rồi! Nhưng phần thưởng này trái lại rất hẫu hĩnh, cho ta xem thử tác dụng của Chiến Giáp đi..."
Lúc này, một cái bảng lớn nhảy lên, cùng với thông tin chi tiết của Chiến Giáp.
"Chiến Giáp Bảo Mệnh:Có thể chống lại một kích của Tu Sĩ Khai Khí Lục Trọng, sử dụng tối đa 10 lần, khi mặc vào liền ẩn được đi."
Trần Thanh vui mừng nhìn vào bảng hệ thống trước mắt, đó chính là thứ mà hắn cần nhất hiện tại, biết đâu mấy tên kia vẫn còn đang tiếp tục truy sát hắn thì sao? tuy rằng chỉ dùng được 10 lần, nhưng có vẫn là hơn không.
Gạt Trần Thanh qua một bên, lúc này, tại bên trong một căn phòng rộng lớn với nhiều hoa văn khắc trên tường và thảm đỏ trải dưới đất, không có ánh sáng nào đủ sức lọt vào bên trong, đang có rất nhiều thân ảnh tụ hợp.
Tại góc cuối của căn phòng, có một cái ghế gỗ lớn giống như vương tọa, ở trên là một người thiếu niên chống cầm xuống tay vịn, như đang chờ đợi điều gì đó.
Do bóng tối đang bao trùm nơi đây nên tầm nhìn bị hạn chế, tất cả đều không thể thấy mặt nhau, nhưng lại hướng sự cung kính về phía thiếu niên kia.
Hắn nhìn xuống những thân ảnh phía dưới, ánh mắt hiện lóe một tia sáng, tỏa ra uy áp bao phủ cả căn phòng, khiến cái ghế bên dưới bị trấn cho nứt vỡ đôi chút, khó chịu cất giọng.
"Lưu Khải đã đi 1 tiếng rồi vẫn chưa trở về, chẳng lẽ việc kiểm tra một tên phế vật sống hay chết khó đến vậy ư? Có khi nào hắn lại gặp chuyện rồi? Nhưng tên đó dù sao cũng là quản sự ngoại viện của Trần Phủ, không thể bị đánh bại bởi một tên phế vật mới đúng chứ...."
Những thân ảnh phía dưới thấy vậy, sợ hãi quỳ quay qua xì xào to nhỏ, bàn bạc chuyện gì đó, cuối cùng sau mấy giây thì một người đi lên, hắn có thân hình khá cường tráng, chấp tay hướng về phía thiếu niên kia mà cúi người, kính cẩn đáp.
"Thưa nhị công tử, theo suy đoán của ta thì phía sau tên phế vật kia có một cao thủ âm thầm bảo vệ, dù sao cũng là con của Gia chủ, không thể nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt một cách dễ dàng được, việc này vẫn nên để ta đi kiểm tra giúp ngài!"
Thiếu niên được gọi là nhị công tử kia nhìn về phía người đàn ông cường tráng trước mắt, suy nghĩ một lúc nhanh rồi ngay lập tức cất lời.
"Được, Trần Sơn ngươi dù sao cũng là một thủ vệ Nhục Thân cảnh Thất Trọng, nếu đi kiểm tra thì ta cũng yên tâm, giao phó cho ngươi, đừng làm bản tọa thất vọng!"
Nghe lời này, người đàn ông được gọi là Trần Sơn kia ngay tắp lự phóng ra bên ngoài với tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thấy được, chỉ để lại một dư ảnh.
Về phía Trần Thanh bên này, hắn cũng đã sớm nhận biết được những kẻ kia sẽ nghi ngờ việc tên hắc y nhân kia không trở về, sớm đã mặc Chiến Giáp vào, núp một góc chuẩn bị.
"Chắc chắn những tên kia sẽ nghĩ rằng phía sau ta có cao thủ yểm trợ, vì vậy bây giờ bản thân chỉ cần giả làm thứ mà bọn chúng suy đoán, sẽ có thể thoát thân."
Nghĩ đến đây, hắn liền ngay lập tức triệu gọi hệ thống, lướt qua thương thành, phát hiện tổng cộng chỉ có 150 cái, thắc mắc hỏi.
"Vì sao chỉ có 150 vật phẩm? Chẳng lẽ các ngươi nghèo đến vậy?"
Hệ thống liền ngay lập tức trả lời lại.
"Đây là do thương thành mỗi lần chỉ hiển thị số lượng nhất định, muốn có vật phẩm khác thì phải làm mới, mà lần đầu ta sẽ miễn phí cho ký chủ, ngoài ra nâng cấp hệ thống cũng sẽ tăng lên."
Nghe đến đây, Trần Thanh liền ngay lập tức hiểu được, đây là quay số trúng thưởng, chắc chắn không dễ dàng gì ra đồ tốt, một hệ thống chực chờ hút máu ký chủ như những con ma cà rồng trong đêm.
"Ngươi lại dám nghĩ xấu về ta? Tự động giảm 10 vật phẩm, lí do xúc phạm bản hệ thống."
Trần Thanh nghe đến đây, giống con mèo bị dẫm trúng đuôi mà nhảy lên, từ từ quỳ xuống, đan hai tay vào nhau hướng lên trời, mở miệng cáo mà nịnh hót.
"Hệ thống gia gia ngươi là thứ tuyệt diệu nhất, ..., là thứ...,..v...v"
Nghe đến đây, hệ thống mới khôi phục số lượng vật phẩm cho hắn, Trần Thanh cũng rất nhanh lấy lại tư thế cũ, nghiêm túc tìm kiếm vật phẩm, cuối cùng mới thấy một bộ hắc y có thể thu liễm khí tức và che mặt với giá 150 Thần Ma Trị.
"Rất tốt, đây là thứ ta cần, phải mua nó thôi... Dù hơi đắt..."
Hắn liền mua bộ hắc y rồi mặc vào người, bản thân Trần Thanh đã thay đổi đôi chút so với mấy ngày trước, có lẽ chúng sẽ khó mà nhận ra.
Lúc này, một thân ảnh cường tráng nhẹ nhàng đáp xuống ở mái nhà đối diện nơi mà Trần Thanh đang trốn, không hề phát ra tiếng động.
Hắn tỏa ra một luồng khí tức mạnh mẽ, mặc trên người một bộ hắc y, bắt đầu đảo mắt qua lại như đang tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng dừng lại tại bãi tro trong căn bếp.
"Quái lạ, nó vẫn còn đang tỏa nhiệt, có vẻ là mới đốt, chẳng lẽ có cường giả Khai Khí cảnh âm thầm ra tay?"
Tên hắc y nhân thầm nghĩ, nhưng hắn nhanh chóng bác bỏ suy đoán của bản thân, dù sao cường giả cấp bậc Khai Khí cũng rất hiếm, cao cao tại thượng, sao có thể giúp đỡ cho một tên phế vật cơ chứ.
Lúc này, Trần Thanh nhờ vào khả năng thu liễm khí tức của mình, không một tiếng động tiến dần đến căn nhà mà hắc y nhân đang đứng.
"Hệ thống, mau cho ta biết thông tin của hắn."
Trần Thanh ra lệnh cho hệ thống trong đầu, khiến cho một tấm bảng xanh hiện ra.
"Cảnh giới chênh lệch hơn ký chủ trên 5 trọng cảnh giới, không thể xem thông tin. "
Nghe đến đây, Trần Thanh bắt đầu cảm thấy chân kinh, cái chênh lệch này ít nhất cũng là Nhục Thân cảnh Thất Trọng, chẳng ngờ những tên kia lại phái ra một người mạnh đến như vậy, không thể đón đánh trực diện, nhưng hắn cũng sớm đã nghĩ ra cách bảo vệ mạng sống, tuy nhiên nó là một ván cược lớn.
"Được rồi, chỉ có thể cược thôi, chết hay sống là do quyết định này của ta, không thể chậm trễ!"
Nói xong, hắn liền dùng thất ảnh bộ nhảy lên trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống mái nhà mà tên hắc y nhân đang đứng, ở phía sau hắn với khoảng cách chỉ ba trượng, lặng lẽ quan sát.
Mà lúc này, tên hắc y nhân kia theo trực giác đã nhận được có thứ gì đó ở phía sau mình, nhanh chóng xoay người lại, nhìn thẳng về phía người thần bí kia, cảnh giác hỏi.
"Ngươi là ai?"
Đối với tên hắc y nhân kia, người có thể trong im lặng đi đến sau lưng của hắn trong Trần Phủ này cực kỳ hiếm thấy, chắc chắn là một cao thủ.
Trần Thanh như đã chuẩn bị xong câu hỏi từ trước, bình tĩnh đáp.
"Ta là người mà các ngươi muốn gặp"
Hắc y nhân cảnh giác trả lời, từ từ lùi lại.
"Người bọn ta muốn gặp? Chẳng lẽ là cao thủ thần bí phía sau tên phế vật Trần Thanh kia?"
Người thần bí từ từ trả lời, mang theo chút giễu cợt.
"Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?"
Hắc y nhân kia lúc này nhìn vào bộ dáng hống hách của người thần bí, trở nên khó chịu mà cau mày, nhưng giọng nói lại mang theo sự mời gọi.
"Giúp cho tên phế vật kia chẳng được hưởng lợi gì, không bằng ngươi về bên chủ tử của bọn ta? Sau này có thể an hưởng vinh hoa phú quý!"
Trần Thanh nghe lời này chỉ hừ lạnh một tiếng, giọng nói tỏ rõ sự khinh thường.
"Về dưới chủ tử của các ngươi? Ha, hắn không xứng, ta chỉ giúp cho những người hữu duyên!"
Nói xong, hắn liền đưa một tay đặt phía sau lưng, tay còn lại hướng thẳng lên tên hắc y nhân, dùng một ngón tay khiêu khích hắn.
"Ngươi nói cũng nhiều rồi, động thủ đi, để không bị nói là bắt nạt trẻ con, ta nhường ngươi trước 2 chiêu!"
Lời vừa dứt, đã thấy hắc y nhân đứng thế tấn, đưa một tay lên, chuẩn bị ra chiêu.
"Được, đây là ngươi nói!"
Vừa dứt lời, hắn liền đem một chưởng kia tích tụ sức lực, làm cho gân xanh nổi lên, không khí xung quanh cũng bị uống cong, đây đích thị là cang khí, có thể thấy tên hắc y nhân kia đã sắp bước vào Nhục Thân cảnh Bát Trọng, ngưng tụ Thần Lực.
"Ha!"
Hét lên xong, hắc y nhân liền dùng hết sức đạp mạnh xuống mái nhà, đem một lớp mái ngói bên dưới chấn vỡ, nhanh như một tia chớp tiếp cận Trần Thanh, đem một chưởng đánh vào giữa ngực hắn.
Ầm!
Một kích cực mạnh phát ra, dư lực tạo ra khiến những lớp mái ngói bằng gạch bị đánh bay ra, bắn văng đi tứ phía, tạo nên một lớp bụi che phủ tầm nhìn.
"Đây gọi là Hóa Cang Chưởng, một chưởng này cho dù Nhục Thân cảnh Cửu Trọng cũng không dám dùng thân mình để tiếp, ta xem ngươi còn dám hống hách hay không."
Nhưng mà điều hắc y nhân kia không ngờ chính là, Trần Thanh có thể an ổn tiếp lấy đòn đó của hắn, thậm chí còn không bị dính chút bụi bẩn nào.
"Đ-đây... Chẳng lẽ ngươi là... Cường giả Khai Khí cảnh!?"
Hắn sợ hãi lùi lại, giọng hơi run run nói, sắc mặt chuyển hết sang màu xanh, nhưng giữa chừng bị một âm thanh lạnh nhạt cắt ngang.
"Còn một kích nữa!"
Hắc y nhân đã sợ đến chân đứng không vững, nhưng hắn vẫn giữ một nửa niềm tin là vừa rồi chỉ là pháp bảo hộ thân, tuy nhiên người có pháp bảo bậc này, tất nhiên chính là tồn tại mà hắn không chọc vào được, cuối cùng đưa ra quyết định "CHẠY".
Chỉ thấy hắn ngay lập tức nhảy bật lùi lại ba trượng, lấy ra một nắm bột từ trong túi rồi ném xuống đất, khiến khói bụi bay mù mịt, sau khi chúng tan đi, liền thấy hắc y nhân đã biến mất.
"Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ:Bảo Mệnh[2], nhận được 300 Thần Ma Trị"
Nhìn vào bảng phần thưởng trước mắt, Trần Thanh cũng tỏ ra hơi bất ngờ vì nhiệm vụ của hệ thống có thể kích hoạt được nhiều lần, điều này cũng tức là hắn có thể kiếm nguyên điểm thêm vài lần nữa sau mỗi một nhiệm vụ.
"Rất tốt, nhưng vẫn là xem xem tên hắc y nhân kia rời đi chưa đã..."
Sau khi chờ đợi vài phút để chắc chắn, Trần Thanh thở phào một hơi rồi trong yên lặng nhảy về ngôi nhà rách nát của mình, trong lòng thầm nghĩ.
"Lần này ta có thể qua được, nhưng không có nghĩa lần sau cũng vậy, bây giờ bản thân còn quá non yếu, nếu như đã tận dụng thời cơ mà dọa sợ bọn hắn, có lẽ chúng sẽ yên tỉnh một thời gian, phải nhanh chóng chớp lấy thời cơ này, tìm cách mạnh lên!"
Nói rồi hắn liền ngay lập tức cởi bỏ hắc y, gọi hệ thống lên, sau đó bỏ vào không gian lưu trữ, an tâm đi ngủ.