Trương Bảo đứng lặng trước cửa phòng Mục Yên Nhiên, ánh mắt sắc lạnh, ông đã đứng đó suốt hai canh giờ liền mà không hề cử động. Trong suốt cuộc đời tu luyện, chưa bao giờ ông cảm thấy mình bất lực như lúc này.
Dù tất cả các y sư đã dùng hết khả năng cộng thêm việc, Trương Bảo đã sử dụng toàn bộ pháp lực của mình để ổn định tình trạng của nàng, nhưng sức khỏe của bà vẫn không có dấu hiệu cải thiện. Bí thuật phong ấn đã tiêu hao quá nhiều nguyên khí, khiến sinh mệnh của nàng giờ đây như ngọn đèn dầu trước gió, mong manh và dễ tắt.
Nhận thấy tình hình đã vượt ngoài khả năng, Trương Bảo quyết định phái Đinh Lâm về Trương Gia Bảo thỉnh cầu Lưu Hàn Phong. Đinh Lâm lập tức lên đường, không dám chậm trễ giây phút nào.
Khi Lưu Hàn Phong tới Mộc Gia Trang, ánh mắt ông ngay lập tức trở nên nghiêm trọng khi chứng kiến tình trạng của Mục Yên Nhiên. Không nói một lời, ông bắt đầu thăm dò, vận dụng thần thức để kiểm tra dòng chảy sinh mệnh của nàng. Một lúc sau, sắc mặt ông trở nên trầm trọng hơn, nhưng không hề hoảng hốt.
Ông đứng giữa phòng, hai tay kết ấn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Một luồng khí tức mạnh mẽ phát ra từ cơ thể Lưu Hàn Phong, tạo nên một kết giới thời không bao bọc quanh Mục Yên Nhiên. Kết giới này như tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài, không gian trong đó trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, như thể thời gian đã bị chặn đứng.
Trương Bảo dõi theo từng động tác của Lưu Hàn Phong, trong lòng vừa lo lắng vừa khâm phục. Ông thấy rằng mọi thứ bên ngoài kết giới như bị tách biệt, còn bên trong lại có một sự tĩnh lặng kỳ lạ, như một thế giới khác.
Khi pháp trận ổn định, Lưu Hàn Phong mới quay sang Trương Bảo, giọng điệu trầm thấp: "Phong ấn đã làm rối loạn dòng chảy sinh mệnh của phu nhân, khiến cơ thể không thể hồi phục tự nhiên. Để cứu chữa, ta đã tạo ra một không gian thời không tạm thời, nơi thời gian bị chặn đứng. Trong không gian này, sinh mệnh lực sẽ được giữ ổn định, tạo cơ hội cho cơ thể nàng từ từ phục hồi."
Trương Bảo nghe xong, lòng nhẹ nhõm đôi chút, nhưng vẫn không khỏi lo lắng: "Vậy nàng ấy có thể hồi phục được không, Lưu tiên sinh?"
Lưu Hàn Phong khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi kết giới: "Phu nhân cần thời gian để cơ thể thích ứng và tự điều chỉnh. Ta sẽ dùng toàn bộ chân khí của mình để khôi phục dòng chảy sinh mệnh cho nàng. Tuy nhiên, quá trình này rất phức tạp, có thể kéo dài và không dễ thành công."
Trương Bảo trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng nén được cảm giác bất an. Dù khó khăn và thử thách còn rất nhiều, nhưng với sự trợ giúp của Lưu Hàn Phong, ông tin rằng họ có thể giúp Mục Yên Nhiên vượt qua giai đoạn hiểm nghèo này.
Trong khi đó, Lưu Hàn Phong không khỏi cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ từ đứa trẻ đang nằm yên trong nôi. Ông tiến lại gần, đặt tay lên trán đứa trẻ và bắt đầu kiểm tra nguồn gốc của luồng khí đó. Khi dòng năng lượng dần được tiết lộ, sắc mặt ông bỗng chốc thay đổi, đôi mắt thoáng qua một tia kinh ngạc. Đó là một loại năng lượng quen thuộc, nhưng vô cùng hùng mạnh—Đế Khí, một loại khí lực chỉ thuộc về những kẻ mạnh nhất.
“Đây là...!” Lưu Hàn Phong khẽ thốt lên, giọng nói đầy sự kinh hoàng. Trương Bảo nghe thấy, lập tức tiến lại gần, vẻ mặt đầy lo lắng: "Lưu tiên sinh, đứa trẻ có vấn đề gì sao?"
Lưu Hàn Phong hít một hơi sâu, trầm giọng giải thích: " Hỏa chân khí mạnh mẽ của Trương thiếu gia vượt xa người thường, lại còn sở hữu cả Đế khí. Nếu đúng như ta nghĩ, tình hình có thể còn nghiêm trọng hơn ta tưởng."
Trương Bảo sững sờ:"Không thể nào!"
Lưu Hàn Phong trầm ngâm, rồi nói: "Ta cũng mong mình nhầm, nhưng nếu đây sự thật thì Mục phu nhân sẽ không thể chịu đựng nổi luồng khí lực này. Ta cần trở về Trương Gia Bảo ngay lập tức, có một vật có thể giải quyết được chuyện này. Dù có mạo hiểm, nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác."
Trương Bảo hiểu rằng tình hình nghiêm trọng, liền gật đầu: "Cảm ơn Lưu tiên sinh. Phiền ngài rồi."
Lưu Hàn Phong khẽ gật đầu, rồi như làn khói biến mất khỏi gian phòng. Trong lúc chờ đợi, Trương Bảo tức tốc củng cố phòng thủ cho Mộc Gia Trang, đồng thời yêu cầu mọi người giữ kín thông tin. Dù tâm trạng đầy lo lắng, ông vẫn không thể để lộ bất cứ sơ hở nào.
Thời gian trôi qua, dưới sự bảo hộ của kết giới, Mục Yên Nhiên dần dần hồi phục, sự đau đớn đã giảm bớt phần nào, và nàng bắt đầu cảm nhận được một chút sức lực trở lại trong cơ thể. Căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thở đều đều của nàng, mang theo hy vọng mới.
Trong giấc ngủ mơ màng, Mục Yên Nhiên khẽ mở mắt, nhìn thấy Trương Bảo đang ngồi bên cạnh. Ánh mắt nàng chạm vào ánh mắt của ông, một nỗi niềm dâng trào, trái tim nàng như bị thắt lại, nước mắt vô thức lăn dài trên má. Trương Bảo nhìn thấy, lòng đầy xót xa, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, lau đi những giọt lệ ấy.
“Yên Nhiên, đừng khóc,” giọng ông dịu dàng như một lời an ủi, chứa đựng tình yêu thương sâu đậm. “Nàng đã chịu đựng rất nhiều, nhưng ta hứa từ nay sẽ bảo vệ nàng và con. Không để nàng phải chịu thêm bất cứ đau khổ nào nữa.”
Mục Yên Nhiên cảm thấy ấm áp và an tâm, nắm chặt tay Trương Bảo, như thể tìm thấy một điểm tựa vững chắc trong cơn bão tố của cuộc đời. Dù biết rằng con đường phía trước còn nhiều chông gai, nhưng chỉ cần có Trương Bảo bên cạnh, nàng tin rằng mọi khó khăn đều có thể vượt qua.
Trong khoảnh khắc yên bình đó, cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, và Lưu Hàn Phong bước vào. Trên tay ông là một lệnh phù phát ra ánh sáng xanh kỳ dị, lấp lánh như những ánh sao trong màn đêm tăm tối. Cả Trương Bảo và Mục Yên Nhiên quay lại, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên khi nhìn thấy vật trong tay Lưu Hàn Phong.
Lưu Hàn Phong tiến đến gần, đặt lệnh phù lên bàn cạnh giường. Ánh sáng xanh từ lệnh phù lan tỏa khắp căn phòng, như thể nó mang theo một sức mạnh vô hình của trời đất. Ánh mắt Lưu Hàn Phong trở nên nghiêm trọng khi ông nhìn vào Trương Bảo và Mục Yên Nhiên, rồi bắt đầu giải thích:
“Đây là Ảnh Lãng Phù,” giọng ông trầm lắng nhưng đầy uy quyền. “Vật này mang theo một phần sức mạnh của Viêm Đế, chứa đựng hỏa lực vô cùng mạnh mẽ. Ảnh Lãng Phù là một trong những bảo vật quý giá nhất của Trương Gia Bảo, có khả năng trung hòa chân khí bên trong người của Trương thiếu chủ. Chỉ cần giữ vật này bên người, mọi nguy cơ sẽ được giải quyết ổn thỏa.”
Nghe lời của Lưu Hàn Phong, Trương Bảo và Mục Yên Nhiên đều chăm chú lắng nghe, cảm nhận rõ tầm quan trọng của vật phẩm này. Lưu Hàn Phong tiếp tục nói, “Mục phu nhân, do mối liên kết mẫu tử mà phu nhân đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi lượng hỏa chân khí quá lớn từ đứa trẻ. Ta sẽ dùng Ảnh Lãng Phù để áp chế lượng khí đó, giúp bà hồi phục hoàn toàn. Tuy hành động này trái với quy tắc của gia môn, nhưng ta tin rằng đây là điều cần thiết.”
Lời nói của Lưu Hàn Phong như một đòn giáng mạnh vào tâm trí Trương Bảo. Nếu để lại Ảnh Lãng Phù, ông sẽ phạm vào gia quy, điều này có thể ảnh hưởng lớn đến vị trí bảo chủ mà ông đang đảm nhân. Nhưng nếu nghĩ đến gia đình, hành động này không hề sai.
Mục Yên Nhiên khẽ hỏi, giọng nàng đầy lo lắng: “Chàng nghĩ sao?”
Trương Bảo trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi khẽ gật đầu: “Nếu điều này có thể giúp bảo vệ con và gia đình chúng ta, thì ta tin rằng đó là điều cần làm.”
Lưu Hàn Phong mỉm cười hài lòng trước quyết định của Trương Bảo. “Đừng lo,” ông nói, giọng điệu đầy tự tin. “Ta tin rằng đứa trẻ này sẽ mang lại nhiều điều tốt lành cho thế giới vốn đã tràn ngập những điều xấu xa. Có lẽ nó sẽ giúp chúng ta mở ra một thời đại mới cho Nhân giới. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ cùng ngài gánh vác mọi trách nhiệm.”
Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, khi mọi người đều nhận thức được rằng tương lai của đứa trẻ này mang theo một trọng trách lớn lao. Nhưng với sự quyết tâm và bảo vệ của Trương Bảo cùng Mục Yên Nhiên, họ tin rằng đứa trẻ sẽ vượt qua mọi thử thách phía trước, mở ra một chương mới trong cuộc hành trình đầy chông gai của cuộc đời.