Chương 41: Đoàn Tụ.

Hai mươi năm trôi qua đối với kẻ tu đạo chỉ như một cái chớp mắt, nhưng với Trương Bảo, mỗi ngày đều kéo dài vô tận, nặng trĩu ưu tư. Dù thân xác ông bận rộn trong những biến động của gia tộc, nhưng tâm trí ông chưa bao giờ rời xa vợ con đang bị phong ấn. Hình ảnh của họ luôn là ánh đèn soi sáng con đường đen tối ông đang bước đi.

Thời gian đã chuyển biến, Tiên tộc giờ đây bị cuốn vào cuộc chiến khốc liệt với Ma Giới, cuộc truy lùng về Chân Long đã tạm lắng. Trương Bảo biết thời cơ đã chín muồi. Ông quyết định đích thân tới cổ mộ, phá bỏ phong ấn, đưa vợ con trở về bên mình.

Trên đường đi, lòng ông như bị ngàn cân đè nặng. Liệu đứa con trai của ông có an toàn? Liệu Mục Yên Nhiên có đủ sức vượt qua hai mươi năm phong bế? Những câu hỏi ấy như mũi dao xoáy vào tim, khiến ông không lúc nào yên lòng.

Bước chân vào cổ mộ, không khí lạnh lẽo và âm u lập tức bao trùm lấy ông. Hành lang dài dằng dặc, bốn bề lặng thinh, mọi thứ vẫn như cũ, như lần cuối ông rời khỏi đây. Đảo bước, đến phòng phong ấn, ông thấy Đinh Lâm, đã đợi sẵn. Đôi mắt Đinh Lâm lóe lên sự nhẹ nhõm khi nhìn thấy Trương Bảo.

"Chủ nhân, tất cả đều bình an," Đinh Lâm cung kính nói, ánh mắt lấp lánh. "Mục phu nhân và công tử đều an toàn."

Trương Bảo khẽ gật đầu, lòng nhẹ nhõm hơn chút ít. Ông bước tới trước pháp trận phong ấn, nơi đã bảo vệ vợ con ông suốt hai thập kỷ qua. Bàn tay ông phát ra ánh sáng xanh nhạt, từng câu chú ngữ vang lên, tiếng niệm chú như sóng nước tràn khắp mộ thất. Vòng sáng bao quanh pháp trận bắt đầu tan biến, trả lại sự tự do cho những người thân yêu nhất của ông.

Khi phong ấn tan rã, trước mắt ông hiện ra hình ảnh Mục Yên Nhiên đang ôm chặt đứa con trong lòng. Dù thời gian đã bào mòn năm tháng, nhưng vẻ đẹp của nàng vẫn nguyên vẹn, chỉ có chút mệt mỏi hằn lên nơi khóe mắt. Đứa con trai vẫn ngủ say, đôi má hồng hào, toát ra linh khí thuần khiết dù chưa hoàn toàn thức tỉnh.

Trương Bảo tiến tới, bàn tay run rẩy chạm vào đôi tay lạnh giá của Yên Nhiên. "Yên Nhiên, ta đã quay về."

Mục Yên Nhiên mở mắt, nở nụ cười dịu dàng như ánh trăng non. "Chàng đã trở lại," nàng thì thầm, giọng yếu ớt nhưng tràn đầy ấm áp. Hai người ôm nhau, cảm nhận từng nhịp thở của đối phương, như thể thời gian và không gian đều đã dừng lại tại khoảnh khắc ấy.

Nhìn đứa con trai trong vòng tay vợ, lòng Trương Bảo ngập tràn hy vọng. Dù phía trước còn vô vàn thử thách, nhưng ông hiểu rằng, chỉ cần có gia đình bên cạnh, không gì có thể cản bước họ. Đoàn tụ, tình yêu, và sức mạnh của sự gắn kết, đó chính là ngọn đèn soi sáng con đường mà họ sẽ cùng nhau bước tiếp.

Niềm vui ngắn chẳng tày gang. Khi đoàn xe của Trương Bảo âm thầm rời khỏi cổ mộ, giữa màn đêm mịt mờ, một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, mang theo linh khí kỳ dị. Trương Bảo khẽ nhíu mày, linh cảm điều chẳng lành trỗi dậy trong lòng, như một bóng đen len lỏi qua từng kẽ hở của tâm trí.

Đột ngột, Mục Yên Nhiên khẽ rên lên, giọng nàng yếu ớt, cả thân thể run rẩy không ngừng. Trương Bảo lập tức dừng xe, lao tới bên cạnh nàng. Nhìn nàng, trái tim ông chợt thắt lại – khuôn mặt Mục Yên Nhiên tái nhợt như sáp, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, chảy thành dòng, gương mặt không chút huyết sắc.

"Yên Nhiên, nàng sao vậy?" Trương Bảo nắm chặt tay, cố gắng truyền hơi ấm từ lòng bàn tay vào thân thể lạnh lẽo của nàng.

"Thiếp... cảm thấy không ổn..." Giọng bà như lạc đi giữa cơn đau, từng lời nói thốt ra đều run rẩy và đứt quãng.

Trương Bảo hiểu rằng đây chính là hậu quả của phong ấn. Phong ấn không chỉ phong bế linh lực của đứa con, mà còn lặng lẽ bào mòn sinh lực của Mục Yên Nhiên. Dù đã rời khỏi cổ mộ, sự liên kết mạnh mẽ giữa hai mẹ con khiến nàng không thể hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của nó.

Trương Bảo biết rằng nếu tiếp tục hành trình, sẽ chỉ càng làm tình trạng của nàng tồi tệ hơn. Không còn lựa chọn nào khác, ông quyết định quay đầu, trở về Mộc Châu thành – nơi Mục Gia Trang tọa lạc, cũng là gia tộc của nàng. Ông tin rằng, ở đó các y sư tài giỏi của Mục Gia có thể giúp nàng hồi phục.

Con đường trở về đầy gian nan, khi Mục Yên Nhiên càng lúc càng yếu đi. Trương Bảo liên tục thúc giục đoàn xe, nhưng sự lo lắng ngày một dâng cao trong lòng ông. Mỗi giây phút trôi qua, ông biết rằng sinh mệnh của nàng đang treo lơ lửng, như ngọn đèn trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.

Cuối cùng, đoàn xe cũng tới Mục Gia Trang. Trước khung cảnh quen thuộc, đôi mắt Mục Yên Nhiên thoáng dấy lên một tia an lành. Gia tộc Mục nhanh chóng nhận ra tình hình nguy cấp, và lập tức đưa nàng vào trong, nơi các y sư đã chuẩn bị sẵn sàng.

Trương Bảo đứng bên ngoài phòng, lòng như lửa đốt khi nghe những tiếng thì thầm của y sư vọng ra. Ông hiểu rõ mọi người đang dốc hết sức để cứu nàng, nhưng sự bất an vẫn quấn chặt lấy tâm hồn ông như dây leo không thể cắt đứt.

Thời gian trôi qua chậm chạp, từng khắc như kéo dài vô tận. Trong lòng Trương Bảo ngổn ngang hàng trăm mối suy nghĩ. Ông tự hỏi liệu việc trở lại Mục Gia Trang có phải quyết định đúng đắn? Liệu họ có thể vượt qua cơn khổ nạn này? Trước mắt, con đường vẫn còn đầy rẫy hiểm nguy và bất trắc, nhưng Trương Bảo đã sẵn sàng đối mặt với tất cả. Vì Mục Yên Nhiên, vì đứa con của mình, ông chấp nhận đánh đổi mọi thứ, kể cả tính mạng và danh vọng.