Thời gian trôi qua như cánh chim bay, để lại những biến cố đã dần mờ nhạt trong ký ức. Một tháng sau khi rời khỏi cổ mộ, Trương Bảo nhanh chóng hòa mình vào vai trò mới với trọng trách của một bảo chủ. Dù quyền lực giúp ông điều hành Trương Gia Bảo một cách quyết đoán, tâm trí Trương Bảo vẫn không ngừng lo nghĩ về đứa con bé bỏng của mình.
Một hôm, Trương Bảo quyết định tìm đến Lưu Hàn Phong, một trưởng lão cao tuổi trong gia tộc. Lưu Hàn Phong từng là bạn thân của cha Trương Bảo, nổi tiếng với tài năng phép thuật nhưng ưa ẩn dật, chỉ can dự khi được yêu cầu.
Trong bóng đêm sâu thẳm, ánh đèn lồng le lói dẫn lối cho Trương Bảo khi ông lặng lẽ bước qua những hành lang dài, âm u của Trương Gia Bảo. Không một ai biết, cũng không một ai được phép biết về cuộc gặp gỡ này. Trương Bảo biết rõ rằng chỉ cần một chút thông tin bị lộ ra ngoài, cả gia tộc sẽ bị cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm không thể lường trước.
Khi đến trước cửa phòng của Lưu Hàn Phong, ông dừng lại, hít sâu một hơi như để lấy lại bình tĩnh, rồi nhẹ nhàng gõ cửa. Cánh cửa mở ra, bên trong, Lưu Hàn Phong xuất hiện với vẻ mặt trầm tĩnh, đôi mắt tinh anh như nhìn thấu mọi chuyện.
“Bảo Chủ, đêm khuya đến tìm ta hẳn là việc không nhỏ,” Lưu Hàn Phong nói, giọng điệu điềm đạm nhưng ẩn chứa sự cảnh giác.
Trương Bảo bước vào phòng, không nói một lời, chỉ gật đầu. Sau khi cả hai đã yên vị bên chiếc bàn gỗ nhỏ, Trương Bảo từ từ lấy ra một cuốn sách, từng trang giấy cũ kỹ đã ngả vàng theo thời gian. Ông cẩn trọng lật đến trang ghi chép về một bí thuật phong ấn, rồi đẩy cuốn sách về phía Lưu Hàn Phong.
“Ta đã dành nhiều thời gian nghiên cứu kỹ càng thuật phong ấn này,” Trương Bảo bắt đầu, giọng ông trầm xuống. “Nhưng ta không dám tự mình thực hiện. Đứa con của ta... nó là hy vọng duy nhất của gia tộc, ta không thể mạo hiểm.”
Lưu Hàn Phong nhìn chăm chú vào những dòng chữ cổ trên trang sách, đôi lông mày khẽ nhíu lại. “Bí thuật này từ đâu mà ngài có.” ông đáp chậm rãi. “Phong ấn linh lực và tuổi thọ của một người là việc vô cùng nguy hiểm, chỉ cần một sai lầm nhỏ, hậu quả có thể là linh hồn đứa trẻ sẽ bị tổn hại không thể khắc phục.”
"Hiện giờ ta không thể nói ra được nguồn gốc của nó." Trương Bảo ánh mắt ông sắc lạnh nhưng ẩn chứa một nỗi lo sợ sâu thẳm. “Ta hiểu rõ nguy cơ. Tuy nhiên, nếu không thực hiện, đứa trẻ sẽ không thể thoát khỏi sự truy sát của Tiên tộc. Ta cần sự giúp đỡ của ngài, Lưu trưởng lão. Ngài đã đạt đến cảnh giới bán Tiên, sức mạnh của ngài có thể đảm bảo sự an toàn cho đứa trẻ.”
Lưu Hàn Phong im lặng, suy nghĩ hồi lâu. Ông biết rõ mối đe dọa mà Trương Bảo đang đối diện. Tiên giới không hề nhân từ, chúng đã tàn sát không thương tiếc những đứa trẻ vô tội chỉ vì một lời tiên tri. Và đứa trẻ mà Trương Bảo muốn bảo vệ lại chính là trọng tâm của lời tiên tri đó. Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ, Lưu Hàn Phong gật đầu, ánh mắt ông lóe lên sự kiên định.
“Nếu ngài thực sự tin tưởng, ta sẽ giúp ngài thực hiện phong ấn,” Lưu Hàn Phong nói, giọng nói của ông mạnh mẽ. “Nhưng điều này phải được giữ kín hoàn toàn. Một khi lộ ra, không chỉ đứa trẻ mà cả chúng ta cũng sẽ không còn đường thoát.”
“Ta đã chuẩn bị mọi thứ,” Trương Bảo đáp ngay, không chút do dự. “Chúng ta sẽ thực hiện tại cổ mộ, nơi đứa trẻ đã chào đời. Đó là nơi an toàn nhất.”
“Được, chúng ta sẽ lên đường ngay trong đêm nay,” Lưu Hàn Phong đồng ý.
Trên bầu trời u ám, gió lạnh thổi rít qua từng ngọn cây khô cằn, không gian bao trùm bởi sự im lặng đến rợn người. Suốt mấy giờ thần hành, trước mắt hai người họ, cổ mộ hiện ra như một hòn đá tảng khổng lồ giữa dòng chảy của thời gian. Những vết tích của trận chiến kinh thiên động địa vẫn còn lưu lại trên từng phiến đá nứt vỡ, mặt đất như vẫn rung chuyển âm ỉ, tưởng chừng hơi thở của những cường giả vẫn còn quanh quẩn đâu đó.
Giữa không gian lạnh lẽo này, Trương Bảo cùng Lưu Hàn Phong tiến về phía mộ thất nằm sâu trong lòng đất. Nơi đây được bảo vệ kỹ lưỡng, xung quanh là những đội vệ sĩ trung thành nhất của Trương Gia. Cánh cửa đá khổng lồ từ từ mở ra, lộ ra bên trong là một không gian rộng lớn nhưng tĩnh mịch, được bao phủ bởi ánh sáng nhàn nhạt từ những viên minh châu cắm rải rác.
Trương Bảo nhẹ nhàng đặt Trương Vệ lên tấm lụa trắng tinh khôi, ánh mắt ông không rời khỏi cậu đang yên giấc, gương mặt vô ưu vô lo giữa biển cả của vận mệnh khắc nghiệt. Mục Yên Nhiên cũng được đặt nằm bên cạnh, đôi mắt bà nhắm nghiền, bà đã tạm thời mất đi ý thức.
Lưu Hàn Phong tiến đến gần, trong tay ông quyển sách bí thuật mà Trương Bảo đã đưa. Ông từ tốn lấy ra các linh vật và linh thạch quý giá, ánh sáng từ chúng lập tức tỏa ra khắp gian phòng, tạo nên những vầng hào quang lấp lánh nhưng lạnh lùng. Không gian dần chìm vào bầu không khí linh thiêng, thần bí, tựa như cả ngàn năm đều lặng im chờ đợi khoảnh khắc này.
“Phong ấn này không chỉ giữ lại tuổi thật của đứa trẻ,” Lưu Hàn Phong nói, giọng trầm lắng, mang theo sự nặng nề. “Tuy nhiên hậu quả là cả người Trương phu nhân cũng sẽ bị phong ấn, ”
Trương Bảo đứng yên lặng, ánh mắt ông chợt lóe lên sự đau khổ. Ông biết rõ điều này là cần thiết, nhưng không tránh khỏi xót xa khi phải phong ấn cả hai người thân yêu nhất. Lòng ông như bị xé nát, nhưng sự kiên định trong mắt vẫn không hề dao động. Ông hiểu, để bảo vệ con trai và vợ, đây là cách duy nhất.
Lưu Hàn Phong bắt đầu niệm chú, âm thanh từ những lời cổ ngữ vang vọng khắp mộ thất, như tiếng vọng từ ngàn năm trước vọng lại. Từng chữ, từng câu niệm chú, đều mang theo quyền lực to lớn từ thời cổ đại, khiến không khí xung quanh như rung chuyển, những tia sáng từ các viên linh thạch càng lúc càng rực rỡ.
Luồng linh khí từ các linh vật dần tụ lại, tạo thành một vòng tròn ánh sáng bao quanh Trương Vệ và Mục Yên Nhiên. Ánh sáng ấy lấp lánh, mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo, như thể hút cạn sự sống từ mọi thứ xung quanh. Linh lực của cả hai người từ từ bị phong ấn, tuổi tác của họ cũng dừng lại ngay tại khoảnh khắc này. Không còn gì có thể chạm đến họ, ngay cả những cường giả Tiên tộc mạnh mẽ nhất cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại thực sự của họ.
Khi nghi lễ kết thúc, ánh sáng dần tan biến, để lại một không gian tĩnh lặng đến rợn người. Trên tấm lụa trắng, Trương Vệ và mẹ cậu vẫn nằm đó, gương mặt thanh thản như thể chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Nhưng thực chất, họ chỉ đang chờ đợi, một ngày nào đó phong ấn sẽ được giải phóng.
Lưu Hàn Phong thở dài, gương mặt ông đầy sự mệt mỏi và tiếc nuối. Ông biết phong ấn này hoàn hảo, nhưng cũng biết rõ cái giá phải trả. Ông nhìn Trương Bảo, giọng nói trầm ngâm vang lên như một tiếng thở dài từ quá khứ:
“Phong ấn đã hoàn tất. Từ nay trở đi, không ai có thể nhận ra thân phận thực sự của họ.”
Trương Bảo im lặng, nhìn đứa con trai và vợ mình lần cuối, rồi quay lưng rời đi. Bước chân ông nặng nề, không chỉ vì sự mệt mỏi, mà còn vì nỗi đau đớn sâu thẳm trong lòng. Ông biết rằng, cuộc chiến chống lại Tiên tộc chỉ mới bắt đầu, và vận mệnh của gia đình ông sẽ là thử thách mà ông phải đối mặt suốt đời.