Trương Trung ngồi lặng trong đại sảnh, từng hơi thở tựa như nặng nề hơn khi bóng tối dần phủ khắp không gian. Ngoài kia, ánh đèn đã tắt, mọi âm thanh của cuộc sống dần trở nên xa vời. Cảnh sắc bên ngoài hành lang là một mảng đen vô tận, chỉ còn tiếng gió len qua những kẽ hở, từng nhành cây lay động dưới ánh trăng lờ mờ. Sự náo nhiệt và lời chúc tụng sớm tan biến, để lại khung cảnh tĩnh mịch, lạnh lẽo như chính tâm trạng hắn lúc này.
Ánh mắt Trương Trung đỏ ngầu, không phải chỉ vì rượu, mà vì nỗi căm hận chất chứa bấy lâu. Trong lòng hắn, cơn bão của sự phẫn uất không ngừng gào thét. Dù buổi lễ đã qua, dù ngoài mặt hắn vẫn cố giữ bình thản, nhưng sự thật phũ phàng rằng hắn đã mất đi cơ hội kế thừa ngôi vị bảo chủ khiến trái tim hắn như bị xé nát. Mỗi lần nghĩ đến cảnh Trương Bảo ngồi trên vị trí mà lẽ ra thuộc về mình, lòng hắn lại bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, thiêu đốt hết mọi lý trí.
Trong cơn say, Trương Trung bước chân loạng choạng trở về phòng, bình rượu trong tay phát ra những tiếng lách cách theo từng bước chân nặng nề. Hắn đứng trước bức chân dung của cha mình, đôi mắt như đang bốc lửa. Ký ức về người cha, về những tháng ngày trước kia hiện lên mờ ảo, nhưng giờ đây chỉ còn lại nỗi cay đắng nghẹn ngào. Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêm nghị của người đã khuất, bàn tay siết chặt bình rượu đến mức các khớp xương trắng bệch.
“Cha!” Hắn gào lên, tiếng hét xé toạc sự tĩnh lặng. “Nếu không phải người, ta đã là bảo chủ rồi! Trương Bảo cướp đi tất cả của ta! Người đã để ta bị bỏ rơi, để mọi thứ tuột khỏi tay ta!”
Cơn giận dữ bùng phát như con thú dữ thoát khỏi xiềng xích. Hắn lao tới, đấm mạnh vào bức chân dung. Mỗi cú đấm vang lên nặng nề, chát chúa, như muốn đập tan mọi ký ức, mọi hối hận. Nhưng nỗi đau nơi nắm đấm chẳng thấm gì so với nỗi đau đang gặm nhấm trong lòng. Trương Trung gục xuống, đầu óc quay cuồng trong men rượu, miệng lẩm bẩm những lời nguyền rủa mà chính hắn cũng chẳng nghe rõ.
Căn phòng lặng lẽ bao trùm trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của Trương Trung, như một con thú đang bị dồn vào đường cùng. Đột ngột, một làn sương mù đen lạnh lẽo xuất hiện, lặng lẽ lan rộng khắp gian phòng. Sương mù càng lúc càng dày đặc, lạnh buốt như thể mang theo hơi thở của cõi âm ti. Từ trong làn sương, một bóng đen mờ ảo dần hiện ra, tựa như bước ra từ bóng tối vô tận. Kẻ lạ mặt đội mặt nạ quỷ đỏ, đôi mắt sắc lạnh lóe sáng từ sau lớp mặt nạ, tỏa ra khí tức nguy hiểm, lạnh lùng. Chiếc áo choàng trắng tinh khôi phủ kín toàn thân, lặng lẽ nhưng đầy sức mạnh, như một sứ giả cõi u minh bước vào thế giới người sống.
Dù đang chìm trong men say, Trương Trung vẫn cảm nhận được mối nguy từ bóng người kỳ bí này. Cả cơ thể hắn run rẩy, đôi mắt từ mờ đục trở nên sắc bén hơn, trái tim đập nhanh vì lo sợ. Hắn chậm rãi bật dậy, giọng khàn khàn vang lên trong sự cảnh giác:
“Ngươi là ai?”
Kẻ lạ mặt không đáp ngay, đôi mắt dưới lớp mặt nạ quỷ đỏ nhìn xoáy vào Trương Trung, như muốn đọc thấu tâm can hắn. Một khoảng lặng nặng nề bao trùm, trước khi kẻ đó nhếch môi cười lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp và sắc bén vang lên:
“Thật thảm hại. Chỉ vì chút thất bại mà đã gục ngã thế này. Không ngạc nhiên khi Trương Hồng chẳng bao giờ công nhận ngươi.”
Những lời đó như lưỡi dao cắm thẳng vào lòng tự trọng của Trương Trung. Hắn xiết chặt nắm tay, lòng đầy phẫn nộ nhưng cũng chẳng thể làm gì trước kẻ trước mặt. Giọng hắn lạnh băng:
“Đừng lên giọng dạy đời ta. Cút khỏi đây trước khi ta nổi giận!”
Kẻ bí ẩn vẫn không hề dao động, ánh mắt sau lớp mặt nạ nhìn hắn chăm chú, giọng nói vẫn lạnh lẽo và điềm tĩnh:
“Ta là Thiên Cung. Ngươi có thể coi ta là kẻ thích lo chuyện người khác nếu muốn.” Hắn ngừng lại một chút, như để khắc sâu từng lời vào tâm trí Trương Trung, rồi tiếp tục: “Ngươi có biết không? Trương Hồng, cha ngươi, người mà ngươi luôn kính trọng, đã trở thành một kẻ kiệt quệ vì ta. Nếu ngươi hiểu rõ mọi chuyện, hẳn ngươi phải cảm ơn ta.”
Lời nói của Thiên Cung như sét đánh ngang tai. Trương Trung đứng sững, đôi mắt hắn mở to, không tin nổi vào điều vừa nghe. Cái chết của cha hắn… không phải là ngẫu nhiên? Sự thật bất ngờ này khiến cả tâm trí hắn rối loạn, nhưng đồng thời, trong lòng hắn, một ngọn lửa tham vọng bắt đầu rực cháy. Hắn nhận ra rằng cơ hội để chiếm lấy vị trí bảo chủ không hẳn đã mất. Và kẻ lạ mặt này… có thể là chìa khóa để hắn đạt được mục tiêu.
Thiên Cung quan sát phản ứng của Trương Trung, giọng nói trở nên bí hiểm và đầy toan tính:
“Dù Trương Bảo đã chiếm lấy vị trí bảo chủ, nhưng cơ hội của ngươi chưa hết. Ngươi có muốn chơi một ván cờ không? Ta đảm bảo, ngươi sẽ không chịu thiệt.”
Trương Trung nhìn chăm chăm vào kẻ trước mặt, ánh mắt từ lúc này đã ngập tràn tham vọng. Một kế hoạch nhanh chóng nhen nhóm trong đầu hắn, và cuối cùng, hắn khàn giọng đáp:
“Nói đi. Ngươi muốn gì?”
Thiên Cung bước thêm một bước, ánh mắt sắc lạnh bắn ra từ lớp mặt nạ quỷ. Giọng nói của hắn vẫn điềm nhiên, nhưng ẩn chứa một sự nguy hiểm đáng sợ:
“Đầu tiên, ngươi cần theo dõi Trương Bảo. Ta muốn biết tất cả mọi thứ về hắn: từ việc luyện công cho đến những mối quan hệ bí mật với các thế lực bên ngoài. Khi chúng ta đã có đủ thông tin, chúng ta sẽ hành động.”
Ánh mắt Trương Trung lóe lên, tâm trí hắn như đã nhìn thấy cảnh tượng mình ngồi trên ngai vàng bảo chủ, trong khi Trương Bảo chỉ là một cái xác lạnh lẽo nằm dưới chân. Cảm giác men say dần tan biến, nhưng trong lòng hắn, sự kích động và hưng phấn càng lúc càng dâng cao. Hắn không còn quan tâm đến hậu quả. Trương Bảo, trong mắt hắn giờ đây, chỉ còn là một trở ngại cần bị tiêu diệt. Dù bằng cách nào, dù phải trả giá bao nhiêu, hắn cũng sẽ đạt được điều đó.
Làn sương đen lạnh lẽo dần tan biến cùng bóng dáng của Thiên Cung, để lại Trương Trung đứng trầm tư giữa gian phòng. Ánh mắt hắn lại đổ dồn về phía bức chân dung của cha mình. Một nụ cười mờ nhạt hiện trên môi, đầy toan tính và hiểm độc.
“Cha à, con sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về con. Trương Bảo sẽ phải trả giá. Con sẽ trở thành bảo chủ thực sự.”
Từ đêm đó, trong lòng Trương Trung, âm mưu đã bắt đầu nhen nhóm, như một ngọn lửa âm ỉ chực chờ nuốt chửng mọi thứ. Trận chiến tranh giành quyền lực trong Trương Gia Bảo giờ đây sẽ bước vào một giai đoạn mới, nơi bóng tối và phản bội sẽ trở thành vũ khí lợi hại nhất.