Chương 43: Đón.

Bảy năm trôi qua nhanh tựa cơn gió thoảng, để lại phía sau biết bao biến động trên đại lục Hoa Bắc. Vùng đất từng thống nhất dưới ngọn cờ Đại Quốc giờ đã trở thành mảnh đất phân tranh, rối ren với những cuộc nội chiến liên miên. Những âm mưu phân chia quyền lực và sự tranh giành lãnh thổ khiến Đại Quốc hùng mạnh ngày nào giờ chỉ còn là bóng dáng mờ nhạt. Tiên Giới thì bị cuốn vào cuộc chiến khốc liệt với Ma Tộc, không thể rút lui khỏi vũng lầy chết chóc. Tại nhân gian, các gia tộc lớn nhỏ không ngừng đấu đá, tranh đoạt quyền lực, mỗi gia tộc đều mưu cầu lợi thế cho mình trong thời loạn lạc.

Giữa cơn bão chính trị ấy, Trương Gia Bảo, cũng không thể đứng ngoài cuộc. Bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực không ngừng, Trương Bảo, người đứng đầu gia tộc, đã phải dành hết tâm sức giữ gìn và mở rộng thế lực. Để bảo vệ vị trí của gia tộc, ông dần xa cách gia đình, thời gian dành cho vợ con ít dần, như những khoảnh khắc quý giá bị cuốn trôi theo dòng chảy của thời cuộc.

Một ngày mùa thu, trong mật thất sâu thẳm, Trương Bảo đang ngồi xếp bằng, tĩnh lặng như núi đá giữa biển trời. Không gian xung quanh yên ắng, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng, đều đặn của ông. Không một âm thanh nào khác tồn tại. Bỗng nhiên, một luồng sáng vụt lên, phá tan sự tĩnh lặng ấy. Đó là một truyền âm phù, phát ra ánh sáng nhàn nhạt trước mặt Trương Bảo. Ông khẽ nhíu mày, ánh mắt trở nên nghiêm trọng, sắc mặt thoáng đổi khi nhận ra người gửi phù tín này.

Không cần kiểm tra, Trương Bảo đã biết giọng nói của ai sẽ vang lên từ phù tín. Giọng nói dịu dàng nhưng chứa đựng sự nghiêm nghị, không kém phần trách móc của Mục Yên Nhiên vang lên trong không gian nhỏ hẹp:

"Trương Bảo, đã bảy năm trôi qua. Con trai chúng ta, Trương Vệ, giờ đã lớn khôn, nhưng nó vẫn chưa có sự dẫn dắt của cha mình. Thiếp đã làm tất cả để nuôi dạy nó, nhưng sức khỏe thiếp chưa hoàn toàn hồi phục, thiếp không thể thay thế được vai trò của chàng. Con cần có cha bên cạnh, cần sự chỉ bảo để trở thành người thừa kế xứng đáng của Trương Gia Bảo. Chàng không thể mãi bỏ quên nó, gia tộc quan trọng, nhưng con trai chúng ta cũng không thể thiếu sự quan tâm của chàng."

Từng lời nói của Mục Yên Nhiên như từng lưỡi dao sắc bén cắt vào tâm can Trương Bảo. Ông ngồi bất động, ánh mắt trở nên sâu thẳm, trong lòng trào dâng một cơn hối hận khó diễn tả. Bảy năm qua, ông đã dồn hết tâm huyết vào việc tu luyện và gánh vác trách nhiệm gia tộc, mà quên mất rằng bản thân mình còn là một người cha. Đứa con duy nhất của ông, đã phải lớn lên thiếu đi sự hiện diện của cha, thiếu đi sự chỉ bảo đúng mực. Trong khoảnh khắc ấy, Trương Bảo chợt nhận ra rằng ông đã lơ là quá lâu, và sự lơ là ấy có thể sẽ khiến ông đánh mất đi mối quan hệ với đứa con trai.

Nhưng cũng ngay lúc đó, ông hiểu rằng bản thân không thể rời khỏi gia tộc ngay bây giờ. Tình hình hiện tại đang cực kỳ phức tạp, các thế lực trong và ngoài gia tộc đều đang dòm ngó, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể gây ra hậu quả khôn lường. Trương Bảo thở dài, ánh mắt sắc bén của ông thoáng chút xa xăm, rồi ông vẫy tay, truyền lệnh cho Lưu Minh, người tâm phúc đã theo ông bao năm, bước vào mật thất.

Lưu Minh xuất hiện trước mặt Trương Bảo, dáng vẻ cung kính. Trương Bảo đưa ánh mắt trầm tĩnh nhìn ông ta, sau đó giao cho Lưu Minh một nhiệm vụ quan trọng. Ông không thể tự mình đi đón Trương Vệ, nhưng Lưu Minh có thể. Trương Bảo tin tưởng Lưu Minh sẽ thay mình hoàn thành trách nhiệm này. Dù không thể trực tiếp có mặt, nhưng việc con trai mình được đưa trở về trong an toàn cũng khiến ông an tâm hơn phần nào.

Trước khi Lưu Minh rời đi, Trương Bảo lại dùng truyền âm phù, lần này là để gửi đến Mục Yên Nhiên. Giọng nói của ông nhẹ nhàng, nhưng chất chứa đầy sự hối lỗi và tình cảm:

"Yên Nhiên, nàng hãy hiểu cho ta. Trọng trách gia tộc hiện tại quá lớn, ta không thể rời khỏi đây lúc này. Nhưng ta đã phái Lưu Minh đi đón Trương Vệ. Hắn sẽ đưa con trở về an toàn. Khi mọi việc ổn định, ta hứa sẽ bù đắp cho con và nàng. Ta hiểu rằng mình đã bỏ lỡ nhiều điều, nhưng đừng lo, ta sẽ không để con lớn lên thiếu vắng tình yêu thương và sự dạy dỗ của cha."

Những lời cuối cùng vang lên, Trương Bảo nhìn theo bóng Lưu Minh rời đi, trong lòng vẫn không ngừng dâng lên những cảm xúc phức tạp. Trách nhiệm với gia tộc và tình cảm dành cho con đan xen, khiến lòng ông thêm nặng trĩu.

Lưu Minh khởi hành ngay sau khi nhận lệnh. Con đường đến Mục Gia Trang tuy không quá xa, nhưng những hiểm nguy rình rập với một người mang thân phận như ông vẫn luôn hiện hữu. Đặc biệt, trong tình thế hiện tại, mọi thế lực đều dòm ngó và sẵn sàng ra tay nếu phát hiện bất kỳ sơ hở nào. Tuy vậy, Lưu Minh là một kẻ lão luyện, mọi động tác của ông đều cẩn trọng, không để lộ một dấu vết nào.

Khi tới nơi, Lưu Minh trông thấy Mục Yên Nhiên ngồi bên cạnh Trương Vệ. Bà giữ dáng vẻ tĩnh lặng, nhưng sự mạnh mẽ và kiên cường toát lên từ mỗi cử chỉ nhẹ nhàng. Là người đã trải qua bao biến cố, đôi mắt Mục Yên Nhiên vẫn ánh lên sự thông tuệ và điềm tĩnh, dù sâu thẳm trong đó chứa đầy nỗi cô đơn. Trương Vệ, cậu bé ngồi bên cạnh bà, có gương mặt ngây thơ của một đứa trẻ, nhưng ánh mắt đã bắt đầu bộc lộ chút gì đó của sự trưởng thành sớm. Khi nhìn thấy người lạ xuất hiện, Trương Vệ khẽ nghiêng đầu, tò mò, nhưng không hỏi gì.

Lưu Minh bước tới, cúi đầu thi lễ với một sự kính trọng tuyệt đối. Ông không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đưa truyền âm phù từ tay Trương Bảo cho Mục Yên Nhiên. Mục Yên Nhiên đón nhận phù tín, đôi mắt bà khẽ lay động khi chạm vào nó. Bà ngồi lặng một hồi lâu, ánh mắt đăm chiêu nhìn chiếc phù như đang hồi tưởng lại những ký ức đã qua. Cuối cùng, bà khẽ nhắm mắt, tinh thần tập trung lắng nghe những lời nhắn nhủ từ chồng mình vang lên trong đầu.

Trên khuôn mặt Mục Yên Nhiên thoáng hiện một nỗi niềm tiếc nuối. Trong khoảnh khắc đó, bà như có thể nhìn thấy hình ảnh Trương Bảo, người đàn ông mà bà đã chờ đợi và đặt trọn niềm tin suốt những năm tháng qua. Nỗi nhớ nhung chồng và con xen lẫn trong ánh mắt bà, nhưng Mục Yên Nhiên không tỏ ra yếu đuối. Bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, thấu hiểu rõ trách nhiệm mà chồng mình đang gánh vác, và không trách ông vì sự vắng mặt dài đằng đẵng.

Bà khẽ thở dài, nhưng rồi đôi mắt dịu lại, ánh lên sự thông cảm và thấu hiểu. Mục Yên Nhiên mỉm cười nhẹ, nụ cười chứa đựng cả niềm hy vọng và sự tin tưởng tuyệt đối. Giọng bà nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Lưu hộ pháp, nhờ ngài bảo vệ Trương Vệ trên đường trở về. Ta biết chàng ấy bận rộn, nhưng con trai ta cần ở bên cạnh cha nó. Tatin chàng ấy sẽ làm điều đúng đắn.”

Lưu Minh cúi đầu, đáp lời với giọng nói dứt khoát, đầy trách nhiệm: “Phu nhân, xin hãy yên tâm. Tôi sẽ dốc toàn lực bảo vệ thiếu chủ, đưa cậu bé về nhà an toàn. Chủ công đã hứa sẽ bù đắp cho thiếu chủ, và tôi tin rằng ngài sẽ không bao giờ để con mình phải chịu thiệt thòi.”

Mục Yên Nhiên gật đầu, mắt bà dõi theo Lưu Minh với một sự tín nhiệm lớn lao. Ánh mắt bà thâm trầm, nhưng sâu trong đó chứa đựng tình cảm mà một người mẹ dành cho con. Bà nói thêm, giọng nói dù nhẹ nhàng nhưng trĩu nặng ý nghĩa: “Hãy nhắn lại với chàng rằng, trách nhiệm với gia tộc là quan trọng, nhưng đừng bao giờ quên rằng gia đình chính là điều không thể lãng quên.”

Lưu Minh im lặng, trong lòng bỗng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Ông hiểu rằng chuyến đi này không chỉ là việc đơn giản đưa một đứa trẻ trở về, mà còn mang theo những hy vọng và kỳ vọng của một người mẹ, người vợ dành cho gia đình. Những lời nhắn nhủ của Mục Yên Nhiên chất chứa sự thấu hiểu, nhưng cũng mang theo những nỗi niềm sâu lắng. Trên vai ông lúc này không chỉ là trọng trách bảo vệ thiếu chủ, mà còn là trách nhiệm truyền đạt những lời đầy tình cảm đó đến chủ công của mình.

Chuyến đi này, đối với Lưu Minh, là một nhiệm vụ không chỉ về mặt thể xác, mà còn mang nặng tình cảm, trách nhiệm với gia đình của Trương Bảo.