Mộng Hoa Đào
Chương 12:Kính hoa thủy nguyệt(phần 1)
Nghe tin Phi Long đang chuẩn bị hôn lễ đón Thi Uyển Uyển về Phi Phủ làm Tướng Quân phu nhân,Diễm Diễm như tức điên lên,chạy đến Mộng Tiên Các tìm gặp Uyển Uyển,nàng la hét đập đỗ mọi thứ còn đánh gia nhân của tửu lâu,khiến cho khách khứa bỏ chạy ..
_Thi Uyển Uyển cô ra đây,đồ không biết xấu hổ,dụ dỗ đàn ông,ra đây mau....
_Ơ ơ...cô nương xin dừng tay,...
_Cút!
_Bốp!
-Á...dữ quá à,mau gọi bà chủ đi....
_Hừm...ra đây mau Thi Uyển Uyển....cô còn không mau ra đây ta sẽ châm lửa thiêu trụi nơi này...aaaaa....
A Khấu vội chạy ra hét lớn
_Cái ả điên kia,con cái nhà ai sao lại chẳng có chút phép tắc gì hết...dám đến đây quậy phá,không dừng tay lại thì đừng trách ta đi báo quan đấy...
_Hừ...giỏi lắm,báo đi...Diễm Diễm ta trời không sợ ,đất không sợ lại sợ bọn ca vũ như ngươi à,một lũ không biết xấu hổ....aaaa...
_Xoảng....
-Dừng tay!
Uyển Uyển từ trong phòng đã nghe hạ nhân báo lại có người đến đập phá,nên đi ra Đại Sảnh
_Không biết cô nương là ai,tại sao lại đến đây quậy phá như vậy,Uyển Uyển chưa từng gặp cô,càng không thể đắc tội với cô nương...
_Hừm thì ra ngươi là Thi Uyển Uyển bà chủ ở đây?
Diễm Diễm quan sát Uyển Uyển không chớp mắt,bụng nghĩ
_”Không ngờ ả này lại có nhan sắc thanh tú như vậy chả trách gì khiến cho tên Phi Long mê muội như vậy.”
-Vâng!ta chính là chủ nhân ở đây,không biết cô nương cao danh quý tánh là gì?Uyển Uyển đã đắc tội gì với cô nương?
_Hừ,ta là thị vệ nữ của thất công chúa,Lưu Diễm Diễm...
_À thì ra là Lưu cô nương...nhưng ta chỉ mới gặp cô nương ,sao cô nương lại ...
_Hừ..ngươi đừng giả vờ nữa...ngươi đã quyến rũ Phi Long khiến cho hắn hủy hôn với công chúa làm cho tỷ ấy u uất trở bệnh,cả ngày chỉ biết khóc,hạng ca vũ như ngươi thật là biết chiêu dụ đàn ông,chẳng có chút gia giáo...
A Khấu bất bình thay chủ lên tiếng
_Ôi trời cái cô nàng này...ngươi mới là cái kẻ chẳng biết lễ giáo,xông vào tửu quán mắng người ,đập phá,như một tên côn đồ thật xấu mặt nữ nhi khuê cát,còn dùng lời lẽ dơ bẩn miệt thị Bà chủ của ta,thế thì ai mới không có gia giáo hả?
_A Khấu,muội không được vô lễ.
-Bà chủ,ả ta...
Uyển Uyển vẫn dịu dàng
-Lưu cô nương,chuyện hôn ước giữa Thất công chúa và Phi Long là do Thái Hậu hủy bỏ,không phải do chàng hay ta làm,Uyển Uyển tuy không được học cao nhưng cũng biết lễ nghĩa liêm sỉ,ta và Phi Long thật lòng yêu nhau và chính chàng muốn thành thân với ta...chuyện về công chúa Vương Dung ta nghĩ trong lúc này cô nương nên ở bên cạnh nàng chăm sóc an ủi để nàng ấy từ từ mà nguôi ngoai,ta sẽ nói với Phi Long bảo chàng đến gặp Công chúa nói rõ chuyện này...
-Hừm...còn nói gì nữa các ngươi cũng đã chuẩn bị ngày thành thân rồi còn gì?
_Chuyện này...xin cô nương hãy đi tìm Phi Long mà hỏi chàng...
-Hắn không có ở Phi Phủ...ta tưởng hắn đến đây gặp ngươi...
-Chàng đã đi doanh trại thành tây luyện binh rồi...
_Hừm ,ta tạm tha cho ngươi nhưng đợi ta đi hỏi rõ Phi Long rồi sẽ quay lại tính sổ với ngươi...hứ...
Diễm Diễm giận dỗi bỏ đi,nàng tiếp tục cưỡi ngựa chạy đến tây doanh trại tìm Phi Long,nàng đi vào quân doanh thì có lính gác ngăn lại
-Ngươi là ai?không được xông vào doanh trại đây là cấm địa quân doanh!Đi mau...
_Hừm,tránh ra...ta là thị vệ nữ của Thất công chúa Lưu Diễm Diễm muốn tìm Phi Long có chuyện khẩn,ngươi cứ cản chân ta nếu xảy ra sự cố gì ngươi phải chịu hết trách nhiệm...
Mấy tên lính gác sợ bị mang tội nên đã cho Diễm Diễm đi vào,nàng đi vào doanh trại dáo dát tìm kiếm bất ngờ có một quả cầu mây từ trên cao rơi trúng mặt nàng,khiến nàng hốt hoảng ngã xuống đất,mặt cũng dính đầy cát,nàng tức tối cầm quả cầu lên ,la hét
_Ai?tên nào dám đá trái cầu vào mặt bổn cô nương hả.?
Trương Khải cùng với Bạch Lợi và các binh lính chơi túc cầu trên thao trường,Trương Khải mạnh chân đá văng trái cầu đi xa ,không ngờ lại trúng ngay mặt của Diễm Diễm
Bạch Lợi nói:
-Chết huynh rồi Nhị ca ,huynh lại đắc tội với ả Lưu Diễm Diễm chằn tinh....
Trương Khải run run
-Ta ..ta chỉ lỡ chân thôi mà....
_Huynh tự mình đi lấy trái cầu đi...
_Ta ta...sao?
Chàng đưa mắt nhìn một loạt các binh lính,bọn họ giả vờ như không biết gì ngó trời ngó đất.
_Hừm ...vậy thì ta đi...
Các quân lính tụ lại
-Bạch tướng quân ngài đoán xem Trương tướng quân sẽ ăn mấy cái bạt tay từ Lưu cô nương đó hả?
-Không bị tát đâu...chắc bị đá thôi...
-Theo ta nghĩ là sẽ dùng trái cầu đó đập lại vào mặt Nhị ca..
-Thuộc hạ tưởng tượng thôi đã rùng mình...
Diễm Diễm vừa nhát thấy dáng của Trương Khải đi đến đã chạy nhanh về hướng chàng vừa chạy vừa giơ trái cầu mây ra nói..
_Cái này của ngươi?
_Cô nương bình tĩnh....
-Ta cho ngươi chết...aaaa....
-Cô nương đừng qua đây...á.....
Diễm Diễm định đập trái cầu mây vào mặt của Trương Khải nhưng bỗng trượt chân lao luôn vào người của chàng
_Chụt!
Trương Khải dù rất sợ nhưng cũng không dám tránh né ,cố đứng yên cho Diễm Diễm đánh cho hả giận ,ai có ngờ nàng trượt chân theo đà đẩy ngã chàng còn chạm môi lên mặt của Trương Khải.
_Á.....aaaa....
Diễm Diễm luống cuống đứng lên,lấy tay chùi chùi môi,phun phun...
-Phụt,phụt....a... hức hức...a...ngươi ăn hiếp ta,hic hic,a.....
Trương Khải thì lúng túng đỏ hết cả mặt
-Ta ta ta ....
_Ngươi,ngươi,ngươi cái gì...ta sẽ đi mách ca ca của ta,ngươi ăn hiếp ta,Phi Gia quân các ngươi đều là người xấu,hức hức.....aaaaaa.....
Nói xong Diễm Diễm vừa đi vừa khóc nhanh chân rời khỏi đó,để lại Trương Khải vẫn còn ngáo ngơ,Bạch Lợi và đám quân lính trông thấy hết,cứ mở to mắt há miệng
-Ồ....woa....
Trương Khải đứng lên định đuổi theo Diễm Diễm ,chợt nhớ đến bọn lính
thuộc cấp và Bạch Lợi đang trơ mắt xem kịch liền vờ nói
_Ta không có làm gì hết!
_Bọn đệ thấy!
-Cô nương ấy không phải hôn ta!
_Bọn Đệ biết!
_Cô nương ấy,cô nương ấy ...tâm trạng khi nãy dao động mạnh quá,không biết có làm sao không?
Bạch Lợi nói:
_Phàm những cô nương tính tình kiêu ngạo mà gặp phải tình huống khi nãy sẽ rất mất mặt..
_Trương tướng quân có khi cô ấy sẽ đi nhảy sông không chừng...
_Không đâu,ta nghĩ cô nương ấy sẽ đi treo cổ biến thành lệ quỷ trở về báo thù...
_Không không...ta nghĩ là cô nương ấy sẽ về nhà khóc một trận rồi cạo đầu làm ni cô...
-Thật là tội nghiệp dẫu sao cũng là một cô nương xinh đẹp ....
Trương Khải nghe bọn họ bàn tán lại càng sợ hơn..
_Ta,ta,ta đi ...nhưng không có đuổi theo cô nương ấy...
_Bọn đệ hiểu!Huynh cứ đi!
Trương Khải liền chạy đi,ở phía sau lưng chàng ,Bạch Lợi và các quân lính ôm bụng cười lăn lộn .
_Đúng là một màng kịch đặc sắc hahaha....
Diễm Diễm cưỡi ngựa đi đến bên một bờ suối thì dừng lại,nàng xuống ngựa định lấy nước rửa mặt,thì nghe tiếng vó ngựa sau lưng,quay lại đã gặp Trương Khải nét mặt căng thẳng
-Lưu cô nương xin đừng nghĩ dại dột,chuyện gì cũng có cách giải quyết hết!
Diễm Diễm ngơ ngác
_Hừm ,ngươi đừng có qua đây...
”cái tên khờ,ai thèm quan tâm ngươi....’”
Diễm Diễm lại lội xuống suối ,làm Trương Khải càng hoảng sợ hơn
_”Không được rồi phải ngăn nàng ta lại.”....Cô nương ở yên đó ta đến đây!
Diễm Diễm chưa kịp phản ứng thì Trương Khải đã lao xuống nước,khiến nàng giật cả mình,ngã ra sau,bị nước cuốn ra xa bờ...
_Á....á...cứu ta,ưm ưm...ta không biết bơi,...ưm...cứu ....ặc....
_Lưu Cô nương....
Trương Khải vội bơi theo vớt lấy Diễm Diễm đưa lên bờ , nàng toàn thân ướt sũng,lạnh run lên từng hồi
-Híc ..tên khờ nhà ngươi....hic....
_Ta,ta xin lỗi..
-Hic...ngươi ăn hiếp ta..hic...hic..
_Nàng đừng khóc,đừng khóc ta sẽ chịu trách nhiệm mà,sao này nàng nói gì ta cũng nghe theo...
-Gì?là ngươi nói đó nha...sau này ngươi phải nghe lời của ta...
-Ơ,ừm...miễn là cô nương đừng có suy nghĩ dại dột nữa..
-Hừm ...đồ đần mà...ai có thì giờ làm chuyện vớ vẩn đó chứ,chỉ có tên khờ như ngươi mới nghĩ vậy thôi ...hừm...
-Ơ..cô nương nói gì?
-Không nói gì hết....mau đưa ta về thành,ta không muốn ngủ ở nơi hoang dã này đâu..
-Ờ...
Trương Khải rụt rè đỡ Diễm Diễm lên ngựa rồi chầm chậm cưỡi ngựa đi theo nàng.
Vương Hỷ biết Phi Long đã định ngày thành thân với Uyển Uyển trong lòng có chút không vui,nhưng chẳng rõ tại sao như thế.
-Lúc trước là Ngọc Vân,bây giờ là Uyển Uyển,mình có phải là sắp điên rồi không?
-Dạ bẩm Hoàng Thượng có tin khẩn từ chiến trường Lạc An đưa về!
-Đưa lên đây!
Chiến trường Lạc An bùng nổ quyết liệt,tất cả Mã Giao quân đều đã liên thủ,dù có cứu viện của Kinh Thành đến nhưng tướng soái Hạ Vũ đã kiệt sức,không còn khả năng chiến đấu,các phó soái lại không phải tướng tài nên mau chóng bị đánh bại ,Mã Giao quân còn chiếm luôn Lạc An trấn.
Mã Giao Bích ở Hà Xuyên bị Mục Lân dẫn quân Ngữ Chân giết chết,hắn cố ý chiếm thành án binh,không tiếp viện Hạ Vũ cũng không tham chiến,viết sớ tâu rằng quân Ngữ Chân sau trận đại chiến cần nghỉ ngơi khôi phục.
Mã Giao Thịnh mất đi doanh trại thành tây nhưng lại đánh thắng Lạc An ,chiếm giữ án binh chờ củng cố lực lượng,Mã Giao Vĩnh hiếu chiến nhân lúc Hạ Vũ lâm bệnh,lại phát thêm trận chiến mới đánh vào thành Đông Các nhắm đến trấn Mỹ Ca đánh trước ,trấn này do Tổng binh đồng tri Mạc Linh cai quản .
Trước tình thế cấp bách Vương Hỷ ngay trong đêm đã triệu Phi Long vào cung nghị sự,cả hai ngồi ở tiểu đình đối diện cây hoa đào cổ thụ bàn tính kế sách.
-Phi Long ,Lạc An đã thất thủ Mã Giao Thịnh đã chiếm thành,Mã Giao Vĩnh lại đang đánh chiếm Mỹ Ca,nếu để hắn đánh hạ Mạc Linh,Đông Các thành lâm nguy...một nửa giang sơn Kha Chấn sẽ về tay Mã Giao Thị.
-Hoàng Thượng muốn thần chiếm lại Lạc An sao?
-Ta chỉ mới vừa lên ngôi,trong triều vẫn còn nhiều môn đồ của Mã Giao Thị ,bọn này lúc nào cũng muốn ta nghị hòa với bọn Mã Giao ...
-Làm như vậy khác nào đem giang sơn Kha Chấn dâng tặng cho bọn Mã Giao Thị...
_Vì vậy chuyện về bình ổn bọn quan viên trong triều ta cần thực thi nhiều kế sách,không thể lo tham chiến ,giờ chỉ còn tin tưởng vào Đệ,ta muốn đệ dẫn quân đi bình ổn chiến sự,dẹp loạn phản thần Mã Giao Thị.
-Mã Giao Thịnh khi rút khỏi Kinh Thành đã mang theo hơn hai vạn quân,nay hợp quân với Mã Giao Thịnh cũng nâng tổng số quân lên cao,với ba vạn quân Phi Gia ít ỏi của đệ chạy đến đó cũng chỉ nạp mạng mà thôi,trừ phi....
_Trừ phi ta trao binh quyền ở Kinh Thành cho đệ có đúng không?
Phi Long nhìn Vương Hỷ không nói gì,Vương Hỷ cũng không chờ lâu chàng nói tiếp
-Quân Kinh Thành chỉ có bảy vạn,đệ muốn mang theo bao nhiêu quân?
-Đệ không cần mang theo nhiều quân,đệ chỉ muốn tướng lãnh hai thành Đông Các và Phú Vinh đều nghe theo mệnh lệnh của đệ.
Vương Hỷ mở to mắt nhìn Phi Long
-Hạ Vũ tuy không còn sức chiến đấu nhưng cũng là chủ của một thành muốn ông ta nghe lệnh của đệ ,ta e rất khó,dù ta có phong đệ làm chủ soái cũng chẳng khiến quân lính của ông ta thuận theo đệ...
-Ông ta là chủ một thành mà không giữ được một trấn nhỏ trực thuộc mình cai quản thì còn mặt mũi nào để cao ngạo nữa?Còn Hữu Lộc Cát bị Mã Giao Thịnh đánh bại,lại không dám nghinh chiến nữa chạy về Phú Vinh cố thủ,huynh tưởng rằng Mã Giao Thịnh sẽ để hắn ở yên trong thành dưỡng thương sao?Bây giờ huynh không ra chiếu chỉ để đệ toàn quyền nắm quân làm chủ soái đệ e rằng chẳng những Mã Giao Thị mà quân của Ngữ Chân cũng sẽ thừa cơ sang góp vui đó.
-Hừm...ta đã tính sai một nước cờ,Ngữ Chân không chỉ có các trại lĩnh mà còn có một tên Mục Lân tham vọng...
-Huynh không cần lo lắng...mục tiêu lớn trước mắt bây giờ của Kha Chấn chính là dẹp yên nội loạn,tên ngoại bang đó cứ để sau...
-Đệ...nghe giọng điệu của đệ càng giống người của Hoàng Tộc đó!
Phi Long đưa mắt nhìn Vương Hỷ
-Đệ là thần tử cũng là nghĩa đệ của huynh về tình hay về nghĩa cũng phải vì huynh lo nghĩ mà.
Vương Hỷ nhếch mép cười
_Hừm...miệng của đệ dẽo thật...trách sao bà chủ xinh đẹp của Mộng Tiên Các lại vì đệ mà xiêu lòng...
-Đệ thật lòng muốn nàng ấy làm phu nhân của mình.
-Phi Long,việc nước quan trọng hơn việc nhà ,đệ hãy dời ngày hôn lễ,mau chóng tập kết quân ra chiến trường đi...
-Đệ rõ rồi...
-Đệ cũng nên đến Tử Yến cung từ biệt Dung nhi một lần chính thức ...phải để cho muội ấy đừng vì đệ mà đau lòng nữa...
_Ừm...
-Phi Long...
_Dạ!
-Chiến trường khốc liệt,đao kiếm vô tình,đệ phải thật bảo trọng!Phải khải hoàn trở về gặp ta....
Một cơn gió lạnh thổi qua mang theo vô số cánh hoa đào rơi xuống,Phi Long cúi người thi lễ.
-Nếu như lần này khải hoàn trở về huynh có thể cho đệ xin một Hoàng ân không?
-Ta chỉ cần đệ bình an trở về...ừm...nếu đệ dẹp yên nội loạn ta sẽ ban cho đệ một Hoàng ân,bất cứ là chuyện gì ta cũng sẽ thực hiện....
Cả hai lại nhìn nhau không nói gì thêm nữa,Phi Long cúi đầu thi lễ
_Đệ xin cáo lui...
Vương Hỷ nhìn theo bóng lưng của Phi Long đang xa dần lòng chàng như một mớ hỗn độn,rối ren những suy nghĩ .
-Phong Nhi!lại để cho đệ chịu khổ rồi!