Mộng Hoa Đào
Chương 11:Tìm lại Ký ức(phần 3)
Hoàng Đế băng hà,Vương Hỷ nhanh chóng đăng cơ,liền ra chiếu chỉ thu binh quyền của tất cả các tướng quân thuộc Mã Giao Thị,nếu kháng chỉ chu di cả tộc,Lưu Khảm được phong làm Hộ Thành Thống Lĩnh mang quân đi càn quét khắp các trấn thuộc Kinh Thành,chẳng bao lâu binh quyền toàn Kinh Thành đều nằm trong tay Vương Hỷ,ngoài bốn vạn quân Phi Gia ở trấn Thiên Viên thì chàng cũng nắm được bảy vạn quân binh ,quan cai trị các trấn đều thuộc thân tín Hoàng Gia.
Chiến trường Lạc An lúc đầu cân bằng nhưng sau khi Hạ Vũ nhiễm phong Hàn trở nên yếu thế,ông vội viết mật thư hỏa tốc chuyển đến Kinh Thành xin cứu viện.
Vương Hỷ nhận tin liền phái Tuyên Úy Sứ trấn Thoại Ba là Đề Nhân mang theo hai vạn quân đến Lạc An cứu viện Hạ Vũ.
_Hạ Vũ tuy là lão tướng có nhiều kinh nghiệm tác chiến,nhưng dẫu sao cũng đã cao
Tuổi ,Phi Long lại thương tích chưa khỏi nếu để đệ ấy ra trận chẳng khác gì bảo đệ ấy xông vào tử địa,hừm ..vậy dùng một vạn quân ở Ngữ Chân đánh vào Phú Vinh thành ,Mã Giao Vĩnh sẽ phân tán lượng lực cho quân trở lại bảo vệ thành...bọn Ngữ Chân dù sao cũng là ngoại tộc ,đi nước cờ này thật mạo hiểm...
_Dạ bẩm Hoàng Thượng có các đại quan muốn yết kiến Hoàng Thượng!
Ngụy công vào báo lại ,làm Vương Hỷ dừng hết suy nghĩ
_Cho bọn họ vào...
_Dạ....
Các quan viên đi vào đều từ chức quan tam phẩm trở lên ,là những kẻ môn đồ của Mã Giao Thị ,không thì cũng là những kẻ chịu ơn của Mã Thị
-Bẩm Hoàng Thượng tuy rằng khi còn tại thế Tiên Hoàng có lệnh phong tỏa Thái An cung,nhưng vẫn chưa định tội gì cho Hoàng Hậu,Hoàng Hậu Mã Giao dù sao cũng vẫn là Mẫu Nghi thiên hạ ,nay chúng hạ thần thỉnh cầu Hoàng Thượng mở phong tỏa trả tự do lại cho Hoàng Hậu Mã Giao Thị...
_Đây cũng là một phần thể hiện đạo hiếu của Tân Đế...
_Đúng vậy,mặc dù kẻ làm loạn là tướng lãnh của Mã Giao Thị ,nhưng Mã Giao Hoàng Hậu đã là người của Hoàng Tộc ,mọi chuyện chẳng có liên hệ gì với bà,kính mong Hoàng Thượng suy xét...
-Chiếu theo lý ,theo di huấn của các đời Hoàng Gia,Mã Giao Hoàng Hậu đã phải sắc phong làm Thái Hậu ,Hoàng Thượng là bậc cửu ngũ nhưng cũng phải thể hiện đức tín hiếu nghĩa của một người con...
Cứ thế bọn quan viên lần lượt hết người này đến người kia ,mỗi người một câu,tất cả đều buộc Vương Hỷ phải thả Mã Giao Anh ra,tiếc rằng khi còn sống HoàngĐế Vương Hoành vẫn chưa định tội Mã Giao Anh nên Vương Hỷ không thể không thả bà ta ra.
_Được ...trẫm sẽ cho người mở phong tỏa thả Hoàng Hậu Mã Giao ra...
Cung Thái An được mở niêm phong ,những người trong cung đều được phép ra vào cung như trước,Mã Giao Anh vẫn một lòng nuôi ý định lật đỗ Vương Hỷ,ngày đêm suy tính kế sách,còn cho người đến quan ngoại đưa Vương Hoan về.Thế nhưng chẳng hiểu sao sức khỏe của bà ta ngày trở nên suy yếu,có lúc lại điên loạn đập phá đồ trong cung,có khi cắn cả cung nữ đến bật máu,đêm đêm lại chạy khắp Hoàng Cung kêu khóc,Vương Hỷ đã phái Thái Y đến xem bệnh cho bà,nhưng vẫn không thuyên giảm,cung nữ,thái giám cung Thái An khiếp sợ cũng chẳng ai dám đến gần bà,tin đồn Hoàng Hậu Mã Giao phát điên cắn chết người lan đi rất nhanh ra khỏi Hoàng Cung,khiến cho dân chúng cũng xôn xao.
Mã Giao Anh tóc tai rũ rượi ngồi trên ghế chủ tọa ở Đại Sảnh,cung Thái An nguy nga năm nào giờ lạnh ngắt ,hoang vu ,cung nữ ,nô tài đều lánh mặt cả ,chỉ có một ả cận hầu vẫn ngày ngày lo cơm nước cho bà.Vương Hỷ bước vào trong nhìn thấy kẻ thù giết mẹ của mình năm nào còn diễm lệ ,uy nghi nay trở thành héo hon tiều tụy ,lòng chàng hả hê
-Hoàng Mẫu sao người không chịu uống thuốc?
Mã Giao Anh đang gục đầu thở dốc từ từ ngẩng lên nhìn Vương Hỷ,bây giờ bà vẫn còn tỉnh táo
_Vương...Hỷ....là ngươi ..chính là ngươi đã hại ta nên nông nổi này....hơ.... hơ....
_Ha ha ha.....do Thần nhi thấy người ngày đêm suy tính,thần trí mệt mỏi nên đã căn dặn nô tỳ cận thân bên người cho một chút thuốc vào cơm canh để người an thần tịnh dưỡng
-Ngươi...ngươi...
Mã Giao Anh bò xuống ghế ,la lết đến nắm lấy vạt áo của Vương Hỷ
-Ngươi đừng vội đắc ý...,con trai ta Vương Hoan đang trên đường trở về...hừm..khi đó ta sẽ trục xuất ngươi ra khỏi Kha Chấn....hơ..hơ....
Vương Hỷ ngồi xuống nhìn thẳng mặt của Mã Giao Anh,chàng lạnh lùng nói
-Bà nghĩ ta có thể để hắn có cơ hội quay về Kha Chấn à...trong khi bà mãi mê tìm cách giết ta,bày mưu tín kế ngăn ta trở thành người kế vị,thì ngay lúc tên Vương Hoan và cả nhà lớn bé của hắn vừa bước ra khỏi ranh giới Kha Chấn đã bị ta cho người giết chết cả rồi,có lẽ xương cốt của hắn cũng trắng dã rồi...
_Không thể nào...không thể nào,ngươi nói dối...không....ta không tin ngươi....Vương Hoan con ta không chết,không.....
_Hừm...bà có biết nguyên nhân tại sao hắn ta bị phế bỏ tước vị,loại khỏi dòng tộc Hoàng Gia không?vì chuyện này ta đã phải cắn răng chịu một mũi tên độc,mới có thể đưa hắn vào tròng...ha ha ha....
Vương Hỷ dùng tay túm lấy tóc Mã Giao Anh
_Mã Giao Anh...cuối cùng bà cũng có ngày này,mất quyền lực ,mất tôn nghiêm,mất hết con cái,mất hết cơ hội trở mình.....đó là tội của bà phải trả vì dám sát hại mẫu thân của ta Liễu Nương....bà cứ chết dần chết mòn ,chết trong cô độc nơi thẩm cung Hoàng Hậu này đi....hừ...
Nói xong Vương Hỷ ném Mã Giao Anh qua một bên rồi bỏ đi
-Hức hức...hu uhu ....aaaaaaaaaaaaaa.....aaaaaaaaa.........
Trong thẩm cung hoang lạnh Mã giao Anh gào thét điên cuồng,nhưng chẳng ai đoái hoài tới,cung Thái An rộng lớn vang vọng lại cũng chỉ có tiếng gió rít lên từng hồi.
Mấy hôm sau cung nữ ở Thái An cung phát hiện xác của Mã Giao Anh nổi lên trong giếng nước sau hậu viên,khi vớt thi thể bà lên thất khíu đều chảy máu,Thái Y khám nghiệm nguyên nhân chết là do nộ khí công tâm,vỡ tim ,đứt kinh mạch ,đây là do Mã Giao Anh lúc chết gào thét liên tục mà ra.
Thực ra Mã Giao Anh đã chết ngay sau khi Vương Hỷ bỏ đi,nhưng chàng không muốn Mã Giao Anh được chết vẹn toàn như thế ,đã cho người đem xác bà ta bỏ vào giếng đến khi trương thối , thịt tan rã mới cho người vớt lên.Mã Giao Hoàng Hậu không còn thân quyến tẩm liệm nên chẳng ai quan tâm việc linh cửu bà ta có được đưa vào Hoàng Lăng hay không ,Vương Hỷ vẫn ban chiếu phong cho bà tự hiệu Thục Đức Hoàng Hậu sai người mang quan tài rỗng đưa vào Hoàng Lăng an tán,còn thi thể của Mã Giao Anh thì lại bị bỏ nơi rừng sâu cho sói hoang ăn thịt.
Phi Long hồi phục được Vương Hỷ ban cho doanh trại thành tây ,quân Phi Gia ba vạn binh được phép ở lại Kinh Thành dưỡng thương ,chỉnh đốn,đến lúc hồi phục.
Phi Long đến cung Cảnh Xuân nhìn một lượt nơi hoang tàn này mà nhớ lại cảnh lửa cháy biến loạn năm xưa,tiếng kêu gào thảm thiết vẫn còn vang vọng đâu đây..
_Tên phản thần Vương Hoành đã chết ,nhưng những tên tiếp tay hắn sát hại Hoàng Tộc ta vẫn còn...bọn Mã Giao Thị phải chết hết mới có thể đền tội mà chúng gây ra năm xưa..
_Soạt...
-Ai?
Tống công công đi ra ngoài lãnh cung định đến rừng Hão Hợp dùng mật đạo ra khỏi cung lo việc riêng thì thấy Phi Long đi vào cung Cảnh Xuân,hiếu kỳ nên ông đã đi theo.
_Ngài...Ngài có phải Thế Tử Vương Phong?
Phi Long mở to mắt...
_Ngươi nói gì....Thế Tử Vương Phong?ngươi là ai....
_Lão nô là Tống Ngọc công công,năm xưa là tổng quản thái giám ở bên cạnh Thái Thượng Hoàng,vì chứng kiến Hoàng Đế Vương Hiền sinh trưởng từ bé nên dung mạo lúc sinh thời của Người ta không bao giờ quên,Ngài giống y hệt Tiên Hoàng lúc độ tuổi hai mươi...nếu như ở trước ngực Ngài có một vết bớt hình cánh hoa thì đích thị là Thế Tử Vương Phong.
-Hừm....đúng ta chính là Vương Phong,lão định làm gì?đi tố cáo ta với Vương Hỷ à?
_Lão nô tham kiến Thế Tử ,thiên tuế thiên thiên tuế...
_Ngươi...ngươi đứng lên đi...
_Lão nô tuy đã sống qua các triều Đế Vương nhưng vẫn một lòng chung thành với Thái Thượng Hoàng,Thế Tử nếu như người đã quay trở lại ,lão nô sẽ nói một bí mật mà năm xưa Thái Thượng Hoàng trước lúc lâm chung đã di ngôn lại cho lão nô...
_Di ngôn của Hoàng Gia Gia?
_Dạ...năm xưa Thái Thượng Hoàng đã nhìn ra dã tâm nung nấu tạo phản của Mã Giao Thị nên đã viết ra một mật chiếu,mật chiếu này chỉ truyền ngôi lại cho người của Hoàng Gia,người giữ mật chiếu này chỉ cần đem công bố thiên hạ thì bất luận là ai đang tại vị cũng phải nhường ngôi ,quan viên văn võ Kha Chấn phải tuân theo ý chỉ,ngoài ra người giữ di chiếu còn có thể điều khiển Mật Bang Dạ Hổ,một tổ chức sát thủ được phân bố khắp nơi làm việc cho mình,có thể dùng tiền của Mật Bang tại các Tiền trang trong Kha Chấn.
-Mật chỉ?
_Dạ ,chỉ cần Thế Tử đi đến.......là sẽ tìm ra mật chỉ lão nô đã giấu ở đó...
Nói xong Tống công công quỳ xuống lạy tạ Phi Long
_Tống công công ngươi làm gì vậy?
-Lão nô xin Thế Tử ban cho một Hoàng ân...
_Là gì ông cứ nói...
_Lão nô giờ đã tuổi cao sức yếu...với việc tranh vị của Hoàng Gia đã không còn sức phò trợ,xin Thế Tử cho phép lão nô quy an....sống quãng đời ít ỏi còn lại...
_...Ừm...
Phi Long rút thanh Hoàng Long kiếm đeo bên hông ra,đây vốn là thanh kiếm từng theo Thái Thượng Hoàng đông chinh tây phạt,nó tượng chưng cho sự hiện diện của Thái Thượng Hoàng,Phi Long giơ ngang thanh kiếm nói
_Ta Thế Tử Kha Chấn Bảo Vương Phong...lệnh cho Tống Ngọc tổng quản thái giám được phép quy an cáo lão,từ nay không phải theo phò trợ Hoàng Gia.
_Lão thần..tạ ơn...thánh chỉ...vạn tuế vạn vạn tuế....
Phi Long đến cung Thái Hòa tìm Thái Hậu,chàng vẫn giữ thân phận là Tướng Quân để cùng nói chuyện với bà.
-Tên nhóc nhà ngươi bị thương tích như vậy không lo nghỉ ngơi lại còn chạy lung tung,nào đây là canh sâm ta tự tay ninh cho ngươi uống đó,mau uống đi...
Phi Long thấy Thái Hậu xem mình như con cháu của bà xúc động không kèm lại được nước mắt ,quỳ xuống nắm lấy tay Thái Hậu sờ vào đầu mình,cho những ngón tay của Thái Hậu cảm nhận được vết sẹo trên ấy.
Thái Hậu rưng rưng
_Ngươi...ngươi ...sao lại....
Phi Long vạch cổ áo ra thật rộng để Thái Hậu thấy vết bớt đỏ của mình
_Hoàng Tổ Mẫu...Phong nhi thật đáng chết ,đã lâu như vậy mà không nhận ra được Hoàng Tổ Mẫu...hức hức....
Thái Hậu đỏ mắt nhòe lệ
_Con là...là...Vương Phong....con thật là Vương Phong...đúng rồi gương mặt này...từ đầu ta đã vì gương mặt giống Hiền nhi của con mà cảm thấy thân thiết..hic...không ngờ quả đúng là con vẫn chưa chết....hic...đứa chấu mạng khổ của ta...
Phi Long gục đầu lên chân của Thái Hậu nức nở
_Hoàng Tổ Mẫu....
-Phong nhi....con mau rời đi đi....với thân phận của con lúc này ở lại Hoàng cung thật là mạo hiểm....
_Hoàng Tổ Mẫu yên tâm...Phong Nhi không có để lộ thân phận cho ai biết cả...
_Nhưng mà...con vẫn sống với thân phận Phi Long sao?không thể như vậy được...
Con là huyết thống của Hoàng Gia,phải được nhận tổ quy tông...
-Hoàng Tổ Mẫu...Phong Nhi vẫn ghi nhớ mình thuộc dòng dõi Hoàng Gia nhưng Phong nhi không có chí lớn...không muốn làm Vua...không muốn sống trong đấu đá tranh giành Vương Vị ...Phong nhi chỉ muốn trả thù cho Phụ Hoàng đòi lại công bằng cho Hoàng Tộc mình....
Thái Hậu suy nghĩ bà cảm thấy Phi Long nói đúng,vì Vương vị mà bà đã mất đi rất nhiều con cháu,bao năm qua vẫn trông thấy máu đỗ khắp Hoàng Thành,nếu lúc này Phi Long nhận lại thân phận biết đâu lại bị thích sát.
_Ai Gia cũng mong muốn con sống trong an vui ,nhưng với thân phận Tướng Quân con sẽ phải bôn ba chinh chiến,ta nghĩ đến đã xót xa,đau lòng....
-Hoàng Tổ Mẫu đừng quá lo cho Phong nhi,con biết tính đường tiến thủ,nếu cảm thấy nguy hiểm sẽ tìm cách rời đi...
-Thế còn...hôn sự giữa con và Dung nhi.....
_Trước đây con bị mất đi ký ức đã hứa đưa Vương Dung rời Hoàng Thành,nhưng nay con đã nhớ hết những việc làm xấu xa của Vương Hoành,con thật không chấp nhận nổi mối hôn sự này....
-Phong nhi ta hiểu con...vậy hãy để Hoàng Tổ Mẫu làm người xấu một lần,không để con lấy Vương Dung làm thê tử nữa..
-Dạ...con xin nghe theo lời Hoàng Tổ Mẫu....
Uyển Uyển đứng ở hoa viên Mộng Tiên Các,nhìn những đóa hoa nguyệt quế đã nở rộ
_Xuân sang rồi,sinh thần của chàng sắp đến,chíên sự lại căng thẳng,không biết chàng có phải đi đánh trận hay không,bánh quế hoa làm nhiều mà chẳng gửi được cho chàng...Vương Phong,chàng đang ở đâu,thiếp rất nhớ chàng?
-Hí hí hí.....
Tiếng ngựa hí vang dội làm cho Uyển Uyển chợt tỉnh
-A Khấu có chuyện gì mà ngoài Đại sảnh ồn như thế?
-Dạ thưa bà chủ ,là con ngựa Tiểu Bạch của Phi Tướng Quân vừa đến đã rượt đuổi mấy con ngựa cái của các quan khách khác...
-Tiểu Bạch...vậy Phi Long đã đến rồi sao?
_Dạ,Phi Tướng quân dẫn các tướng lĩnh của mình đến mở tiệc xuân ,đang ở ngoài Đại Sảnh...
Uyển Uyển vui mừng liền chạy ra ngoài tìm kiếm Phi Long,vừa đến Đại sảnh đã nghe tiếng chàng
_Các huynh đệ,xuân đến rồi đây là tiệc tẩy trần xua đi vận xui của năm cũ,cũng là buổi mừng sinh thần muộn của ta,hôm nay thiết đãi tất cả huynh đệ của Phi Gia quân no say một bữa ,nào nâng chén đi..
_Dạ ,...chúc mừng Tướng Quân....
Uyển Uyển đứng nhìn Phi long cười nói ,ăn uống vui vẻ,nàng cũng vui theo
_Phi Tướng Quân!
-A Uyển Uyển cô nương....lâu ngày không gặp,nhan sắc lại càng mặn mà...
Uyển Uyển đỏ mặt
_Ơ,Phi tướng quân quá lời...
Trương Khải nhắc khéo Phi Long
-Đại Ca lúc huynh ở Hoàng Cung dưỡng thương bà chủ Thi ngày nào cũng đến Phi Phủ đưa bánh và hỏi thăm huynh hết đó.
-Vậy à,đa tạ cô nương đã quan tâm ta....
_Dạ,Uyển Uyển đã hứa mỗi ngày đều làm bánh quế hoa cho chàng ăn nên Uyển Uyển đem bánh đi ....
_Ta hiểu mà...
Phi Long nhìn ngắm Uyển Uyển hồi lâu,làm cho Uyển Uyển ngượng ngùng mỉm cười ,đến khi Bạch Lợi xen vào
_Đại ca,,,Đại Ca!....
_Cái gì chứ?
-Đại ca nhìn bà chủ Thi đến đỏ cả mặt rồi kìa
_Ơ.,ta xin lỗi...
_Dạ không sao ....Uyển Uyển vào trong căn dặn đầu bếp làm thêm thức ăn ngon lên tiếp đãi mọi người nha...
_Ừm....
Bạch Cát thấy Uyển Uyển đi rồi liền nói
_Đại ca,huynh đệ trong doanh trại ai cũng biết bà chủ Thi có tình ý với Đại ca hết,Đại ca không nhận ra hay sao?
Bạch Lợi tiếp lời
-Đúng đó Đại Ca,huynh đệ ai cũng mong Đại ca đón nàng ấy về làm Tướng Quân Phu nhân hết...
Trương Khải nói
-Hôn ước của huynh và Thất công chúa đã bị Thái Hậu hủy bỏ rồi,huynh cũng nên tìm cơ hội khác cho mình,đừng lụy tình quá,huynh đâu còn trẻ nữa nên thành thân đi,vừa có người quán xuyến Phi Phủ vừa có thêm sự tin cậy của binh lính.
_Các đệ giỏi quá ,sao các đệ người nào người nấy vẫn lẻ loi cô quạnh như thế....
_Ơ ..ơ ...bọn đệ còn trẻ,huống hồ,thành thân là chuyện xét về vai vế lớn nhỏ,huynh lớn nhất nên phải thành thân trước,rồi sau đó đến Nhị ca...
-Gì chứ,nếu nói thế ta suốt đời không thành thân vậy các đệ ở độc thân đến già à?
_Ừm..nếu như huynh đành lòng để bọn đệ ế đến già thì cứ kéo dài chuyện thành thân đi....
_Hừm,đang uy hiếp ta sao ....muốn ta thành tội nhân thiên cổ vì các đệ ế chỏng chơ sao?Thôi dẹp chuyện này đi...uống nào....
-Hừm,tùy huynh thôi....nào... uống...
Buổi tiệc tàn thì trời cũng tối,Phi Long say khướt gục trên bàn,còn bọn Trương Khải thì cố tìm cách bắt Phi Long lập thê nên đã bỏ chàng lại Mộng Tiên Các cho Uyển Uyển chăm sóc,kéo nhau đi về hết.
Khi Phi Long được đưa vào phòng Uyển Uyển lấy khăn định lau mặt cho chàng,thì bất ngờ Phi Long bật ngồi dậy
-Không cần lau mặt cho ta đâu ,nàng về phòng nghỉ đi Uyển Đình.
Uyển Uyển nghe Phi Long bất chợt gọi tên mình cứ ngỡ là nàng nghe nhầm nên cố hỏi lại
-Tướng Quân vừa gọi thiếp là gì?
-Thi Uyển Đình,hay nàng muốn ta gọi nàng là Đình tỷ tỷ...
Uyển Đình nức nở vừa mừng vừa lo không ngăn được nước mắt,nàng quỳ xuống
-Rốt cuộc người cũng nhận ra Uyển Đình,Thế Tử...hức hức,Thế Tử...nô tỳ Uyển Đình tham kiến Thế Tử...hưc....
_Nào đứng lên đi...ta bây giờ không còn là Thế Tử nữa....nàng cũng không phải là cung nữ...
_Thế Tử cho dù người có lưu lạc nhân gian nhưng người vẫn mang dòng máu Hoàng Tộc...
_Ta không có quên mình xuất thân từ đâu...nhưng Uyển Đình,Hoàng Tộc Vương Hiền năm xưa bây giờ chỉ nàng và ta ,ngoài Thái Hậu ra giờ chẳng còn ai biết ta là Vương Phong nữa...
-Thế Tử,người không định trở lại Hoàng Thành sao?người muốn sống với danh phận Phi tướng quân sao?
-Cái Vương Vị đó ta không cần,bao năm lưu lạc ta đã nhận ra có những thứ còn quan trọng hơn...tự do tự tại là thứ mà ta muốn có,nhưng trước lúc đó ta muốn báo thù cho Phụ Hoàng,càng muốn tìm lại yên bình cho dân chúng,Mã Giao Thị tạo phản đã khiến bá tánh ở các nơi phải phân tán chạy loạn ,sinh linh đồ thán.
_Thế Tử mỗi lần người ra trận nô tỳ ,nô tỳ lo lắng lắm,mỗi đêm cứ cầu Tiên Hoàng,Tiên Hậu phù hộ cho người...
Bất chợt Phi Long nắm lấy tay Uyển Đình vỗ về
-Nàng yên tâm ,chưa trả được thù ta sẽ không chết đâu...từ nay về sau nàng đừng gọi ta là Thế Tử cũng đừng xưng mình là nô tỳ,ta không phải cỏ cây sao không nhận ra được tình ý của nàng...sau này cứ gọi ta là Phi Long,chờ ta củng cố lại quân doanh sẽ mang sính lễ sang đây hỏi cưới nàng.
Uyển Đình quá đỗi ngạc nhiên
_Thế..Tử .à Phi Long...thiếp...thiếp đâu có xứng với chàng....
_Hừm...Uyển Đình vừa xinh đẹp lại dịu dàng chu đáo ai dám nói không xứng làm Tướng Quân phu nhân hả?huống hồ năm xưa ở Cảnh Xuân cung nàng đã hứa làm phi tần của ta,suốt đời bên cạnh hầu hạ ta mà..
Uyển Đình nhớ lại năm nào khi nàng được một thái y chấm trúng liền thỉnh cầu Hoàng Hậu gả nàng đi,lúc đó Uyển Đình chỉ vừa sang tuổi mười bốn xinh đẹp vô cùng,Vương Phong đã quen với việc được Uyển Đình chăm sóc ,ru ngủ ban đêm nên không chịu để Uyển Đình đi vì thế đã nói rằng sau này lên ngôi sẽ lập Uyển Đình là phi,Uyển Đình chỉ cho đó là lời của trẻ con nói nên đã đồng ý ,Hoàng Hậu đã ban Uyển Đình cho Vương Phong nên khi cậu ta không đồng ý gả Uyển Đình,bà cũng không miễn cưỡng.
Uyển Đình đỏ cả mặt,ấp úng
_Chàng vẫn còn nhớ sao?
_Bao năm bị mất ký ức,có chuyện nhớ lại có chuyện đã quên ,nhưng chuyện này ta khắc sâu trong tâm trí nên khó quên lắm,sao hả bây giờ nàng còn muống gả cho ta không?
Uyển Đình e lệ
_Dạ,còn,thiếp nguyện gả cho chàng....
Phi Long ôm lấy Uyển Đình vào lòng thầm nghĩ
_Nàng và Hoàng Tổ Mẫu là người thân thiết còn lại trên đời này của ta,ta sẽ không để nàng chịu khổ nữa.