Chương 37: Kính hoa thủy nguyệt

Mộng Hoa Đào

Chương 12:Kính hoa Thủy nguyệt(phần 2)

Phi Long vì chuẩn bị đi Lạc An nên đã hoãn lại ngày thành thân,Vương Hỷ vì để Phi Long được làm Thống soái có quyền điều binh của hai thành Đông Các và Phú Vinh nên đã phong chàng làm chánh nhị phẩm Đô Đốc,một đặc ân chưa từng có ở Kha Chấn,dù có nhiều tranh cãi ở Đại Triều nhưng Vương Hỷ vẫn giữ nguyên quyết định của mình.

Trước khi xuất binh Phi Long đi gặp Vương Dung

Sang xuân cung Tử Yến nở đầy hoa nhưng không còn muôn màu muôn sắc như trước nữa,nơi đây giờ chỉ còn lại những đóa hoa phù dung trắng,dù tuyết đã tan nhưng những cánh hoa rơi cũng trắng dã đi một khoảng sân trống ,Phi Long đi vào đại sảnh,Ngọc Thủy vừa thấy chàng đã reo lên

-A Phi Tướng Quân cuối cùng ngài cũng chịu đến đây gặp công chúa..công chúa,công chúa…

Phi Long đi theo Ngọc Thủy vào khuê phòng của Vương Dung,chàng biết Vương Dung đang lâm bệnh không thể đi ra đại sảnh tiếp chuyện với chàng,chàng vào đến bên trong thì nhìn thấy Vương Dung đang ngồi tựa mình trên giường,đôi mắt nàng vô hồn nhìn xuống đất.

-Công chúa có Phi tướng quân đến thăm công chúa này...

Vương Dung vừa nghe đến tên Phi Long đã vội bỏ hai chân xuống đất ,nàng đứng lên đi mấy bước thì té ngã ,hai tay huơ huơ loạn xạ.

-Phi Long...chàng đến rồi sao...có thật là chàng đã đến không,trả lời thiếp đi...

Phi Long như chết lặng vì chàng không ngờ Vương Dung lại tiều tụy và chẳng còn nhìn thấy gì

-Chuyện,chuyện này là sao...Vương Dung...nàng có sao không,ta đây,ta đây,để ta đỡ nàng lên...

Vương Dung được Phi Long bế lên giường,hai tay nàng sờ sờ vào mặt của Phi Long,nước mắt nàng ứa ra

-Là chàng đây mà...hức hức....

-Ngọc Thủy chuyện này là sao,tại sao mắt của công chúa lại như vậy?

-Dạ...chuyện này là từ khi Thái Hậu ra thánh ý hủy đi hôn sự của Ngài và công chúa,còn ngài lại sắp lấy người khác làm thê tử ,cho nên công chúa u uất,ngày nào cũng khóc ,sinh ra tâm bệnh,mấy ngày trước bỗng dưng đôi mắt của công chúa không còn nhìn thấy gì cả...đã mời Thái Y đến chữa trị nhưng mãi đến bây giờ vẫn chưa khỏi...

Phi Long nhìn Vương Dung mà chua xót,trong lòng chàng nảy sinh ý niệm mâu thuẫn

-“Ta chỉ vì nàng là con gái của kẻ thù mà đã lạnh lùng bỏ mặc nàng,không ngờ nàng lại ra nông nỗi này,ta phải làm gì đây....”

-Vương Dung sao nàng lại khờ như vậy...

-Dung nhi mạng khổ, thiếp không trách chàng ,...hức hức ... chỉ vì muốn mỗi ngày được gặp chàng, mong muốn đó giờ mãi mãi không còn hy vọng nữa rồi , thiếp rất đau lòng ... tại thiếp nhất thời không thể quên chàng.....hức hức ..,qua một thời gian Dung nhi sẽ không sao nữa...hức hức...

-đừng khóc,đừng khóc nữa...để ta xem bệnh của nàng....

Phi Long liền bắt mạch cho Vương Dung

-Mắt của nàng đúng là do tâm bệnh gây ra,nàng đừng khóc nữa ,đừng đau buồn nữa,cố gắng tịnh dưỡng,uống thuốc ,qua một thời gian sẽ khỏi thôi...

_Hức hức...Phi Long có phải sau khi chàng thành thân chúng ta sẽ mãi không gặp lại nữa có đúng không?hức hức...thiếp nghĩ đến điều đó lại..lại cảm giác uất nghẹn,không thể không khóc...hic...

-Ta không thể kháng chỉ của Thái Hậu....càng không thể phụ Uyển Uyển...ta xin lỗi nàng...cứ xem như ta với nàng bình thủy tương phùng ,đường ai nấy đi...

-Thiếp...hức ...thiếp...

-phụt!...

-Dung nhi,Dung nhi...truyền Thái Y,mau....

Vương Dung vì quá đau lòng cộng thêm bệnh tình đã có trong người nên nàng không thể chịu đựng thêm những lời nói vô tình của Phi Long được nữa,nàng phun ra một búng máu,rồi ngất đi,Phi Long hoảng hốt đỡ lấy nàng.

Do được Phi Long cứu chữa nên Vương Dung cũng tỉnh lại nhưng nàng không còn hơi sức để ngồi dậy nữa,chỉ ứa nước mắt.

-Nàng tỉnh lại rồi,nàng làm ta sợ chết khiếp...

-Ặc ..ặc...có phải thiếp sắp chết rồi ....

-Đừng nói bậy ,nàng sẽ không sao đâu...

-Hic...Phi Long ...xuân sang rồi,bên ngoài Kinh Thành chắc nhộn nhịp lắm,sẽ có hoa có đèn,có các hội chùa...thiếp chẳng còn có cơ hội biết đến nữa...từ lúc sinh ra rồi lớn lên ở Hoàng Thành ,thiếp còn chẳng biết hết được cảnh vật trong Hoàng Cung này ,...thiếp luôn mơ ước sẽ có một ngày thiếp giống như cánh chim trên bầu trời bay ra khỏi đây...bây giờ thiếp còn không thấy được đường để mà đi nữa...hic...

-Nàng đừng khóc...dù cho nàng không nhìn thấy gì,hay có thể nhìn thấy lại được,ta cũng sẽ đưa nàng đi xem cảnh vật bên ngoài Hoàng Thành,chỉ cần nàng chịu tịnh dưỡng,sức khỏe hồi phục ,ta sẽ đưa nàng đi...

-Hic...chàng đừng an ủi thiếp nữa,thiếp biết mình sẽ không có ngày đó đâu...

-Sau khi ta đánh trận trở về sẽ xin Hoàng Thượng gả nàng cho ta,nếu dùng chiến công đánh đổi có lẽ Thái Hậu cũng không phản đối đâu...

-Chàng,..chàng ...sẽ dùng chiến công để đánh đổi thiếp sao?

-Ừm,cho nên nàng đừng u uất nữa...

_Nhưng...còn thê tử sắp cưới của chàng thì sao?

-Ừm....Dung nhi phải để nàng chịu thiệt rồi...nàng có chấp nhận làm thứ thiếp của ta không?

Vương Dung mỉm cười trong nước mắt

-Hic hic...chỉ cần được ở bên cạnh chàng ,thiếp làm nhị phòng cũng chẳng sao cả hic...

-Vậy thì đừng khóc nữa,ngoan ngoãn tịnh dưỡng,chờ ta trở về....

-hic hic...dạ...

Phi Long đi ra khỏi cung Tử Yến quay đầu nhìn thẩm cung yên lặng lòng chàng lại nghĩ nhiều

-Cho nàng ấy một tia hy vọng để sống tiếp,còn hơn để nàng sầu muộn mà chết đi...nàng chỉ là kẻ vô tội,ân oán đời trước ta không nên gánh lên người của nàng.

Phi Long dùng tài trí của mình ,chỉ mang theo năm vạn binh tiến đánh Lạc An ,đồng thời lệnh cho Hữu Lộc Cát mang quân vây Hà Xuyên trấn,ép Mục Lân hợp quân đi cứu viện Đông Các thành,nếu Mục Lân kháng lệnh sẽ giết sạch quân Ngữ Chân.Mục Lân chỉ có hai vạn binh không dám đối đầu Hữu Lộc Cát,hắn bị ép vào thế khó,phải đánh tiên phong vào Mỹ Ca chặng bước tiến quân của Mã Giao Vĩnh.

Hạ Vũ nhận chiếu chỉ phải nghe theo sự điều binh của Phi Long nên vừa đọc được mật thư do Phi Long gửi đến đã cho các tướng sĩ xuất trận,hợp quân với Hữu Lộc Các cùng đánh Mã Giao quân.

Khi xưa Hạ Vũ và Hữu Lộc Các do cả hai điều là quan nhị phẩm lại cùng khả năng chinh chiến nên đã xem thường đối phương,trên chiến trường đã tự ai người đó thống lĩnh quân đánh riêng lẽ,bị Mã Giao Vĩnh và Mã Giao Thịnh đánh bại,uy nghiêm cũng mất đi ,sự kiêu ngạo cũng chẳng còn ,nay có ý chỉ của Hoàng Đế giao cho Phi Long làm thống soái,nên cả hai đành phải cúi đầu nghe lệnh,không chút kháng cự.

Qua nhiều ngày chinh chiến ,các trận đánh lớn nhỏ cứ liên tục nổ ra,Quân Mã Giao bị đánh bại nhiều lần,liên tiếp mất nhiều thành trấn,Phi Long đánh đến Mã Giao Thịnh chỉ còn lại mấy trăm quân,bỏ thành chạy đến bờ vực không còn lối thoát.

Phi Long cưỡi con Tiểu Bạch lững thững từng bước đi lên trước các tướng sĩ,phía đối diện quân Mã Giao đang lùi từng bước rụt rè về sau

-Hừm...Phi Long...cuối cùng lão phu cũng bị bại dưới tay ngươi....hộc..hộc...ta có thể kết liễu tại đây nhưng bọn lính bại quân sau lưng ta đã không còn chí chiến đấu nữa,xin hãy mở lòng từ bi tha chết cho bọn họ....

_Hừm....ta không cần ngươi phải tự kết liễu...hãy cầm chật gươm lên...ta muốn quyết chiến sinh tử với ngươi một trận,nếu ngươi thắng ,ta sẽ thả các ngươi đi....

_Tử chiến đơn độc....được!

Phi Long cho quân lùi về sau một mình xuống ngựa đi đến đánh nhau với Mã Giao Thịnh,một trận thư hùng thật sự,cả hai đều ngang tài ngang sức,đánh đối phương thương tích khắp người.

-Hộc..hộc...đó là thanh kiếm Hoàng Long....hộc....

-Phải!khá khen cho ngươi cũng còn nhận ra nó.....

_Hừm...lão phu ...cũng đã từng cùng Thái Thượng Hoàng chinh chiến....không ngờ đến bây giờ lại bị thanh kiếm này truy sát....

-Đó là vì ngươi đã phản lại Người...hừm...

Tiếng gươm đao cứ va vào nhau chát chúa,trận đánh kéo dài làm cho Mã Giao Thịnh bắt đầu đuối sức,Phi Long nhân cơ hội đó đã đánh một nhát bổ xuống đầu Mã Giao Thịnh khiến cho thanh gươm của hắn bị gãy đôi,một đường máu từ giữa trán Mã Giao Thịnh tuông thẳng xuống mũi,hắn buông kiếm,quỳ xuống đất,cố thở

-Hộc...hộc...

Phi Long đi đến trước mặt hắn vung cao thanh Hoàng Long kiếm lên

-Mã Giao Thịnh ta Thế Tử Vương Phong thay mặt Hoàng Gia Gia xử chết tên loạn thần tặc tử ngươi.

Mã Giao Thịnh nghe xong trợn to mắt,một nhát kiếm sắc lạnh lướt qua cổ của hắn khiến cái đầu rơi xuống lăn long lốc trên đất.

-Phụ Hoàng ,Mẫu Hậu,Hoàng Tỷ....Phong nhi đã trả được thù cho mọi người rồi.....

Giữ lời hứa Phi Long tha mạng cho các bại binh Mã Giao sai người áp giải bọn họ về Kinh Thành,sau đó để cho Trương Khải ở lại giữ Lạc An ,chàng tiếp tục đưa quân tiếp đánh Mã Giao Vĩnh.

Đến đầu thu cuộc chiến mới kết thúc,Mã Giao Vĩnh bị giết trên chiến trường Cẩm Yên ,Phi Long dẫn quân Phi gia chiếm lấy thành ,quân bại trận xin hàng được nhốt lại chờ Vương Hỷ định đoạt,Phi Long để Bạch Cát ở lại giữ thành Cẩm Yên,trục xuất hết quân Ngữ Chân về quan ải,Mục Lân nuốt hận đành trở về tiểu quốc mà chẳng được chia chiến lợi phẩm gì.

Phi Long còn nói

-Tam Nam Tử ngài tự ý chiếm thành Hà Xuyên,không cứu viện Đông Các,việc này Hoàng Thượng còn chưa nguôi giận ,vì cả nể Quý Phi Mục Châu nên không trách tội Ngài,lần này về Ngữ Chân Ngài hãy chờ Hoàng Thượng ban chỉ trọng thưởng cho,còn ở đây đã có quân binh Kha Chấn lo rồi,không phiền ngài nữa,hay là ta cho thêm hai vạn quân Phi Gia hộ tống ngài về quan ải...

_Hừm...đa tạ ý tốt của Phi Đô Đốc,ta tự biết dẫn quân của mình về Ngữ Chân...cáo biệt.

....Phi Long đại thắng hồi Kinh...

Vừa về đến Phi Phủ đã gặp ngay A Khấu chặng đầu ngựa kêu khóc

_Phi Tướng Quân,Phi Tướng Quân....bà chủ gặp chuyện rồi ,...hic hic....

Phi Long vội nhảy xuống ngựa

-A Khấu có chuyện gì mà ngươi kêu khóc như vậy?Uyển Uyển thế nào?

_Hic ,hic...bà chủ đã bị tên tiểu Vương Gia Vương Hạo bắt đi rồi...hic,hic...đã hơn mười ngày ,mà vẫn chưa trở về,hic hic.....

Nghe tin Phi Long thắng trận sắp quay lại Kinh Thành ,Uyển Uyển vui mừng liền cùng A Khấu đi thị phố mua thêm nhiều đồ để chuẩn bị hôn lễ,khi đi trên đường thì gặp phải tên Vương Hạo,hắn thấy có quân lính theo sau bảo vệ Uyển Uyển nên không dám đến gần,cứ theo dõi phía sau,chờ đến khi nàng đi vào một ngôi chùa cúng bái thì lẻn theo sau ,mua chuộc một bà lão giả vờ bị trật chân nhờ nàng dìu vào hậu viện,hắn nhân dịp đó đánh ngất nàng đưa lên kiệu khiêng về phủ,việc này đã bị A Khấu phát giác khi không thấy Uyển Uyển trở ra ,cô đã vội đi tìm ,gặp được bà lão khi nãy,tra vấn mãi mới chịu nói ra sự thật,A Khấu và mấy tên lính đuổi theo cái kiệu đi đến trước Vương Khôi Phủ,nhưng không dám xông vào,A Khấu còn bị thị vệ phủ đánh trọng thương,nàng đến Quan Phủ Kinh Thành tố cáo nhưng không có chứng cứ xác thực nen quan phủ cũng chẳng dám vào Vương Phủ điều tra,đành cho đó là một vụ mất tích ,do không thể tìm ai giúp đỡ,A Khấu đành phải chờ Phi Long quay về.

-Cái gì?thật khốn kiếp lý nào là vậy,cả phu nhân của Phi Long này mà cũng dám động đến...

Phi Long dẫn cả đoàn quân của mình đến bao vây khắp Vương Khôi phủ

-Tên khốn kiếp Vương Hạo mau ra đây....mau thả phu nhân của ta ra.....nếu không ta sẽ đốt trụi cái Vương Phủ này....

Bọn gia đinh hoảng hồn đóng chật cửa lại cố thủ,tên quản gia run rẩy sai lính hầu trong phủ tìm đường chạy khỏi phủ để đi tìm Nhị Vương Gia .

-Chết rồi,Phi Đô Đốc đã trở về rồi...mau ,mau đi tìm Vương Gia về,mau.....

Nhị Vương Gia đã đi khỏi Vương Phủ tìm kỳ trân dị bảo cho Thịnh Lạc Phường của ông ta,còn tên Vương Hạo sợ hãi vẫn trốn biệt trong phòng. Phi Long không còn kiên nhẫn nữa đạp tung cửa xông vào phủ,những tên thị vệ xông ra cản ngăn đều bị chàng đánh bất tỉnh,thương tích.Tên quản gia ngăn lại

-Phi Đô Đốc ngài thật vô phép,đây dù gì cũng là Vương phủ,Vương Gia không có ở đây,ngài không được tự ý vào phủ

-Hừm ,mau thả phu nhân của ta ra...

-Phu nhan của ngài là ai chứ,ở đây chẳng có ai lạ mặt cả....

-Hừm ,bảo Vương Hạo ra đây,chính hắn đã bắt phu nhân Thi Uyển Uyển của ta mang về phủ,hắn còn không ra đối chất ta sẽ phá banh nơi này...

Vương Phi nghe ồn liền đi ra

-To gan,ngươi tưởng đây là đâu sao dám dẫn quân lính vào đây!

-Vương Phi hắn là Phi Long là Đô Đốc của thành Thiên Viên..

-Hừ..hóa ra là quan nhị phẩm...nhưng đây là Vương Phủ,là hoàng thân quốc thích,ngươi có là ai thì cũng phải biết nhúng nhường chứ,hay ngươi chẳng xem Thánh Thượng ra gì?

-Hừm...chính tên tiểu Vương Gia nhà bà không biết quốc pháp là gì,dám bắt thê thiếp của mệnh quan triều đình,dù là Hoàng Thân cũng phải chịu tội như dân thường,mau bảo hắn thả phu nhân của ta ra,không ta sẽ trình lên Thánh Thượng...

-Hừm ngươi ăn nói hàm hồ,chứng cớ đâu...

-Chính mắt ta trông thấy vào khoảng mười ngày trước...tên Vương Hạo đã bắt bà chủ của ta lên kiệu khiêng về Vương Phủ..

-Hừm một ả nô tỳ mà cũng có tiếng lớn lối ở Vương Phủ của ta à...nếu ngươi thấy sao không đi báo quan đến đây tra xét lại chờ đến bây giờ...nếu các ngươi cứ khăng khăng cho rằng bọn ta giấu người vậy thì các ngươi xét đi ,nếu như tìm không có người ta sẽ kiện ngươi lên Hoàng Thượng...

-Hừm...xét cho ta...

Quân lính Phi gia liền đi lùng xét khắp nơi,vào lúc ấy thì có quan sai của quan phủ Kinh Thành đến

-Tham kiến Vương Phi,tham kiến Phi Đô Đốc,hạ quan là Thạch Dân là quan viên ở Nha Môn Kinh Thành đến đây là tìm A Khấu cô nương đến Phủ nha nhận diện thi thể,sáng nay có một ngư dân phát hiện ra một thi thể nữ nhân đang phân hủy,theo đặc điểm rất giống với bà chủ Thi .

Phi Long thản thốt

-Ngươi nói cái gì?

Chàng vội chạy đến Nha Môn xem xét,mặc dù thi thể của Uyển Uyển đã trương lên nhưng những đặc điểm vốn có của nàng không hề mất đi,còn có cây trâm vàng cẩn ngọc hình hoa quế mà Phi Long trước khi rời Kinh đã tặng cho nàng làm vật định thân,vậy mà bây giờ nó lại cấm ngay vào tim nàng,đó cũng là vết thương đoạt mạng nàng.Phi Long đau lòng khóc nức nở

-Đình nhi,...là ta không tốt đã để nàng chờ lâu như vậy....hức hức...Đình nhi....

Tên quan phủ nói

-Bẩm tướng quân,trước khi phát hiện ra thi thể của phu nhân trên hồ Thái Diệp,thì đội quân tuần đêm của nha môn vào khoảng bảy ngày trước đã gặp phải một chuyện rất kỳ lạ,họ thấy tên quản gia Vương Khôi phủ cùng với hai gia đinh đẩy một chiếc xe gỗ chở vật gì đó ,vừa nhìn thấy quan sai,bọn chúng liền bỏ chạy,đến giữa cầu bắc qua hồ ,tên quản gia ôm vật đó quẳng xuống hồ.Bọn chúng nói chỉ đi bỏ chút phế vật trong Phủ ,lão ta nói do đêm tối nhìn nhầm quan sai là bọn xấu nên bỏ chạy,lúc đó quan sai cũng có chút nghi ngờ nhưng hồ Thái Diệp rất sâu lại tối nên không ai dám lặn xuống vớt lên để xem thứ đó là gì,đến sáng nay phát hiện ra thi thể của phu nhân được quấn chật trong một tấm chăn rất quý giá liền liên kết hai sự việc này lại có điểm tương đồng...

Phi Long cắn chật răng nuốt hận bế thi thể của Uyển Uyển về Phi Phủ,tẩm liệm nàng chu đáo,cài lại cây trâm bạch ngọc hoa quế lên tóc nàng ,rồi mang linh cửu nàng đi an táng bên ven Hồ Thái Diệp.

_Đình nhi ,dù nàng chưa bước qua cửa Phi Phủ nhưng ta vẫn xem nàng là chính thê của ta ,ta thề sẽ bắt tên Vương Hạo đó đến trước mộ của nàng đền tội ,nàng ở trên trời hãy thay ta hầu hạ cho Mẫu Hậu....

Hai ngày sau vào ngày Đại Chầu,Phi Long không vào triều diện Thánh mà mang thanh gươm Hoàng Long đi đến Vương Khôi phủ.

-Vương Hạo ngươi ra đây!

Phi Long mặt đằng đằng sát khí xông vào phủ,nếu có thị vệ cản đường đều bị chàng chém bị thương,với sự ngông cuồng đó đám thị vệ phủ cũng chẳng dám giữ chàng,Phi Long bắt được Vương Hạo,trói hắn lại,cầm dây phóng lên lưng Tiểu Bạch phi đi ,lôi hắn xềnh xệch trên đất,Vương Hạo đau đớn kêu khóc

-A...cứu với....mẹ ơi cứu con.....cha ơi.....á...hu huhu ...tha cho ta tha cho ta

Phi Long vẫn cứ phi ngựa chạy đi đến hồ Thái Diệp cho đến khi ở trước mộ Uyển Uyển mới dừng lại.

Vương Phi thấy con bị bắt đi liền sai người đánh xe đưa bà vào cung tìm gặp Hoàng Đế

Trước Đại Triều do tiếng của bà kêu khóc quấy rối ở cửa Ngọ Môn nên Vương Hỷ sai quân dẫn bà ta vào Điện,bà quỳ xuống thảm thiết cầu xin .

-Hoàng Thượng cầu xin Hoàng Thượng cứu Hạo nhi của Thần thiếp...hu huhu....Phi Long hắn ta đã bắt Hạo nhi của thần thiếp,chỉ có Hoàng Thượng mới có thể cứu sống nó,huhuhu...

Vương Hỷ cùng bá quan cũng sững sờ,Nhị Vương Gia hoảng hốt

-Bẩm Hoàng Thượng hai ngày trước,Phi Long vừa về Kinh đã chạy đến Vương Khôi Phủ làm loạn,hắn cho rằng phu nhân sắp cưới của hắn là Thi Uyển Uyển mất tích là có liên quân đến Hạo nhi con trai thần,sau khi tìm thấy thi thể của ả ta bị chết đuối trên hồ Thái Diệp hắn mới rút quân khỏi Vương phủ,vậy mà hôm nay hắn lại nổi cơn điên...xin Hoàng Thượng xử tội hắn cho công bằng.

Vương Hỷ căng thẳng suy nghĩ

-“Phi Long vừa mới lập đại công ta không thể xử tội đệ ấy ,phủi hết công trạng,huống hồ binh quyền ở Kinh Thành đệ ấy còn chưa trao trả,thành Cẩm Yên lại do Phi Gia quân cai quản...hừm..”

-Lưu Khảm ngươi mang Hoàng Chỉ Lệnh của ta đi triệu Phi Long vào cung ngay,bảo hắn mọi chuyện có ta xét xử công tâm.

-Hoàng Thượng thần cũng muốn đi theo đến đó cứu con của thần.

-Ừm,cũng được nhưng khanh cũng phải căn nhắc xử trí.

_Dạ ,tuân lệnh.

Phi Long đá cho tên Vương Hạo nằm bò xuống đất,mặc cho hắn la hét cầu cứu

_Đình nhi,ta đã mang tên khốn này đến đền tội trước mộ của nàng đây...

-Á...đừng mà,đừng mà ta biết lỗi rồi,ta lạy ngươi,ta dập đầu lạy tạ lỗi với Thi Uyển Uyển đây,ta lạy đây,xin đừng giết ta....huhuhu...

_Phi Đô Đốc xin dừng tay!Đây là Hoàng Chỉ Lệnh ,Hoàng Thượng muốn triệu huynh vào cung.

-Hạo nhi!

Lưu Khảm và Nhị Vương Gia đã chạy đến kịp lúc,tên Vương Hạo thấy được cứu liền đứng lên bỏ chạy,mặc dù tay đã bị trói chật.

-Cha,cha,cứu con..huhu...á......

Phi Long vung kiếm lên lạnh lùng giáng xuống sau một nhát chém đứt đầu tên Vương Hạo,máu ở cổ thi thể hắn phúng ra xối xả,cái đầu thì rơi xuống há hốc miệng ,mắt trợn trắng .

-Không con ta,không,huhuhu...Hạo Nhi...huhu....Phi Long ta phải giết nguwi trả thù cho con ta...aa...

Lưu Khảm liền ngăn ông ta lại

-Nhị Vương Gia,Hoàng Thượng đã ra lệnh chuyện này để Người xử lý,ngài không được manh động.

-Hừ!ngươi.....con ta chết rồi...huhuhu...Hạo Nhi....được lắm ta sẽ bắt ngươi trước Đại Điện máu trả bằng máu.