Hải Ba Quốc gồm có hai hòn đảo. Một hòn đảo bình thường nơi người dân chài sống cuộc sống bình thường vô lo vô nghĩ. Bên cạnh đó là Khu Rừng Tử Thần nơi tọa lạc tòa lâu đài của lãnh chúa dòng họ Tokugawa. Éo hiểu ông lãnh chúa đời đầu nghĩ gì mà lại xây nhà tại đây chứ. Có lẽ ông ấy không chịu nổi mùi tanh cũng nên. Nhưng xây lâu đài trong rừng hình như hơi kỳ. Từ đất liền phải đi thuyền qua đảo bình thường rồi từ đó đi dùng thuyền đi tiếp mới có thể đến được khu rùng tử thần. Trong rừng có nhiều loài dã thú và cộng thêm mười tên thần tướng nữa. Chỉ có mấy người ung thư giai đoạn cuối mới tự ý đi đến đây. Những người muốn gặp lãnh chúa đều phải thông báo trước rồi được một vị thần tướng dẫn đi.
Quay lại năm thằng không biết sống chết của chúng ta.
Sau khi đến Hải Ba Quốc Shinichi quyết định cho cả nhóm nghỉ lại đây một đêm để dưỡng sức cho cuộc chiến sắp tới. Lúc này đang là chiều, nhóm Ngũ Thần tản ra mỗi người một ngả, hẹn bảy giờ tối sẽ gặp lại tại nhà trọ.
Shinichi lang thang đi dạo trên bãi biển thì nhìn thấy một cô gái đang ngồi ngắm hoàng hôn. Mãi tóc dài của cô gái tung bay trong gió tạo nên một cảnh tượng đẹp lạ lùng. Trái tim của Shinichi đập mạnh ( nhồi máu cơ tim Shinichi chết hết truyện). Phải chăng đây là tình yêu sét đánh hay sao. Anh nhẹ nhàng tiến đến bên cô rồi hỏi.
“Xin lỗi. Tôi ngồi đây có được không?”
“Anh cứ tự nhiên.” Cô gái quay đầu sang nói.
Lúc này Shinichi mới nhìn kĩ, đôi mắt của cô ấy vẫn nhắm nhưng tuyệt đối không phải đang ngủ vì lúc Shinichi hỏi cô ấy không hề giật mình. Cô gái này bị mù. Thế thì còn ngắm hoàng hôn cái mịa gì nữa, ngồi làm cảnh thì có.
Lý trí lúc này đã lấn át con tim, Shinichi cảnh giác hỏi: “Cô là ai?”
“Shina Okuni. Còn anh?” Cô gái hỏi lại.
“Cô là một trong Thập Thần Tướng đúng không?” Không trả lời câu hỏi vừa rồi, Shinichi tiếp tục hỏi.
“Không thèm trả lời câu hỏi của tôi mà còn muốn tôi trả lời câu hỏi à? Chẳng có tí lịch sự nào cả.” Okuni bĩu môi nói.
“Uchiha Shinichi. Bây giờ thì trả lời câu hỏi của tôi được chưa?” Shinichi đáp.
“Oa. Tộc Uchiha à? Nghe nói họ có cặp mắt Sharingan rất đẹp. Anh có thể cho tôi được không?” Okuni kêu lên thích thú.
Xin xỏ kiểu éo gì thế. Anh có thể cho tôi đôi mắt của anh được không? Không biết cô ấy hồn nhiên thật hay là mù lâu quá nên bị điên với những hoang tưởng về mắt nữa. Shinichi không đếm xỉa đến câu hỏi đó vẫn tiếp tục vòng về vấn đề lúc đầu.
“Tôi không thể. Cô trả lời câu hỏi của tôi được chưa?”
“Tiếc thế. Mà sao anh lại nghĩ tôi là người của Thập Thần Tướng? Tôi chỉ là một cô gái mù thôi mà.”
“Xung quanh bãi biển này ngoài dấu chân của tôi ra thì không hề có dấu chân nào khác. Cô đi trên cát mà không để lại dấu chân chứng tỏ khinh công rất cao. Cô bị mù nhưng lại không cần dùng gậy để xác định đường đi. Khi nghe tôi hỏi cô đã quay ngay về phía tôi chứng tỏ khả năng định vị bằng âm thanh của cô rất tôt. Ngoài ra còn có cặp song kiếm phía bên trái cô nữa. Đó là kiếm được làm bằng gốm. Kenta từng nói về nó một lần. Kiếm gốm sắc bén dị thường nhưng có một điểm yếu là dễ vỡ. Cho nên người dùng nó luôn phải tránh va chạm trực tiếp.Việc sử dụng kiếm gốm rất khó khăn, nếu không phải cao thủ thì sẽ không thể nào dùng được. Từ đó tôi đoán cô chính là một trong Thập Thần Tướng.” Shinichi bắn liên thanh một tràng rồi dừng lại.
“Phân tích hay lắm nhưng sao anh không đoán tôi là Tứ Thánh Thiên?”
“Tứ Thánh Thiên đều ở trong lâu đài của lãnh chúa quán xuyến mọi việc không rảnh rỗi ngồi ở đây ngắm hoàng hôn. Hoàng hôn ở Khu Rừng Tử Thần ngắm cũng đươc việc gì phải chạy ra tận đây.”
Bốp bốp bốp. Okuni vỗ tay tán thưởng. “Đoán đúng rồi. Tôi là Rồng Hai Đầu – Shina Okuni. Rất hân hạnh được gặp! Anh đừng có chết trước khi gặp được tôi trong Khu Rừng Tử Thần đấy.” Nói rồi Okuni nhẹ nhàng di chuyển thoáng chốc đã biến mất trong ánh hoàng hôn ấm áp bỏ lại Shinichi bơ vơ nơi bãi biển.
Từ mờ sáng, năm người đã lặng lẽ tiến vào khu rừng tử thần. Dùng thuật rẽ nước chạy băng băng trên biển tiến vào lãnh địa của Kyoshiro. Mấy ông dân chài dậy sớm đánh cá thấy năm bóng đen lao băng băng trên mặt nước như trên đất liền đều đồng loạt kinh hãi. Rất may không có ai muốn bắt chước, ai lại vào việc nấy.
Khu Rừng Tử Thần, cái tên nói lên tất cả. Mặc dù xung quanh có rất nhiều cây cối đang sinh sôi nảy nở nhưng lại có một luồng khí lạnh lẽo bao quanh khu rừng khiến cho nó trở lên rất đáng sợ. Những cái cây cao với tán rộng che kín cả mặt trời, dùng đang là ban ngay nhưng ở trong rừng chỉ có ít ánh sáng le lói xuyên qua tán cây. Cả khu rừng âm u đáng sợ. Trong tình cảnh này Kaito đột nhiên nghĩ đến một người: Izumono Kotaro. Nếu tên đó ở trong khu rừng này, hắn có thể trở nên bất bại. Mấy con dã thú trong Khu Rừng Tử Thần chỉ dọa được mấy tên ninja quèn còn đối Ngũ Thần thì bọn chúng còn dễ thương hơn cái đám ở trong khu rừng cùng tên tại làng Lá.
“Dừng lại” Đang di chuyển về phía trung tâm khu rừng đột nhiên Kenta kêu lên. Mọi người liền bật chế độ cảnh giác.
“Ha ha ha. Các ngươi cũng khá đấy chứ. Chắc là năm tên mà Kotaro đã nói tới. Đến đây đi. Để ta xem các ngươi lợi hại thế nào.” Một người vừa nói vừa bước ra từ trong bụi cây. Dáng vẻ lảo đảo của hắn giống như thám tử Mori sắp đi phá án vậy. Đi được mấy bước, hắn lại ngồi phịch xuống đất vươn vai nói: “Hôm qua nhậu say quá đi qua đây ngủ lại luôn, đến giờ vẫn chưa tỉnh ngủ. Hơ hơ ( tiếng ngáp). Sao các ngươi đến sớm thể hả? Không thể đợi đến khoảng giữa trưa rồi mới đến được sao? Lúc ấy có khi chúng ta lại nhậu cùng nhau cũng nên.”
“Ngươi là ai?” Shinichi hỏi.
“Ta à? Higa Ryan – Túy Quyền Hoàng – một trong Thập Thần Tướng.” Tên đó lảo đảo đứng dậy đưa tay mời bọn Shinichi xông vào.
“Để tớ.” Kaito nói rồi xông lên. Một quyền xé gió lao đến chỗ Ryan. Tên Ryan này ngửa người ra sau đồng thời đưa chân trái lên đạp mạnh vào bụng Kaito làm cậu lùi lại mấy bước. Thập Thần Tướng quả nhiên không chỉ là hữu danh vô thực. Vừa mới vào đầu trận đã bị cho ăn hành thế nào không giống với Kaito chút nào. Trước đây, tuy không chiếm được thế thượng phong nhưng Kaito vẫn có thể an toàn tránh né. Một tên đã mạnh như thế này vậy còn Tứ Thánh Thiên và cả Kyoshiro thì còn mạnh thế nào nữa.
“Không được phân tâm. Chuyển động của hắn rất quái dị, không thể nào nắm bắt được. Ngoài ra cú đá của hắn lúc nãy rất mạnh, hắn đã tập trung chakra tại bàn chân. Tập trung chakra tại một điểm kết hợp với lối đánh dị, hắn ta vượt xa những kẻ trước đây mình từng gặp. He he, thú vị lắm.” Kaito thầm nghĩ.
“Khai môn, Khai”
“Hưu môn, Khai”
“Sinh môn,Khai”
“Thương môn, Khai”
Kaito biến thành một con quỷ đỏ, lao về phía Ryan tung ra liên hoàn quyền. Ryan nghiêng ngả né hết tất cả những cú đấm đó rồi đáp trả bốn quyền vào người Kaito. Sắc đỏ trên người Kaito biến mất. Trong lúc tình thế nguy cấp thế này mà Kaito lại đóng cổng sao? Không phải. Người đóng cổng bát môn không phải là Kaito mà là Ryan. Dùng bốn quyền vừa rồi để cưỡng chế đóng bốn cửa vừa được mở ra của Kaito, người này rốt cục mạnh đến mức nào chứ.
“Đừng cố nữa. Chiêu vừa rồi của ta là Bát Môn Quan ( Quan = đóng). Nó chính là chiêu khắc chế Bát Môn Độn Giáp. Ngươi giờ thành ninja bình thường rồi không đánh lại ta đâu đổi người khác đi.” Ryan nói.
“Kaito! Lui xuống đi. Để Jinbe lên.” Shinichi nói. Người chỉ huy chỉ đứng xem từ nãy đến giờ quyết định không làm cảnh nữa mà đưa ra một chỉ thị. Tuy không muốn nhưng Kaito vẫn lùi lại. Cậu biết đội trưởng làm gì cũng có lý do, câu nói này không phải là ám chỉ Jinbe mạnh hơn mà chỉ muốn nói Jinbe thích hợp hơn mà thôi. Vừa mới lên đánh trận đầu mà lại gặp phải thiên địch ngậm ngùi cay đắng rút lui. Hơn nữa tên kia tự xưng là Túy Quyền Vương mà từ nãy đến giờ hắn chưa uống một giọt rượu nào. Rõ ràng là hắn chưa đánh hết sức, hắn chỉ vời cậu như mèo vờn chuột thôi.
“Không sao đâu, Kaito. Tớ sẽ trả thù cho cậu.” Jinbe vỗ vai Kaito.
“Cẩn thận! Hắn chưa tung hết sức đâu.” Kaito nhắc.