“Một tên béo sao?” Ryan nói với giọng điệu khinh thường. “À mà ngươi mỡ nhiều chắc sẽ khiến đòn tấn công của ta trở thành va chạm mềm rồi triệt tiêu lực nhỉ. Nhưng mà như thế không có nghĩa là ngươi có cửa thắng ta đâu.”
“Nói nhiều quá. Bắt đầu đi.”Jinbe nói và không thèm thủ thế.
“Quả nhiên là không cần phải phòng thủ nhỉ.” Dứt lời Ryan đã lao đến tung bốn quyền vào người Jinbe. Jinbe thì vẫn đứng đó, mỡ trong người đôi khi cũng trở thành một loại áo giáp hữu hiệu. Nhưng mà hữu hiệu thì hữu hiệu chứ đánh một thằng béo bao giờ cũng thích hơn đánh một thằng gầy. Đấm sướng tay lắm.
“Đánh xong rồi phải không? Đến lượt ta.”
“Đến mà đánh đi.” Ryan nhảy lùi lại mấy bước. Trong chớp mắt, Jinbe đã tiếp cận Ryan và một quyền lao đến trước ngực của Ryan. Khi đến cách khoảng mấy cm thì nắm đấm lại trở lên to lớn bằn một con bò. Là Bội Hóa Đa Phân. Hoàn toàn không thể tránh né, nó đến quá nhanh. Cả người Ryan ăn trọn một quyền lao vào một cái cây làm nó gãy ra làm đôi. Toàn thân đâu ê ẩm, Ryan đứng dậy chùi vệt máu trên khóe miệng. Nội thương rồi. Anh đã nhận ra một điều quan trọng. Cái hình dáng béo ục ịch kia của Jinbe chỉ là để đánh lừa mà thôi. Điểm mạnh của cậu chàng chính là tốc độ. Nói ra chắc không ai tin nhưng Jinbe là người nhanh nhất trong nhóm Ngũ Thần. Chỉ có người có tốc độ nhanh như vậy mới có thể khắc chế được Túy Quyền thiên biến vạn hóa.
“Khá lắm. Xem ra ta đã xem thường ngươi rồi. Đến lúc dốc toàn lực rồi.” Nói rồi Ryan ngửa cổ lên tu bình rượu bên hông. Nhưng đối thủ của anh ta là ai, liệu người ta có để cho anh đánh hết sức không. Đây không phải là phim Siêu Nhân Gao mà bọn Oruku để cho các siêu nhân biến hình xong rồi mới lao vào đánh, không cần biết phải mất bao lâu. Đây cũng không phải truyện Bảy Viên Ngọc Rồng nơi Ca Đích đợi chờ Xên Bọ Hung biến thành dạng hoàn hảo rồi để bị đút cho cả nồi hành. Trận chiến đang hồi cao trào sao lại để cho đối thủ có cơ hội phản công chứ.
Jinbe đã tiếp cận Ryan và tiếp đó thì vung tay cướp lấy bình rượu trong tay Ryan. Ryan không phải đứa ngu, anh cũng nghĩ là Jinbe sẽ không để yên nên đã sớm đề phòng. Anh nghiêng người ra sau tránh đòn tấn công đồng thời đá một cước về trước. Đây chính là chiêu phủ đầu mà Ryan dùng với Kaito. Một chiêu không nên xài đi xài lại nhiều lần. Jinbe đã biết trước là sẽ có chiêu này nên đã dùng tay trái túm lấy chân của Ryan, tiếp đó anh dùng chiêu vặn chân. Anh xoay chân trái của Ryan theo chiều kim đồng hồ.
Ryan xoay người chống hai tay xuống đất, chân phải đạp vào mặt của Jinbe. Jinbe trúng chiêu lùi lại mấy bước. Ryan bật dậy lảo đảo mấy bước, có vẻ rượu đã ngấm rồi. Người Ryan khẽ lay động rồi lay động với tần số cao hơn, sau đó thì bốn bóng người từ phía Ryan phân ra. Đây là Tàn Ảnh Phân Thân chức năng cũng giống hệt như Thủy Phân Thân chỉ khác là chiêu này không cần dùng nước. Để cho nhưng ai khôn biết Thủy Phân Thân thì chiêu này tạo ra phân thân có sức mạnh bằng một phần mười người thật. Lúc này tình cảnh của Jinbe là một chọi năm.
Tuy không biết chiêu này có gì đặc biệt nhưng trong lòng Jinbe biết rõ đây không phải là một chiêu phân thân thông thường. Cả bốn tên đều lao đến chỗ Jinbe tấn công với đủ mọi tư thế kỳ quái. Đứa thì quét chân, đứa thì tung quyền, đứa thì đá cao, lại còn có đứa trồng cây chuối dùng chân đánh quái dị vô cùng. Tuy tốc độ nhanh có thể chống đỡ hầu hết các đòn tấn công nhưng Jinbe vẫn bị trúng một vài chiêu. Jinbe vừa đánh vừa lui. Rõ ràng tình hình không khả quan cho lắm.
Đám người đang đứng xem tỏ ra khá bình tĩnh, không hề có thái độ lo lắng hay gì cả. Chẳng lẽ họ cho là mình sẽ thắng sao. À mà cũng đúng nhỉ! Cái chiêu Amaterasu – ngọn lửa đen hủy diệt của tộc Uchiha thì mày có phân thành bốn mươi thằng cũng đừng hòn thoát được.
“Thế nào?” Shinichi hỏi Kenta. Nhưng mà câu hỏi này hơi bị ngắn thì phải. Cái gì thế nào mới được chứ. Tình hình Jinbe thế nào? Sức mạnh của tên kia thế nào? Rốt cục là muốn hỏi cái gì? Rất may họ đã là đồng đội của nhau từ lâu nên Kaito khá rõ câu hỏi của đội trưởng. Anh trả lời:
“Cả bốn tên đều là giả. Người thật đã lợi dụng lúc phân thân để lẩn ra chỗ khác rồi.” Trong lúc bốn cái bóng kia lay động thì Ryan đã nhanh chóng tìm một chỗ để tấn công bất ngờ. Điều này hình như không hợp với Túy Quyền cho lắm. Lúc say còn có ý thức được như vậy ư. Nhưng cho dù có lẩn cỡ nào cũng không thể thoát khỏi Bạch Nhãn của tộc Hyuga. “Lượng phân bố Chakra của năm người đều như nhau nên không thể phân biệt đâu là người thật. Nhưng 90% là tên tập kích kia là người thật. Có cần nhắc Jinbe không?”
“Không cần. Để cậu ta tự mình phán đoán đi. Tên kia ở đâu?”
“Trong bụi cây đằng kia. Có vẻ Jinbe sắp bị dồn vào chỗ đó rồi.” Kenta liếc mắt về phía bụi cây nhưng không chỉ rõ bụi nào vì đội trưởng đã nói không được nhắc. Nếu chỉ tay thì khác quái nào vẽ đường cho hươu chạy chứ. Mặc dù Bạch Nhãn liếc mắt có hơi kỳ nhưng họ đã thân từ lâu. Kenta hiểu ý Shinichi thì Shinichi đương nhiên cũng hiểu ý Kenta. Shigi và Kaito vẫn ngồi xem không nói năng gì nhưng họ vẫn nghe cuộc đối thoại không sót một chữ nào.
“Nếu Jinbe thoát được chiêu đó thì trận đấu sẽ kết thúc.” Shinichi nói.
Bốn ảnh phân thân của Ryan tấn công Jinbe với bộ dạng lảo đảo nhưng cũng rất nhịp nhàng phối hợp, người này không hề cản trở người kia rõ ràng rành mạch nhưng vẫn cực kỳ hỗn loạn và không hề lặp lại một lần nào. Jinbe chỉ có thể vừa thủ vừa lui, đôi khi đáp trả được vài quyền nhưng chỉ khiến nhịp độ chập lại vài giây, vỗn không thay đổi nhiều đến cục diện mà bốn người đồng đội thì hình như không hề có ý đến giúp.
Cuối cùng Jinbe cũng bị bức lui về phía bụi cây mà Ryan đã mai phục sẵn. Ryan lao, tập trung toàn bộ Chakra vào chân phải đạp mạnh vào khớp gồi của Jinbe. Nhưng người to béo thì điểm yếu của họ chính là khớp gối. Đôi chân luôn phải chống đỡ cho cả cơ thể to lớn nên áp lực ở đầu gối luôn là lớn nhất. Tấn công được vào đây thì coi như nắm chắc phần thắng.
Trúng rồi. Chiêu này của Ryan quả nhiên hiệu nghiệm, một đạp này đã đánh trúng vào điểm yếu của Jinbe. Bùm. Jinbe biến mất và thay vào đó là một khúc cây. Đây chính là Thuật Thế Thân.
“Trận đấu kết thúc rồi.” Shinichi kết luận.
Biết mình tấn công hụt, cả năm Ryan đảo mắt xung quanh để tìm xem Jinbe ở đâu. Tuy đột kích thất bại nhưng cả năm người hợp lực chắc vẫn xoay chuyển được tình thế. Nhưng trước tiên phải tìm ra hành tung của kẻ thù đã. Đã có một Ryan tìm ra được vị trí của Jinbe, chỉ tiếc là lúc này đã quá trễ. Jinbe đang ở ngay trên không trung, chính xác là vị trí trên đầu họ, tay anh đã hoàn thành kết ấn.
“Siêu Bội Hóa Chi Thuật.”
Jinbe biến hình thành một người khổng lồ đè xuống bọn Ryan đang vội vã tránh né ở dưới. Tất cả đã không kịp nữa. Cả năm người đều nằm gọn dưới bụng của Jinbe. Tuyệt chiêu lấy mỡ đè người của tộc Akamichi. Lúc Jinbe rơi xuống cũng tạo ra tiếng động không hề nhỏ. Lũ thú hoang kinh hãi rủ nhau chạy trốn.
“Xem ra cậu ấy đã thông báo cho bọn chúng biết về việc chúng ta đã đến đây rồi.” Kaito nói.
“Từ lúc chúng ta đến Hải Ba Quốc thì bọn chúng đã biết rồi.” Shigi phủ nhận.
“Đánh đẹp lắm, Jinbe. Sao cậu biết là chúng có mai phục.” Shinichi hỏi. Đây là lúc các thành viên chia sẻ kinh nghiệm chiến đấu với nhau để tự rút ra bài học cho mình. Đây là cách mà nhóm Ngũ Thần trở nên vô đối tại làng Lá.
“Chẳng phải đội trưởng luôn nói là luôn luôn phải cảnh giác hay sao? Cho dù là khi đang thuận lợi hay rơi vào thế bất lợi cũng luôn phải đề phòng đối phương giở thủ đoạn gian trá. Chiêu Thuật Thế Thân luôn là ưu tiên số một để tránh mấy chiêu tập kích bất ngờ nên chúng ta luôn phải thành thạo chiêu này nhất. Ngoài ra nó còn giúp chúng ta chạy thoát trong những tình cảnh hiểm nghèo.” Jinbe liền trả bài cho Shinichi sau khi trở lại bình thường và đứng nhìn Ryan đang nằm sõng soài trên đất. “ Nhưng phải nói thật là tớ khá bất ngờ khi tên đó đánh úp phía sau. Các cậu có nhìn thấy hắn không?”
“Có. Đội trưởng bảo để tự cậu phát hiện.” Kenta trả lời. Anh biết rõ từ “các cậu” ở đây ám chỉ mỗi mình anh thôi. Câu trả lời của Kenta cũng khá đúng với suy nghĩ của Jinbe. Đây là điều mà đội trưởng họ luôn mong muốn, cho dù không có ai bên cạnh hỗ trợ thì họ vẫn trở nên bất bại.
“Chúng ta đi thôi.” Shinichi nói rồi dẫn đầu mọi người rời đi.
“Cứ để hắn lại sao?” Shigi hỏi. Dù sao đây cũng là địa bàn nhà người ta. Kiểu gì người ta cũng đưa tên Ryan này về trị thương, nếu không diệt cỏ tận gốc thì sau này nó sẽ lại mọc lên.
“Nếu hắn được trị thương cũng tốt. Lần tới sẽ để cho Kaito thể hiện.” Shinichi trả lời.
Kaito thì lại đang trầm ngâm. Anh biết câu này của đội trưởng không phải là nói đùa. Lần tới nhất định sẽ đến lượt anh ra tay. Bát Môn Quan của tên đó chính là khắc tinh của Kaito. Liệu anh có thắng được không?
“Đừng suy nghĩ nhiều quá, Kaito. Vì lúc đó cậu suy nghĩ quá nhiều nên tôi mới bảo Jinbe lên đấy. Cứ phát huy hết khả năng của mình đi. Bát Môn Độn Giáp tuy là tuyệt chiêu của cậu nhưng không phải không có nó thì cậu trở thành vô dụng. Nếu thế thì cậu không xứng là đồng đội của tôi.” Shinichi nhắc.
“Vâng, được rồi ạ.” Kaito trả lời. Anh tuyệt đối tin tưởng vào vị đội trưởng này. Đội trưởng nói anh thắng thì anh nhất định sẽ thắng.
Sau khi thi học kì hè xong thì mình quyết định để lại lịch ra truyện để cho mọi người tiện theo dõi ( mặc dù chả có mấy ai T_T) đó là vào chiều thứ 2 hàng tuần. Nếu chiều không có thì chắc là tối sẽ có. Mình phải học lại nhiều môn lắm lên không thể viết nhiều được mong mọi người thông cảm.