Chương 12: 11 : Tiến Vào Hải Ba Quốc

Một căn nhà tạm đã được dưng lên trong khu rừng gần làng Lá, nơi đây có hai thầy trò đang điên cuồng luyện kiếm.

“Không thể tin được. Con chỉ học trong 2 năm con đã học được tất cả tuyệt chiêu của ta. Ta không còn gì để dạy cho con nữa.” Murasama nói với Kenta.

“Vâng thưa sư phụ.” Kenta nói.

“Nhưng mà như thế con chỉ lĩnh hội được một nửa tinh hoa kiếm thuật mà thôi. Con sẽ không khác gì cái bóng của ta cả. Từ giờ con hãy tự tìm hiểu lấy và sáng tạo ra kiếm thuật của riêng mình. Như thế thì con mới có thể hoàn thiện được kiếm thuật của bản thân.”

“Vâng thưa sư phụ.” Kenta lại tiếp tục gật đầu.

“Đây là món quà sư phụ muốn để lại cho con.” Murasama vừa nói vừa đưa thanh Shinsetsu cho Kenta.

“Sư phụ! Đây không phải thanh ma kiếm của làng Sương Mù sao? Sao người lại đưa nó cho con?” Kenta cũng đã được Murasama nói qua về Shinsetsu.

“Con rồi sẽ mạnh hơn ta, Kenta. Thanh kiếm luôn muốn chủ nhân của mình mạnh hơn kẻ khác. Sau này ta rất có thể sẽ bị nó giết chết. Ta nghĩ giao cho con là hợp lý hơn cả. Shinsetsu rất nguy hiểm, con phải hết sức cẩn thật. Thôi, ta đi đây. Bảo trọng nhé, Kenta. Con là niềm tự hào của ta đó.”

“Sư phụ. Người không ở lại với con sao?”

“Ta luôn muốn đi chu du khắp nơi. Ta đã dừng chân tại đây quá lâu rồi, đến lúc đi thôi. Biết đâu một ngày chúng ta gặp lại. Đến lúc đó nhất định hai ta phải đấu một trận. Ha ha ha.” Murasama quay lưng bỏ đi, sau lưng Kenta cứ đứng đó nhìn theo mãi đến khi có tiếng nói xuất hiện.

“Ngươi mau cho ta uống máu đi. Lâu rồi không ta không được nếm máu.” Shinsetsu nói với Kenta.

“Được thôi.” Kenta rút Shinsetsu ra khỏi vỏ và cầm tay vào lưỡi kiếm.

“Ngươi điên à?” Shinsetsu khá bất ngờ trước hành động của Kenta.

“Máu của ta không được tính là máu à? Nếu ngươi ngoan ngoãn một chút thì ta sẽ cho ngươi uống máu.”

“Ngươi điên thật rồi. Một chút máu đó sao có thể làm cho ta no được chứ.”

“Ngươi không thể nào kiểm soát tâm trí ta được đâu. Sư phụ đã dạy ta thuật tĩnh tâm ngươi không thể khiến cho ta tàn sát người trong làng được đâu. Đến lúc luyện tập rồi, lần sau gặp lại ta nhất định sẽ đánh bại sư phụ.”

Quay trở lại hiện tại, nhóm Ngũ Thần đang túm tụm lại thảo luận về tên Kotaro điều khiển bóng kia và cái tên Shindara đi cùng hắn trong câu chuyện của Kenta.

“Thủy Long Shindara.” Đột nhiên giọng nói của ngài Hokage Đệ Tam vang lên. Mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa.

“Ngài đừng đột ngột xuất hiện thế chứ. Mà ngài biết tên Shidara đó ư?” Shinichi nói với ngài Đệ Tam.

“Trước đây ta có nghe nói về hắn nhưng chưa giao đấu bao giờ. Nghe nói hắn ta là thiên tài sử dụng Thủy Độn. Hắn từng là ninja của làng Sương Mù nhưng sau đó đã đến Hải Ba Quốc ( hay còn gọi là Sóng Quốc trong wiki ) trở thành thuộc hạ của lãnh chúa Tokugawa Gengiro. Đúng rồi!” Đột nhiên ngài Đệ Tam đập hai tay vào với nhau như nghĩ ra một điều quan trọng. “Lãnh chúa mới được kế nhiệm ngài Gengiro – con trai của ngài ấy – Tokugawa Kyoshiro.”

“HẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢ” Cả nhóm đồng thanh kêu lên.

“Vậy cái tên Kyoshiro giật giây mọi chuyện lại là lãnh chúa của Hải Ba Quốc sao?” Jinbe hỏi lại một câu đã biết trước đáp án.

“Ta nghĩ 90% là như vậy rồi.” Ngài Đệ Tam trả lời.

“Hải Ba Quốc không phải chỉ là một nước nghèo khổ không có làng ninja hay sao?” Kenta hỏi.

“Vì không có làng ninja nên họ mới kích động chiến tranh để chúng ta tiêu diệt lẫn nhau. Trong chiến tranh cho dù làng nào thắng đi nữa cũng vẫn sẽ chịu nhiều tổn thất. Không làng nào để ý đến Hải Ba Quốc cả. Bọn họ có thể làm ngư ông đắc lợi.” Shigi phân tích.

“Thật quá bỉ ổi!” Kenta cảm thán.

“Mọi người nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta sẽ lên đường đến Hải Ba Quốc.” Shinichi nói.

“Mọi người hãy cẩn thận. Tuy Hải Ba Quốc là một quốc gia nghèo không có ninja nhưng không có nghĩa là họ sẽ không thuê ninja của làng khác.” Ngài Hokage nói rồi rời đi. Mọi người muốn đi nghỉ sớm để mai còn lên đường chả lẽ ngài ấy lại ngồi ở đấy trông cho họ ngủ. Đến bất ngờ và bị đuổi về cũng bất ngờ không kém. Phải chăng Shinichi cố tình chơi mình sau khi mình đến mà không báo trước.

Câu nói của ngài Đệ Tam vẫn còn trong đầu của Shinichi, nó làm anh suy nghĩ khá nhiều. Hai từ “cẩn thận” này chứa đựng một áp lực rất lớn. Đối với người khác thì nó chỉ mang một ý nghĩa là có nguy hiểm thôi nhưng nếu là với nhóm Ngũ Thần thì nó lại mang một ý nghĩa khác hoàn toàn. Từ trước đến giờ cho dù gặp bất cứ nguy hiểm nào, ngài Đệ Tam cũng không hề nhắc họ cẩn thận, cho dù là trận đấu với Hanzo. Nhưng nay ngài ấy lại dặn họ cẩn thận điều này không khác gì nói với họ: Lần này các cậu một đi không trở về. Nhưng mà chết thì chết, đi thì vẫn cứ phải đi.

Sáng hôm sau, khi làng lá còn mờ sớm, năm bóng người đã rời khỏi làng đi về hướng Hải Ba Quốc.

Sau mấy ngày chạy bộ họ đã đến đươc vùng biên giới Hải Ba Quốc, từ đây phải dùng thuyền để đi vào Hải Ba Quốc.

“Dưới nước có người. Là ninja.” Kenta nhắc. Bạch Nhãn dùng để phát hiện kẻ địch đang ẩn nấp đúng là số một.

“Lôi Độn, Lôi Động Cửu Thiên.” Shinichi kết ấn. Đoàng đoàng đoàng. Ba cột sét giáng xuống mặt nước. Đối đầu với Lôi Độn thì trốn xuống nước là điều tuyệt đối không nên làm. Cho dù dùng Chidori đấm bừa xuống nước cũng giật chết khối đứa. Đằng này lại là một đại chiêu. Sau khi ba cột sét giáng xuống mặt nước, năm cái xác ninja đang bơi ngửa cùng với một đàn tôm cá trên biển.

“Không phải chứ. Đối phó với chúng ta mà chỉ có từng này người thôi sao? Mà đội trưởng ra tay cũng tàn nhẫn quá.” Kaito nói.

Một mùi hương thoang thoảng lan tỏa ra trong không khí kèm theo tiếng vỗ tay bôm bốp.

“Thật không thể tin được. Chỉ một chiêu mà hạ được năm ninja của bọn ta. Lãnh chúa đã dặn là ở đây đón tiếp ninja lang Lá nhưng không ngờ lại có đến năm đứa. Có phải làng Lá các ngươi khinh thường Hải Ba Quốc bọn ta không?” Một người xuất hiện trên mặt nước đang tích điện.

“Không thể nào. Hắn xuất hiện ở đó từ bao giờ, mình không hề nhìn thấy hắn trước đó.” Trong long Kenta đầy nghi vấn. Bạch Nhãn của cậu có vể không phát huy được hết khả năng rồi.

“Hi vọng là các người biết bơi. Thủy Độn, Sóng Thần.” Tên kia kết ấn.

Từ trên mặt biển một con sóng cao 10 mét xuất hiện lao về phía nhóm Ngũ Thần. Đinh mệnh. Ninja mặc dù biết bơi hay sử dụng Thủy Độn mạnh mẽ thế nào đi nữa nhưng khi đối mặt với sóng thần thì ai cũng như ai thôi. Hoàn toàn không thể bơi được trong cơn sóng đó. Đừng bao giờ xem thường thảm họa thiên nhiên. Khi nó chưa xảy ra thì ai cũng nghĩ là nó phòng tránh được, nhưng khi đã xảy ra rồi thì mới thấy mình bất lực ra sao. Mọi người đang quay đầu bỏ chạy thì Shinichi nói.

“Chạy gì chứ. Để anh phá hủy con sóng đó cho các chú xem.”

Nghe như đang phê cần ấy nhưng cả bọn vẫn đứng lại.

“Hỏa Độn, Hào Hỏa Cầu Chi Thuật.” Shinichi phun ra một quả cầu lửa to hơn cái tủ lạnh và nhỏ hơn cái tủ lạnh to nhưng không hướng về phía ngọn sóng mà là về phía cái cây phía bên trái. Ầm. Một bóng người cháy đen sì hiện ra đồng thời con sóng thần cũng biến mất. Là ảo thuật. Tên đó dùng hương thơm lúc nãy để kích thích khứu giác rồi từ đó ảnh hưởng đến thị giác và thính giác. Nhưng số hắn quá nhọ đụng ngay phải cao thủ tộc Uchiha. Ảo thuật gì đối với Sharingan chỉ là muỗi thôi. Shinichi đã nhìn ra hắn từ lúc mới đến nhưng Kenta lại không phát hiện ra chứng tỏ hắn đang dùng ảo thuật để che dấu hành tung.

“Hắn chết chưa?” Kaito hỏi khi đến bên thân hình đen sì, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép của nạn nhân.

“Một chiêu Hào Hỏa Cầu không chết được đâu.” Shinichi trả lời.

“Xem ra bọn chúng đã chuẩn bị từ trước rồi. Vậy là chúng ta sẽ phải một mạch chém giết cho đến khi vào được lâu đài của lãnh chúa. Haiz, phiền rồi đây.” Shigi cảm thán.

“Có lẽ nên thẩm vấn tên này một lát.” Jinbe nói.

“Để tớ gọi hắn tỉnh lại cho.” Shigi nói sau đó đến bên tên ninja kia túm tóc tạt tai tát tới tấp. Sau khi mặt hắn sưng như quả bí ngô thì hắn bắt đầu tỉnh lại. Vừa tỉnh lại thấy toàn thân không bị trói tên ninja vội vàng bật dậy lao đi nhưng chưa được hai bước đã bị một đám bọ kéo ngã.

“Ngươi không nghĩ chúng ta bất cẩn thế chứ?” Shigi nói.

“Ta đã ở trong tay các ngươi rồi, muốn chém muốn giết tùy các ngươi.” Tên ninja nghĩa khí nói ra một câu như vậy rồi nhắm mắt lại đưa cổ lên như chờ đợi một nhát đao lấy mạng hắn.

“Ta không muốn giết ngươi.” Shinichi nói.

“Kẻ giết năm người một lúc như ngươi mà nói ra câu đó không thấy ngượng mồm à?” Tên kia phản đối ngay.

“Chỉ cần ngươi chịu khai báo thì bọn ta có thể tha cho ngươi.” Shinichi tiếp tục thuyết phục không để ý tới câu vừa rồi của tên ninja.

“Ngươi không giết ta thì lãnh chúa sẽ giết ta. Kiểu gì cũng chết.”

“Ngươi sợ cái tên Kyoshiro như vậy sao?”

“Ngươi...Lãnh chúa rất đáng sợ. Ngoài ra còn có Thập Thần Tướng và Tứ Thánh Thiên nữa. Các ngươi sẽ thấy địa ngục thực sự là như thế nào.” Tên ninja cười khẩy.

“Chúng ta mỗi người xử hai tên Thần Tướng và một tên Thánh Thiên còn đội trưởng xử lý hai tên thần tướng và lãnh chúa vừa đủ.” Kaito làm phép tính.

“Các ngươi điên rồi.” Tên kia cảm thán.

“Ngươi còn không đi đi.” Shigi nói với hắn. Khi hắn nhìn lại chân mình thì đám bọ quả nhiên đã buông tha cho hắn. Hắn không vội đi mà ngồi đó nhìn theo năm người lên thuyền tiến về đảo Hải Ba Quốc.

“Haiz. Rồi họ sẽ không còn nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa đâu.”

“Ngươi nên lo cho mình thì hơn đấy.”

Tên ninja vội quay đầu lại một vệt đen dài cứa qua cổ hắn. Đầu hắn rơi xuống đất trong mắt vẫn còn in rõ mồn một hình ảnh của Izumono Kotaro.

“Năm tên không biết sống chết. Để ta xem các ngươi sống được bao lâu.” Kotaro nói rồi biến mất trong bóng râm.