Chương 11: 10 : Phượng Hoàng Tái Sinh Và Phi Yến Kiếm

“Ngươi đang làm gì vậy?” Chứng kiến hành động của Murasama khiến tên trên mái nhà khó hiểu.

Murasama đang tra kiếm vào vỏ.

“Không cần Shinsetsu ta cũng có thể hạ người. Lên đi, à không xuống đi.” Murasama trả lời.

“Coi thường nhau quá rồi đấy.”

Thoắt cái tên kia đã ở đằng sau Murasama.

“Ảnh độn, Hắc Ảnh Thái Đao.” Vừa xuất hiện hắn đã tung ra một cước vạch ra một vòng cung màu đen.

Murasama chém tới một kiếm đồng thời nhảy lùi về sau né nhát đao kia. Phản ứng không chậm chút nào. Kiếm khí từ thanh kiếm trong vỏ gần chạm được vào tên kia thì hắn lại đột nhiên biến mất. Móa, dịch chuyển tức thời à.

“Ngươi không thể nào đánh trúng được ta đâu. Ảnh Bộ Chi Thuật giúp ta di chuyển tự do giữa những cái bóng, chỉ cần có ánh sáng thì sẽ xuất hiện bóng mà chỉ cần có bóng thì ta lại có thể di chuyển. Ngươi không thể nào đánh trúng ta được đâu.”

“Vậy sao? Để ta cho ngươi xem tuyệt chiêu của ta. Phượng Hoàng Tái Sinh.” Murasama đáp trả bằng một đường kiếm. Một con chim phượng hoàng bay ra lao về phía tên kia như một cơn gió. Nhưng vừa đến gần hắn thì hắn lại biến mất. Chim phượng hoàng lao qua phá tan hoang một ngôi nhà.

“Hụt rồi. Tuyệt chiêu gì chứ. Cũng chỉ có vậy thôi.” Tên kia nói câu đó với một nụ cười khinh thường trên môi. Hắn đang đứng ở bên một giếng nước cách chỗ Murasama không xa.

“Tuyệt chiêu của ta đã kết thúc đâu.” Murasama nói đồng thời chỉ tay lên phía trên. Tên kia bất giác nhìn lên con chim phượng hoàng lúc nãy đang từ trên trời lao về phía hắn.

Phượng Hoàng Tái Sinh, chức năng giống như tên. Sau khi con phượng hoàng bay ra biến mất thì nó sẽ được tái sinh với sức mạnh gấp 10 lần, từ trên trời giáng xuống đối thủ.

“Sao chứ!” Có chút bất ngờ nhưng không làm hắn chùn bước, hắn lại mỉm cười: “Lại hụt nữa thôi.”

“Sẽ không hụt đâu. Phi Yến Kiếm.” Murasama nhanh như chớp lao qua tên kia và để lại trên người hắn ba vệt máu dài.

Phi Yến Kiếm là chiêu rút kiếm với tốc độ cực nhanh. Trong chớp mắt, người sử dụng có thể chém liên tiếp ba nhát lên người đối thủ. Đây được coi là chiêu kiếm có tốc độ nhanh nhất. Nó cần có sức mạnh để rút kiếm ra khỏi vỏ. Trong lúc rút kiếm tốc độ tăng lên nhờ vào vỏ kiếm. Phải chăng đây mới là lý do Murasama tra kiếm vào vỏ. Chiêu thức này rất khó để luyện thành và đối thủ cũng rất khó tránh.

“Mình trúng đòn rồi sao?” Tên kia gục xuống, ánh mắt lại ngước nhìn về phía con phượng hoàng: “Không kịp rồi.”

Ảnh Bộ Chi Thuật yêu cầu người dùng cần phải tập trung cao độ nghĩ về vị trí bóng mà mình muốn đến. Nếu đang tập trung mà bị cắt ngang thì sẽ không thể nào di chuyển được.

Dùng Phượng Hoàng Tái Sinh để thu hút sự chú ý của tên kia, sau khi hắn chú ý đến con phượng hoàng thì Murasama dùng Phi Yến Kiếm cắt ngang suy nghĩ khiến hắn không thể di chuyển được. Samurai rõ ràng không phải chỉ cần cơ bắp mà cũng cần cả cái đầu nữa.

ẦM.

Phượng hoàng đã hạ cánh nhẹ nhàng trên người hắn. Phượng hoàng tiếp đất kéo theo một trận cuồng phong lớn, cuống phăng mọi thứ xung quanh nó, uy lực lớn hơn chiêu phá nhà lúc nãy nhiều. Tên kia sau khi trúng chiêu thì nằm một bãi trên đất, máu không ngừng chảy ra. Cái thành giếng bên cạnh tên kia bây giờ đã không còn. Murasama đang đứng ở vị trí an toàn nên chỉ cảm thấy chút man mát của đại chiêu kia.

Một bóng người khác lại lao về phía tên điều khiển bóng và đỡ hắn dậy.

“Khụ khụ. Shindara! Sao lúc nãy ngươi không cứu ta?” Tên điều khiển bóng hỏi đồng bọn với giọng trách móc.

“Lúc nãy ta lao vào để nằm một đống như ngươi à?” Tên đồng bọn vặn lại.

“Murasama. Lần này ta thua nhưng sẽ có ngày ta lấy mạng ngươi. Nhớ lấy tên của ta để khi xuống gặp diêm vương còn tiện trình bày. Ta là Izumono Kotaro.” Tên điều khiển bóng nói với Murasama.

“Muốn đi sao!” Murasama nói trong khi tiến thêm mấy bước.

“Thủy độn, Thủy Giao Đạn Chi Thuật.” Tên đồng bọn kia đã kết ấn xong. Một cột nước lớn, xoáy tròn, từ trong giếng chui lên lao về phía Murasama.

“Phi Yến Kiếm” Murasama nhẹ nhàng chém tan con thủy long kia. Khi chém xong, nước bắn tung tóe, hai người kia cũng mất hút từ bao giờ.

“Sao ngươi không đuổi theo giết chúng? Ta ăn vẫn chưa no.” Thanh Shinsetsu trách móc Murasama.

“Im ngay. Ngươi là kiếm của ta, ăn thế nào là do ta quyết đình.” Murasama nói với thanh kiếm đồng thời nhủ thầm: “Mình không thể để nó kiếm soát lần nữa.”

Đắp mộ cho người bạn thân nhất Akari xong, Murasama lên đường chu du khắp nước Nhật.

Vụ thảm sát tai ngôi làng kia gây kinh hoàng cho làng Sương Mù. Không một ai biết truyện gì đã xảy ra. Từ đó rộ lên một lời đồn về bóng ma của Yasuo – kẻ bất dung thứ - đã tàn sát cả ngôi làng.

Hai năm sau, Murasama đi du lịch qua làng Lá, đúng hơn là đi qua khu rừng ngoài làng lá.

Bụp bụp.

Có tiếng gậy đập vào cây. Murasama đi về phía tiếng động thì nhìn thấy một cậu bé khoảng 15, 16 tuổi với đôi bàn tay sưng tấy đang vung một cây gậy chém vào thân cây. Dường như cậu bé đó đã vung kiếm được mấy tiếng đồng hồ rồi. Cậu bé làm Murasama nhớ lại bản thân và Akari hồi trước, cũng từng rất hăng hái như vậy.

“Ê nhóc!” Murasama gọi. Cậu bé liền quay lại. Đôi mắt của cậu làm cho Murasama thoáng giật mình. Là Bạch Nhãn. Thằng nhóc này là người của tộc Hyuga. Tộc Hyuga không phải dùng Nhu Quyền sao? Sao thằng nhóc này lại tập kiếm chứ?

“Sao nhóc lại tập kiếm thế? Không phải tộc Hyuga dùng Nhu Quyền sao?” Murasama hỏi nó.

“Từ bé cháu đã muốn học kiếm thuật rồi. Nhưng cha cháu không cho cháu học cứ bắt cháu học bát quái chưởng gì gì đó. Ninja trong làng không ai dạy cháu hết cháu toàn phải tự mình tập.” Trong lời nói của cậu có thoáng qua một nỗi buồn.

“Chú là kiếm khách sao?” Cậu bé hỏi khi nhìn thấy thanh kiếm trong tay Murasama.

“Ừ. Muốn ta dạy kiếm thuật cho không?” Cậu bé làm Murasama nhớ lại những ngày xưa nên anh có ý muốn nhận nó làm đệ tử.

“Dạ muốn muốn” Cậu bé gật đầu như giã tỏi.

“Ta là Murasama. Nhóc tên gì?”

“Hyuga Kenta”

“Quả nhiên là tộc Hyuga. Nhưng nó cũng không ảnh hưởng gì.” Murasama thầm nghĩ.