Chương 4: Chạy trốn khỏi Cửu U Môn

Luyện thành một bộ công pháp Vương cấp, chỉ cần một giây, Trương Phong bị doạ sợ lần nữa.

Nhưng sau đó thì chính là vô cùng mừng rỡ rồi đi đến bộ công pháp tiếp theo.

“Thị Huyết Thiên Ma Công: Tâm pháp Ma đạo Vương cấp hạ phẩm, sử dụng việc thôn phệ tinh huyết người khác, để tăng cường thực lực bản thân, tốc độ tu luyện cực nhanh!”

“Huyết Độc Chưởng: Chưởng pháp Vương cấp hạ phẩm, nham hiểm độc ác, trúng phải chắc chắn sẽ chết!”

“Thôn Vân Công: Tâm pháp Vương cấp hạ phẩm, tu luyện ổn định, không nhanh không chậm, một mạch đột phá cảnh giới.”

“....”

Công pháp Cửu U Môn, phần lớn chính là ma công.

Thủ đoạn công phạt, cũng ác độc vô cùng, người trúng chiêu thường sẽ chết đi trong đau khổ.

Bất quá tác dụng phụ của nó, cũng lớn vô cùng.

Chẳng hạn như cái Huyết Độc Chưởng kia, nhìn có vẻ lợi hại, nhưng người tu luyện cũng sẽ chịu hết nỗi đau khổ của Huyết Độc, toàn thân đau khổ bất an.

Cho nên sau khi đọc được, Trương Phong ngay lập tức bỏ qua những thứ ma công này, chọn lựa công pháp bình thường để học.

10 phút trôi qua, Trương Phong thở khẽ một hơi, sắc mặt mang theo nụ cười hài lòng.

“Ở trong chốc lát ngắn ngủi, đem toàn bộ sáu bộ công pháp Vương cấp học xong, mạnh mẽ nhất trong toàn bộ Võ Thần đại lục, cũng không ai có thể làm được a?” Trương Phong cười nhạt nói.

Mà sáu bộ công pháp hắn học, trong đó thì có ba bộ thân pháp.

“Lôi Bộ: Chuyển động như lôi đình, khí thế làm run sợ, trong nháy mắt có thể vượt qua khoảng cách trăm mét, tiến có thể công, lui có thể trốn!”

“Thốn Bộ: Trong không gian một tấc, biến ảo khó lường, quỷ dị vô thường!”

“Phiếu Miểu: Qua lại không thấy tăm hơi, như có như không giữa thiên địa!”

Trừ cái đó ra, còn có chỉ pháp ‘Bát Hoang Khốn Thiên Chỉ’, quyền pháp ‘Thần Tượng Chấn Ngục’, thương pháp ‘Long Khiếu Cửu Châu’.

Những công pháp này tất cả đều được Trương Phong luyện đến viên mãn, có thể nói là đạt tới đỉnh cao, trình độ luyện không thể luyện tiếp.

“Tới thời điểm rời khỏi Cửu U Môn rồi!” Công pháp đã học tập xong, nhất định không thể tiếp tục ở lại Cửu U Môn, lúc này Trương Phong rời đi Vũ Các, đi đến hướng sơn môn .

“Thánh Tử!”

“Trương đại Thánh Tử, hôm nay vì sao có tâm trạng đi lung tung thế?”

“Ơ, còn không để ý người khác, xem ra....”

Dọc đường đi hắn không nhìn tất cả mọi người, đi ngang qua diễn võ trường, đi ngang qua rừng trúc đẹp đẽ ở ngoài, đi tới chỗ sơn môn.

Sơn môn này cực kỳ to lớn, toàn bộ kiến trúc được làm từ đá xanh, bảng hiệu to lớn bên trên khắc ba chữ to ‘Cửu U Môn’.

Hình như người khắc chữ, còn là tuyệt đỉnh cao thủ, giữa các chữ tản ra từng cơn ma khí.

“Thánh Tử? Ngươi tới nơi này làm gì?” Người trông coi ngọn núi là hai tên đệ tử nội môn, thực lực đã đạt đến cảnh giới Tụ khí Trung kỳ, cho nên thấy Trương Phong cũng không có quá lễ độ.

Bây giờ nhìn thấy Trương Phong đến, không khỏi nhướng mày hỏi.

“Ta phải xuống núi có chút việc!” Bước chân không ngừng, vừa nói vừa tới gần sơn môn.

“Xuống núi? Nhưng môn chủ đã ra mệnh lệnh, Thánh Tử không được tự mình xuống núi.” Thanh niên khôi ngô bên trái kia, trầm giọng nói.

“Mệnh lệnh? Có à!”

“A? Ở đâu? Vì sao ta không nhận được?”

Giờ này khắc này, Trương Phong cách hai người chỉ khoảng ba mét, trong lúc bọn hắn đang thắc mắc, Trương Phong đột nhiên xuất thủ.

Chân khí cuồng cuộn trong cơ thể, nhanh chóng truyền tới tay phải.

“Thần Tượng Hóa Hình!”

Thần Tượng Chấn Ngục có năm chiêu thức chính, bây giờ Trương Phong đang thi triển ra là chiêu thứ nhất.

“Rống!!!”

Một tiếng gào thét kinh khủng tràn ra, chân khí hóa thành ngọn lửa trắng bốc lên, ngưng tụ lại trên nắm tay Trương Phong, sau đó hư hóa ra một đầu thần tượng, hướng về đệ tử bên trái kia đánh tới.

Cảnh tượng chấn động!

Nhưng trong lòng hai tên đệ tử càng kinh hãi hơn.

Thần Tượng Chấn Ngục, đó là công pháp Vương cấp, học một cách sơ sài cũng mất thời gian mấy tháng.

Nếu đạt đến đại thành, càng cần nhiều năm luyện tập.

Mà Thần Tượng Chấn Ngục luyện đến đại thành, thời điểm xuất chiêu, nhiều nhất cũng chỉ có thể nghe được tiếng thần tượng gào thét, mà sẽ không hiện ra hư ảnh.

Nhưng mà bây giờ!

Chiêu thứ nhất của Trương Phong đã đem hư ảnh hiện ra ngoài, cái này là dấu hiệu đã đem công pháp luyện đến cực hạn, đạt tới đỉnh cao.

“Làm sao có thể? Thời gian ngươi tới tông môn cùng lắm chỉ mới nửa tháng, làm sao có thể đem Thần Tượng Chấn Ngục luyện đến trình độ như thế?” Sắc mặt tên đệ tử kia kịch liệt, hoảng sợ hô.

Nhưng thần sắc Trương Phong lạnh nhạt, không có ý muốn trả lời, tốc độ thi triển không ngừng chút nào.

“Phanh!!!”

“Răng rắc!!”

“Phốc phốc!!”

Bởi vì Trương Phong đột nhiên đánh lén, cộng thêm chấn động về công pháp, tên đệ tử kia hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ có thể ngăn hai tay trước người, muốn dùng chân khí để ngăn cản.

Nhưng lực lượng thần tượng lớn vô cùng, trực tiếp đem hắn hai tay đánh gãy, thân thể thì giống như diều đứt dây vậy, bay ngược ra sau.

“Trương Phong chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao? Lại vô duyên vô cớ đả thương đệ tử đồng môn, dù cho ngươi là Thánh Tử, cũng khó trốn....” Một tên đệ tử khác vừa sợ vừa giận, quát lớn.

“Lôi Bộ!!”

“Ầm!!”

Nhưng mà hắn còn chưa nói kịp nói hết, một tiếng sấm kinh khủng vang lên!

Dưới chân Trương Phong ánh chớp lấp lóe, cơ thể giống như thiểm điện, lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng, trong nháy mắt xông ra khỏi sơn môn, đã cách xa trăm thước.

Sau đó tiếng sấm vang lên một lần nữa, thân ảnh hắn liền biến mất không còn tăm tích.

Đến lúc này, đệ tử kia mới kịp tỉnh ngộ, sợ hãi la lớn: “Thánh Tử chạy trốn!”

“Thánh Tử Trương Phong đột nhiên đả thương Triệu Khải, phản bội Cửu U Môn rồi chạy trốn !”

Âm thanh được truyền chân khí vào, như sấm bên tai, vang vọng toàn bộ ngoại môn.