Ninh Kiêu: Không được, eo của tôi chịu không nổi.
Hệ thống: Trong vòng một năm, không cưới được vợ, chết!
Ninh Kiêu: Con mẹ nó……
Hệ thống: Cưới một vợ, thọ trăm năm.
Ninh Kiêu thở dài một tiếng, chỉ có thể tòng mệnh.
Chết tử tế không bằng lại tồn tại, cưới bảy bà vợ thì cưới bảy bà vợ đi.
Cùng lắm thì, hầm thêm mấy con gà, con cá, rùa đen bồi bổ cơ thể.
Ninh Kiêu cũng chẳng còn tâm trạng cuốc đất, vác cái cuốc đi về.
Nhưng mà ngay lúc này, trên không trung, một bóng người ngự kiếm bay tới, ngừng lại cách chỗ Ninh Kiêu không xa.
Đó là một thiếu nữ, lụa trắng che mặt, nhưng cũng không thể che giấu được dung mạo tuyệt mỹ của nàng.
Đặc biệt là dáng người thướt tha yêu kiều kia của nàng, khiến Ninh Kiêu đã cấm dục hơn ba trăm năm cũng nhịn không được tâm động.
Nữ tử này, đúng là cháu gái tông chủ Phiêu Vũ Kiếm Tông, Hứa Thanh Linh.
Lúc này Hứa Thanh Linh, lại là khiếp sợ tột đỉnh.
Núi Quảng Vân này cách Phiêu Vũ Kiếm Tông cũng không xa, trước kia nàng chỉ biết nơi này là một ngọn núi bình thường, nhưng hiện tại, ở trước mặt nàng, lại là một thánh địa tràn đầy đại đạo chi ngân, đạo vận mãnh liệt.
Nơi Hứa Thanh Linh đang đứng, là bên ngoài đại đạo chi ngân, nếu như bước lên trước một bước, nàng liền trực tiếp hóa đạo.
Dựa vào tu vi Kim Đan cảnh của nàng, căn bản không thể ngăn cản.
Nhưng để Hứa Thanh Linh càng khiếp sợ hơn chính là, bên trong thánh địa đạo vận mãnh liệt này, thế nhưng có một người nông dân.
Người nông dân kia, thình lình chính là Ninh Kiêu.
Hình tượng vác theo cái cuốc của Ninh Kiêu, còn không phải là một người nông dân hay sao?
“Sao lại thế này, chẳng lẽ là một vị đại năng?”
Hứa Thanh Linh trong lòng ngàn tư trăm chuyển, sau một lát, nàng hành lễ nói: “Không biết tiền bối ẩn cư tại đây, đã quấy rầy tới tiền bối, mong rằng tiền bối tha thứ.”
“Tiền bối?”
Ninh Kiêu sắc mặt biến đổi, thầm nghĩ chẳng lẽ cô nương này đã nhận ra thân phận của mình?
Ninh Kiêu xoay người bỏ chạy, trong lòng đã tính toán xong, mau chóng dọn đi rời khỏi nơi này.
Tên tuổi của Thầy của ngàn thánh, đối với người khác tới nói có lẽ là sự nổi danh, Nhưng đối với Ninh Kiêu tới nói, lại là thanh danh trốn còn không kịp.
Rốt cuộc Vân Xuyên phi thăng, Ninh Kiêu đã không nơi dựa dẫm.
“Tiền bối……”
Hứa Thanh Linh thấy Ninh Kiêu xoay người liền đi, không khỏi lòng nóng như lửa đốt, rốt cuộc thật vất vả mới gặp được một vị đại năng, có lẽ vị đại năng này có thể ban cho linh bảo.
Chỉ là trong lúc nhất thời, Hứa Thanh Linh quên mất đại đạo chi ngân trước mắt, mới vừa vươn tay ra, liền chạm tới đại đạo chi ngân, cả người run lên, liền từ trên không ngã xuống.
Ninh Kiêu thấy thế, vội vàng đi tiếp, thân thể mềm mại nhập thể, hương thơm nhập mũi, cũng khiến Ninh Kiêu nhất thời mê mẩn.
“Tiền bối……”
Hứa Thanh Linh mặt đẹp tái nhợt, thân hình run rẩy, mới vừa rồi đại đạo chi ngân nhập thể, nàng gần như đã không có thuốc nào cứu được.
“Cô nương, cô khát sao?”
Ninh Kiêu cười khổ nói, sao lại khát thành như vậy đâu?
Vì thế Ninh Kiêu mở ra chén trà của chính mình, để Hứa Thanh Linh uống một ngụm trà.
Hứa Thanh Linh lúc này đã vô pháp phản kháng, chỉ có thể bị động uống xong ly nước trà vẩn đục kia của Ninh Kiêu.
Ngay từ đầu, Hứa Thanh Linh còn cảm thấy ghê tởm, nhưng ngay sau đó, nước trà xuống bụng, Hứa Thanh Linh lập tức ngây ngẩn cả người.
Nước trà kia, thế nhưng đang giúp nàng hóa giải đại đạo chi ngân trong cơ thể, không chỉ như vậy, nước trà kia, còn giúp thân thể của nàng tẩy mao phạt tủy, trong chốc lát ngắn ngủn, Thanh Linh kiếm thể sinh ra đã có kia của nàng, vốn chẳng hoàn thiện, lại dần dần trở nên hoàn toàn hoàn thiện.
“Tu vi của ta……”
Hứa Thanh Linh trợn mắt há hốc mồm cảm thụ được tu vi của mình.
Vốn đang còn dừng lại ở Trúc Cơ kỳ trung kỳ, ngay sau đó, đã đạt tới Trúc Cơ kỳ hậu kỳ, hơn nữa còn chưa dừng lại, không bao lâu, thế nhưng ngưng tụ Kim Đan.
Đó là cái gì Kim Đan?
Bên trong kim đan tinh oánh dịch thấu, có một thanh kiếm nhỏ.
Đó là kiếm đan!
Vẫn là thanh linh kiếm đan đệ nhất đẳng mà thể chất của nàng có thể ngưng tụ ra tới kiếm đan.
Nhưng mà, hiệu quả còn chưa dừng lại.
Chỉ thấy Kim Đan bên trong đan điền của Hứa Thanh Linh đang không ngừng xoay tròn.
Nhất chuyển, nhị chuyển, tam chuyển........
Không bao lâu, Kim Đan của Hứa Thanh Linh liền hoàn thành cửu chuyển.
Kim Đan cửu chuyển, chính là Kim Đan cảnh đỉnh chi cảnh.
Một ngụm nước trà, thế nhưng giúp Hứa Thanh Linh từ Trúc Cơ kỳ trung kỳ đạt tới Kim Đan cảnh đỉnh chi cảnh?
Đây là nước trà gì vậy?
Trong lúc nhất thời, Hứa Thanh Linh quên mất e lệ, hai con mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm Ninh Kiêu.
Bộ dáng này, đáng yêu khó tả, lại rất dụ hoặc, như là đang dụ dỗ Ninh Kiêu.
Ninh Kiêu kiếp trước chỉ là một trạch nam cũ kỹ cùng một thân xử nam, tới nơi này lại cấm dục hơn ba trăm năm, nào chịu được bực này dụ hoặc?
Kết quả là, Ninh Kiêu, đường đường thầy của ngàn thánh, từng chút một dựa lại gần nữ tử trong lòng ngực.
Không bao lâu, bốn môi chạm vào cùng nhau.
Tâm tư nhộn nhạo, tâm hoa nộ phóng.
Ninh Kiêu cảm giác cả người như đang bay lên cao, loại cảm giác này, so với tu tiên gì đó, khá hơn nhiều.
Trách không được rất nhiều người đều nói, chỉ tiện uyên ương không tiện tiên.
Nhưng mà Hứa Thanh Linh sau khi phản ứng lại, thì vội vàng tránh thoát khỏi ôm ấp của Ninh Kiêu.
Chỉ thấy trên mặt nàng mang theo hai đóa đỏ ửng, nhưng vẫn cung kính quỳ xuống trước mặt Ninh Kiêu, nói: “Vãn bối mới vừa rồi cầm lòng không đậu, làm bẩn tiền bối tiên thể, cầu tiền bối tha thứ.”
“Gì? Làm bẩn tiên thể của ta?”
Ninh Kiêu tức khắc ngây ngẩn cả người.
Con gái ở thế giới này, đều đáng yêu như vậy sao?
Đặt ở kiếp trước, Ninh Kiêu nếu dám làm như vậy, tuyệt đối sẽ bị coi như lưu manh.
Mà ở nơi này, Ninh Kiêu đều làm như vậy, đối phương còn nói như vậy.
Ninh Kiêu ra vẻ cao thâm, nói: “Không sao, nàng có thể làm bẩn thêm trong chốc lát.”
“Tiền bối nói cái gì?”
Hứa Thanh Linh ngẩn ra, cho rằng chính mình nghe lầm.
Ninh Kiêu ho khan hai tiếng, nói: “Cô nương, nàng vì sao tới đây?”
Hứa Thanh Linh vội vàng trả lời: “Hồi tiền bối, vãn bối chính là đệ tử Hứa Thanh Linh của Phiêu Vũ Kiếm Tông, tới đây là để tìm kiếm linh bảo Phiêu Vũ Tiên Kiếm của Phiêu Vũ Kiếm Tông.”
“Phiêu Vũ Tiên Kiếm sao……”
Ninh Kiêu cau mày, hỏi: “Có phải là một thanh cốt kiếm tựa như lông chim, thi thoảng còn phát ra từng tiếng chim kêu có phải hay không?”
Hứa Thanh Linh lại sửng sốt, sau đó là kích động đến run rẩy cả người, hỏi: “Tiền bối từng nhìn thấy Phiêu vũ tiên kiếm?”
Ninh Kiêu gật đầu nói: “Từng nhìn thấy qua.”
Thanh Phiêu vũ tiên kiếm này, đang để ở trong tiểu viện của Ninh Kiêu, bị Ninh Kiêu coi như que cời lửa mà sử dụng.
Một kiện linh bảo mà thôi, Ninh Kiêu tự nhiên chướng mắt.
Hứa Thanh Linh lại lần nữa bái lạy Ninh Kiêu, lớn tiếng nói: “Cầu tiền bối ban kiếm.”
Ninh Kiêu không đành lòng, vội vàng nâng dậy Hứa Thanh Linh, cười nói: “Đi, ta mang nàng đi lấy kiếm.”
Hứa Thanh Linh ngẩn ra, rồi sau đó vội vàng cảm tạ nói: “Đa tạ tiền bối.”
Vì thế, Hứa Thanh Linh đứng dậy, đi theo phía sau Ninh Kiêu.
Nàng vốn là vô pháp tiến vào nơi này, Nhưng Ninh Kiêu đi phía trước, lại khiến cho đại đạo né tránh, như thế có thể khiến Hứa Thanh Linh cũng có thể tiến vào.
“Hứa cô nương tới nay đã bao nhiêu tuổi, đã từng có hôn phối?”
Trên đường, Ninh Kiêu mở miệng hỏi.
Hứa Thanh Linh cung kính trả lời: “Hồi tiền bối, vãn bối năm nay 37 tuổi, tuổi còn nhỏ, chưa từng tìm kiếm đạo lữ.”
Ở Tu Tiên giới, 37 tuổi, đúng là vẫn còn rất nhỏ.
Ninh Kiêu gật đầu nói: “Trong nhà Hứa cô nương có mấy người?”
Hứa Thanh Linh lại lần nữa trả lời: “Hồi tiền bối, trong nhà còn có tổ phụ tổ mẫu, cha mẹ cùng huynh trưởng, tính cả vãn bối là sáu người.”
“Không biết tổ phụ cùng phụ thân nàng đều là làm nghề gì?”
Ninh Kiêu tiếp tục hỏi.
Hứa Thanh Linh ngẩn ra, nghề là gì?
Hứa Thanh Linh nhớ rõ vừa rồi mình đã tự báo gia môn rồi nha.
Nhưng Hứa Thanh Linh nào dám đưa ra nghi vấn, cung kính trả lời: “Tổ phụ vãn bối là tông chủ Phiêu Vũ Kiếm Tông, phụ thân là phó tông chủ của Phiêu Vũ Kiếm Tông.”
“Không tồi không tồi, gia thế của Hứa cô nương đây, thật sự là không tồi.”
Ninh Kiêu gật đầu nói.
Hứa Thanh Linh cung kính nói: “Đa tạ tiền bối khen tặng.”
Ninh Kiêu nhăn mày, nói: “Không cần xưng hô tiền bối tiền bối, ta tên Ninh Kiêu, nàng có thể gọi ta là Kiêu ca ca.”
“Tiểu ca ca?”
Hứa Thanh Linh mặt đẹp lại tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Đây là cao nhân sao?
Cũng đúng, cao nhân đều rất lớn tuổi, đều thích người khác gọi mình trẻ tuổi một chút.
Nhưng cái cách xưng hô ‘ tiểu ca ca ’ này, có phải quá ái muội rồi hay không?
Nhưng Hứa Thanh Linh vẫn là không dám đưa ra nghi vấn, cung kính gọi một tiếng: “Tiểu ca ca.”
Ninh Kiêu nghe Hứa Thanh Linh kêu một tiếng, cả người như nhũn ra, ý cười trên mặt càng đậm.
Hệ thống không phải muốn Ninh Kiêu cưới bảy bà vợ hay sao?
Hứa Thanh Linh này, đó là vợ cả của Ninh Kiêu.
Nhưng mà, sau khi đi vào bên trong tiểu viện của Ninh Kiêu, Hứa Thanh Linh càng thêm trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu viện thoạt nhìn phổ thông bình thường, lại là điểm khởi nguồn của đạo vận của cả tòa núi Quảng Vân.
Những đại đạo chi ngân kia, tất cả đều xuất từ tòa tiểu viện này.
Đặc biệt là, Hứa Thanh Linh phát hiện, những gia cầm súc vật trong tiểu viện, thế nhưng không hề sợ hãi đại đạo chi ngân một chút nào.
“Hứa cô nương, nàng mau ngồi, ta đi lấy kiếm cho nàng.”
Ninh Kiêu cười nói: “Đợi lát nữa, trước đừng có gấp, ta đi hầm một con gà mái già cho nàng bồi bổ thân thể.”
Vừa rồi đều khát tới suýt hôn mê bất tỉnh, Ninh Kiêu không đành lòng.
Mà lời này của Ninh Kiêu, lại khiến cho mấy con gà mái già trong tiểu viện run rẩy cả người.
Đợi Ninh Kiêu vào phòng bếp, một con gà mái già cũng mặc kệ nguy hiểm bị Ninh Kiêu phát hiện, truyền âm với Hứa Thanh Linh, nói: “Tiểu cô nương, lão nương là thánh thú Chu Tước, ngươi nếu dám để chủ nhân hầm lão nương, lão nương diệt ngươi cửu tộc.”
Hứa Thanh Linh sắc mặt chợt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống.
Thánh thú Chu Tước?
Này phải là cấp bậc chân tiên như thế nào nha.
Vốn Hứa Thanh Linh còn tưởng rằng Ninh Kiêu là đại năng Đại Thừa kỳ, hiện giờ xem ra, Ninh Kiêu càng thêm sâu không lường được.
“Tiểu cô nương, chỉ cần ngươi cầu xin chủ nhân không ăn chúng ta, chúng ta liền ban cho ngươi đại đạo.”
Một con cầm lý ở trong hồ nước cũng mở miệng nói, lúc này trên người nó tản mát ra một sợi long uy, khiến Hứa Thanh Linh cả người run rẩy.
“Nếu chủ nhân ăn chúng ta, chúng ta diệt ngươi cửu tộc.”
Một con rùa đen cũng mở miệng nói chuyện, uy áp của Huyền Vũ vừa phát ra, trời đều mau sụp đổ.
Còn có mèo trắng kia, khí thế giết chóc, khiến Hứa Thanh Linh hận không thể tự sát.
Hứa Thanh Linh trong lòng run sợ, gia cầm gia súc trong tòa tiểu viện này, thế nhưng đều là thánh thú!
Mỗi một con thánh thú, đều là cấp bậc chân tiên trở lên.
Có thể nuôi dưỡng thánh thú, ít nhất cũng phải từ mức ngụy thánh, cũng chính là cấp bậc Kim Tiên.
Hay là Ninh Kiêu tiền bối, là một tôn Kim Tiên?
Thân thể Hứa Thanh Linh run rẩy, liên tục dập đầu nói: “Chư vị tiền bối, vãn bối tất cầu xin Ninh tiền bối không ăn các ngươi.”
Nhưng mà lúc này, đám gia cầm gia súc kia, lại biến trở lại thành gia cầm gia súc bình thường.
Bởi vì, Ninh Kiêu rốt cuộc rửa sạch Phiêu vũ tiên kiếm bị hắn coi thành que cời lửa, cầm Phiêu vũ tiên kiếm vẫn còn chút đen đen bước ra, cười nói: “Hứa cô nương, thanh kiếm này có phải Phiêu vũ.....hay không........”
Còn không đợi Ninh Kiêu nói xong, Ninh Kiêu liền ngây ngẩn cả người.
Hứa Thanh Linh sao lại quỳ xuống nữa rồi?
Ninh Kiêu vội vàng nâng dậy Hứa Thanh Linh, thở dài nói: “Hứa cô nương, nàng rốt cuộc thiếu dinh dưỡng tới mức nào, không được, ta phải đi hầm một con gà, một con cá, một con rùa đen cho nàng bổ thân thể.”
Hứa Thanh Linh mới vừa được Ninh Kiêu nâng dậy nghe vậy, lại suýt nữa thì quỳ xuống, nếu không phải có Ninh Kiêu đỡ, nàng đã lại quỳ xuống.
Chỉ thấy nàng liên tục lắc đầu, nói: “Tâm ý của tiền bối, vãn bối tâm lĩnh, tiền bối trăm ngàn lần không thể nhắc tới chuyện hầm chúng nó.”
“Làm sao vậy?”
Ninh Kiêu vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Hứa Thanh Linh sốt ruột đỏ bừng mặt đẹp, nhất thời nghĩ không ra lý do, nhìn gương mặt tràn ngập nghi hoặc của Ninh Kiêu, Hứa Thanh Linh trong lòng hạ quyết tâm, trực tiếp dâng lên đôi môi mềm, dán lấy đôi môi kia của Ninh Kiêu.
Một màn này, khiến cho cả đám gà, cá, rùa đen cùng mèo trắng đều ngây ngẩn cả người.
Hết chương 2.
Dịch: ThiAnn_0416
Cảm ơn các bạn.