Chương 1: Thầy Của Ngàn Thánh
Phong cảnh trên núi Quảng Vân phong cảnh tú lệ, một mảnh xanh mát.
Có một tiểu viện nhỏ được dựng ở trên đỉnh núi, bên trong tiểu viện, có mấy con gà đang tranh đoạt thức ăn.
Bên trong tiểu viện còn có một cái ao nhỏ, từng con cầm lý xinh đẹp bơi lội nhảy nhót trong ao, cũng đều đang tranh đoạt thức ăn.
Bên cạnh ao nhỏ, là từng tảng đá lớn mọc đều rêu xanh, còn có mấy con rùa đen đang nằm phơi nắng.
Trong viện, một con mèo nhỏ toàn thân tuyết trắng lười biếng liếm láp, lấy nước miếng rửa mặt.
Bên dưới thân con mèo, là một thanh niên đang nằm trên ghế bập bênh làm từ dây mây, nghỉ ngơi thích ý.
Cảnh tượng an nhàn thích ý, cuộc sống như này, tự tại như thần tiên.
Không bao lâu, một người thanh niên mặc trường bào màu trắng thoạt nhìn mới 30 tuổi đi tới.
Hắn thật cẩn thận, tựa như sợ làm quấy rầy tới người thanh niên đang nằm trên ghế bập bênh.
“Vân thánh, khi nào thả chúng ta về?”
Nhưng vào lúc này, một con cẩm lý bên trong hồ nước thế nhưng mở miệng, hỏi người thanh niên kia.
“Đúng vậy, Vân thánh, tộc Chu Tước chúng ta cũng đâu có đắc tội với ngài, ngài đây là có ý tứ gì a?”
Một con gà mái già cũng ngừng ăn cơm, mở miệng hỏi người thanh niên kia.
Mấy con rùa đen đang phơi nắng trên tảng đá phủ đầy rêu phong cũng đều nhìn về phía thanh niên kia, thậm chí ngay cả con mèo trắng đang nằm trong lòng thanh niên kia cũng nhìn về phía hắn.
Thanh niên trừng mắt nhìn bọn họ, nói: “Quấy rầy sư tôn nghỉ ngơi, ta lột da các ngươi ra.”
Lại nhìn thoáng qua người thanh niên đang nằm trên ghế bập bênh, thanh niên kia mới nhỏ giọng nói: “Một đám không biết tốt xấu, được hầu hạ bên người sư tôn, là vinh hạnh của các ngươi, các ngươi còn dám có câu oán hận?”
Một đám động vật lập tức dở khóc dở cười.
Hầu hạ bên người “thầy của ngàn thánh”, đương nhiên là việc mà bọn họ có cầu cũng không được.
Nhưng vị “thầy của ngàn thánh” này, cũng quá dọa người rồi đó!
Động một tí là nói muốn hầm gà mái già để bồi bổ thân mình, nếu không thì chính là muốn hấp một con cẩm lý, thậm chí còn muốn bắt một con rùa đen đi hầm canh.
Đáng sợ như vậy, ai dám ở lại tiếp?
Ngay lúc một đám động vật cùng nhau xin tha, một giọng nói vang lên, nói: “Là Vân Xuyên đó sao?”
Thanh niên rón ra rón rén kia lập tức tiến vào, vội vàng hành lễ nói: “Sư tôn, là ta.”
Thanh niên nằm trên ghế bập bênh tùy ý để con mèo trắng sang bên, duỗi người, ngáp một cái, cũng mặc kệ nước mắt bên khóe mắt, nói: “Tiểu tử ngươi còn tới làm cái gì, vi sư không phải nói rồi sao, ngươi có thể phi thăng.”
Vân Xuyên nhếch miệng nói: “Sư tôn, ta đã quên mất tên thật của ngài.”
Thanh niên trên ghế bập bênh nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó cười nói: “Đã quên cũng tốt, quên cũng tốt, ha ha ha, tiểu tử ngươi cút nhanh đi, đừng lại tới đây gặp vi sư.”
Vân Xuyên dở khóc dở cười, quỳ lạy xuống trước mặt thanh niên đang nằm trên ghế bập bênh, nói: “Sư tôn, ngài ban cho đệ tử thánh đạo, giúp đệ tử có thể thành thánh, đây là tái tạo chi ân, đời này kiếp này, đệ tử nhất định sẽ nhớ kỹ ân đức của ngài, hiện giờ đệ tử còn chưa phi thăng, đã quên mất tên thật của ngài, đệ tử đáng chết.”
Thanh niên trừng mắt nhìn Vân Xuyên một cái, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Ngươi cho rằng là tự ngươi quên mất sao?”
Vân Xuyên ngẩn ra, không khỏi hỏi: “Sư tôn lời này là có ý gì?”
Thanh niên hừ lạnh nói: “Hai ngàn chín trăm chín mươi chín bị sư huynh kia của ngươi đều đã quên, thậm chí quên luôn sự tồn tại của vi sư, trừ phi tái kiến vi sư, nếu không tuyệt đối không có khả năng nhớ ra được vi sư là ai.”
Vân Xuyên vẻ mặt ngốc lăng.
Sư tôn của hắn chính là thầy của ngàn thánh, bởi vì sư tôn đã bồi dưỡng được 3000 tôn thánh nhân, tính cả Vân Xuyên ở trong đó.
Đó chính là thánh nhân.
Đã từng trăm vạn năm khó ra được nhất thánh, mà từ sau khi sư tôn xuất hiện, 300 năm tới nay, liền ra được 3000 tôn thánh nhân.
Vân Xuyên đã đột phá thánh nhân chi cảnh, sắp phi thăng lên hư vô mờ mịt hỗn độn giới kia.
Chỉ là trong khoảng thời gian này, Vân Xuyên luôn quên đi những tin tức có liên quan tới sư tôn, thậm chí quên luôn cả tên thật của sư tôn, vì thế Vân Xuyên mới hạ giới mà đến, tìm sư tôn thỉnh tội.
Vân Xuyên lại không biết, đây đều là thủ đoạn của sư tôn hắn.
Sư tôn của Vân Xuyên, cũng chính là thanh niên nằm trên ghế bập bênh, tên là Ninh Kiêu.
Ninh Kiêu vốn cũng chẳng phải người của tu tiên giới, Ninh Kiêu vốn mới vừa thi đậu đại học, chuẩn bị tới trường đại học mình từng ao ức rồi tìm bạn gái, ai ngờ sau một giấc ngủ dậy, thế nhưng đi tới Tiên giới Quảng Bắc này.
Ngay lúc Ninh Kiêu không biết làm sao, trong đầu Ninh Kiêu đột nhiên xuất hiện thêm một cái hệ thống.
Cái hệ thống này, đưa cho Ninh Kiêu cái thứ nhất nhiệm vụ là: Bồi dưỡng ra 3000 thánh nhân.
Con mẹ nó, khi ấy khiến Ninh Kiêu phát sầu tới mức chỉ muốn nhảy vực tự sát.
Kia chính là thánh nhân a!
Ở Tiên giới Quảng Bắc, Ninh Kiêu tự nhiên cũng hiểu biết tình hình ở Tiên giới là như thế nào.
Người tu tiên, cảnh giới chia làm Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ, Động Hư kỳ, Đại Thừa kỳ.
Mà những tu luyện giả đạt tới những cảnh giới này, ở Tiên giới Quảng Bắc này, lại chỉ là những nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới.
Đại nhân vật chân chính, chính là tiên nhân.
Tiên nhân cảnh giới lại chia làm: Thiên Tiên, Nguyên Tiên, Chân Tiên, Kim Tiên cùng với Đại La Kim Tiên.
Ở Tiên giới, Đại La Kim Tiên chính là cảnh giới tối cao, mà thánh nhân, đúng là danh hiệu độc nhất vô nhị dành cho cảnh giới Đại La Kim Tiên này.
Nói cách khác, cái hệ thống chết tiệt này, muốn Ninh Kiêu bồi dưỡng ra 3000 chí tôn của Tiên giới!
Ninh Kiêu nghĩ có chết tử tế cũng không bằng lại tồn tại, cuối cùng vẫn là không có lựa chọn tự sát.
Vẫn còn tốt khi mà cái hệ thống chết tiệt này có cho Ninh Kiêu một ít phương pháp, để Ninh Kiêu có thể nhìn ra được ai có tư chất trở thành thánh, sau đó Ninh Kiêu có thể chỉ đạo bọn họ phát huy ra tiềm lực của bản thân, từ đó có thể thành thánh.
Lúc đại đệ tử thành thánh, Ninh Kiêu vô cùng vui mừng, cũng vô cùng tự hào.
Lúc nhị đệ tử thành thánh, Ninh Kiêu thấy được hy vọng.
Lúc tam đệ tử thành thánh, Ninh Kiêu đã ổn định.
Mãi cho tới lúc 1333 đệ tử thành thánh phi thăng, Tiên giới Quảng Bắc đột nhiên đại chấn, thiên kiếp cuồng bạo vô cùng, suýt chút nữa đã đánh chết 1333 đệ tử của Ninh Kiêu.
Dưới sự trợ giúp của Ninh Kiêu, 1333 đệ tử của Ninh Kiêu mới có thể thành công phi thăng, nhưng khi ấy, Ninh Kiêu rốt cuộc cũng biết được, ở Hỗn độn giới bên trên Tiên giới, có những sự tồn tại còn mạnh hơn cả thánh nhân, những tồn tại mạnh hơn cả thánh nhân đó, e là đang muốn biết những chuyện về Ninh Kiêu.
Từ đó về sau, Ninh Kiêu liền bắt đầu tránh né, tuy rằng danh hiệu thầy của ngàn thánh sớm đã lan truyền ta khắp tám đại tiên giới, nhưng ngoại trừ các đệ tử của Ninh Kiêu ra, thì đúng thật là không có người biết thân phận chân chính của Ninh Kiêu.
Hơn nữa Ninh Kiêu để hệ thống giúp đỡ chính mình, sau khi các đệ tử phi thăng, đều sẽ quên mất Ninh Kiêu, chỉ có khi nào gặp lại Ninh Kiêu, nếu không thì cả đời không thể nhớ tới Ninh Kiêu là ai.
Vân Xuyên chính là người đệ tử thứ 3000 của Ninh Kiêu, cho nên sau khi Vân Xuyên thành thánh, Ninh Kiêu nhờ Vân Xuyên dẫn theo mình hạ giới, đi tới Thiên Nga giới này.
Tiên giới khắp nơi đều là tiên nhân đại lão, Ninh Kiêu đắc tội không nổi, mà sau khi tiễn Vân Xuyên đi, Ninh Kiêu hẳn là cũng có thể tu luyện, cho nên Ninh Kiêu cảm thấy, vẫn là tới hạ giới tu luyện cho thỏa đáng.
Vân Xuyên cũng rất hiếu thuận, mang tới cho Ninh Kiêu những con gà, cá, rùa đen và một con mèo trắng từ Tiên giới Quảng Bắc xuống.
Chỉ là 300 năm tới, khẩu vị của Ninh Kiêu sớm đã phai nhạt, mỗi khi mới vừa có hứng thú muốn hầm con gà nếm thử, chỉ là còn chưa động thủ, cái suy nghĩ này liền biến mất.
Cho nên tới Thiên Nga giới hơn một tháng, Ninh Kiêu còn chưa có hầm lấy một con gà, cũng không hầm một con cá, càng không có ăn lấy một con rùa đen.
“Ta đã biết, sư tôn đây là đang bày bố một cái cục rất lớn, cái cục này, là để cho những Đạo Tổ ở trên kia.”
Vân Xuyên nghĩ nghĩ, đột nhiên kinh hô.
Bội phục a, sư tôn ở Tiên giới, thế nhưng đã có thể bố cục tới tận hỗn độn giới.
Ninh Kiêu ngẩn ra, không khỏi nhăn lại mày.
Đầu óc của thằng nhãi này phát triển kiểu gì thế?
Ta con mẹ nó dám bài bố các Đạo Tổ?
Ninh Kiêu biết, dù cho 3000 đệ tử của mình đồng thời ra tay, thì cũng không phải đối thủ của một vị Đạo Tổ.
“Cút đi……”
Ninh Kiêu không nghĩ nhiều lời, càng không nghĩ chọc người chú ý, trực tiếp hạ lệnh trục khách đuổi đệ tử mình đi.
Vân Xuyên lại lần nữa quỳ lạy, nói: “Đệ tử tuân mệnh.”
Rồi sau đó, Vân Xuyên liền biến mất ở nơi này.
“Vẫn là làm ruộng, trồng hoa, nuôi đám gia súc gia cầm các ngươi tốt hơn nhiều.”
Ninh Kiêu thở dài một tiếng, 300 năm tới, gần như đã mài nhẵn nhuệ khí của Ninh Kiêu, dù sao chính mình có thọ mệnh vô tận, cần gì phải vất vả tu tiên, sống cuộc sống dưỡng lão như này không sướng hơn sao?
Vì thế, Ninh Kiêu đứng lên, nắm chút thức ăn, ném xuống hồ nước.
Cẩm lý trong hồ nước, giống như điên rồi đồng loạt nhảy lên tranh đoạt thức ăn.
Ninh Kiêu lại lấy một nắm thức ăn ném qua cho đám rùa đen kia, sau cùng là ném cho đám gà ở xa.
“Meo……”
Ninh Kiêu vừa muốn buông đồ ăn, mèo trắng đáng thương kêu lên một tiếng.
Ninh Kiêu cười mắng: “Có ngươi.”
Ninh Kiêu lại lấy chút thức ăn ném qua cho mèo trắng.
Rồi sau đó, Ninh Kiêu cầm lấy cái cuốc, đầu đội đấu lạp, trực tiếp ra cửa.
Ninh Kiêu mới vừa ra khỏi cửa, gà trong tiểu viện liền trực tiếp hóa thành Chu Tước, cẩm lý trong hồ nước biến thành từng con Thần Long, mà đám rùa đen ở trên tảng đá cũng hóa thành Huyền Vũ, ngay cả con mèo trắng kia, cũng lắc mình biến hóa thành Bạch Hổ.
Đám thú này, mỗi kẻ tự hiện thần thông, tranh nhau đoạt thức ăn.
“Thu liễm chút, thằng nhãi này trong chốc lát trở về nếu như phát hiện ra chúng ta, nhất định sẽ đem chúng ta đi hầm ăn.”
Một con Thần Long vội vàng nói.
Một con Huyền Vũ trầm giọng nói: “Thằng nhãi này tuyệt đối là Đạo Tổ, một Đạo Tổ, thế nhưng có thể rời đi hỗn độn giới, để chúng ta phải sống như thế nào đây?”
“Còn cần ngươi nói, nếu không phải Đạo Tổ, thì có thể bồi dưỡng ra 3000 tôn thánh nhân sao?”
Bạch Hổ kia nói: “Vân thánh nói không sai, chủ nhân nhất định là đang bố cục, có thể là liên quan đến hỗn độn giới.”
Một con Chu Tước chải vuốt bộ lông chim xinh đẹp của mình, nói: “Chúng ta cứ ở lại đây giả vờ là gia cầm gia súc là được, Bạch Hổ, ngươi nhất định phải làm cho chủ nhân vui, nếu không chủ nhân một khi muốn đem chúng ta đi hầm ăn, chúng ta trước khi bị hầm ăn cũng nhất định phải nói ra thân phận của ngươi.”
Bạch Hổ nói: “Ta đã biết, ta nhất định sẽ làm chủ nhân vui.”
Lại một con Chu Tước khác mở miệng nói: “Thật sự muốn đi xem đại điển phi thăng của Vân thánh.”
Cái thánh thú khác cũng là vẻ mặt tiếc hận, đó chính là đại điển phi thăng của thánh nhân nha, chúng nó tuy rằng trước kia đều có xem qua đại điển phi thăng của thánh nhân, nhưng ai sẽ ngại tắm gội thánh quang thêm một lần nữa chứ?
“Không tốt, chủ nhân đã trở lại, mau che giấu.”
Đúng lúc này, một Lão Long sắc mặt biến đổi, vội vàng nói.
Trong lúc nhất thời, đám thánh thú trong tiểu viện, lại lần nữa biến thành gia cầm gia súc thông thường.
Ninh Kiêu đẩy cửa bước vào, cầm lấy uống trúc làm chén trà, nói: “Khát chết đi được.”
Rồi sau đó, Ninh Kiêu lại rời khỏi tiểu viện, trong lúc nhất thời, bên trong tiểu viện, lại một lần nữa diễn ra cảnh tượng rồng bay phượng múa.
Thiên Nga giới, Phiên Vũ Tiên Tông.
Trong đại điện, một người lão giả, một người trung niên cùng một người thiếu nữ, ba người lại đều đang nhíu mày, sắc mặt không được đẹp cho lắm.
“Tổ phụ, Phiên Vũ Tiên kiếm sớm đã bị đánh mất, Bá Hoàng Cung lại bắt chúng ta trong vòng một tháng phải giao ra Phiên Vũ Tiên kiếm, cái này phải làm thế nào cho phải?”
Thiếu nữ đầy mặt u sầu, hỏi vị lão giả ngồi ở trên.
Trung niên kia nhíu mày nói: “Nghe đồn Tiên giới có tân thánh sắp phi thăng, đây chính là vị thánh nhân thứ 3000 do chính tay thầy của ngàn thánh trong truyền thuyết bồi dưỡng ra tới, Thánh Hoàng Cung muốn tổ chức đại điển hiến tế, để tám cung cùng nhau lấy ra ba kiện pháp khí từ cấp bậc linh bảo đưa lên, bên trong Bá Hoàng Cung, cũng chỉ có ba pháp khí là có cấp bậc linh bảo trở lên. Sớm biết như vậy, chúng ta nên để tin tức Phiên Vũ Tiên kiếm bị đánh mất lan truyền ra ngoài.”
Phiêu Vũ Kiếm Tông vì muốn giữ được địa vị tông môn, vẫn luôn che giấu tin tức Phiên Vũ Tiên kiếm bị đánh mất, không có tiết lộ ra ngoài, nếu không, Phiêu Vũ Kiếm Tông sớm đã không phải là thế lực xưng bá trong Bá Hoàng Cung.
Lão giả thở dài nói: “Trong vòng một tháng, nếu không giao ra được Phiên Vũ Tiên kiếm, Bá Hoàng Cung tuyệt sẽ không tha thứ cho chúng ta, phái các đệ tử ra ngoài, tận lực tìm kiếm cho bằng được Phiên Vũ Tiên kiếm.”
Trung niên cùng thiếu nữ đồng thời hành lễ, nói: “Tuân mệnh.”
Trong lúc nhất thời, bên trong địa giới của Bá Hoàng Cung, Phiêu Vũ Kiếm Tông, một trong hai thế lực nhất đẳng của Bá Hoàng Cung, phái ra chín thành nội đệ tử của tông môn, đi ra ngoài tìm kiếm Phiên Vũ Tiên kiếm.
Lúc này, bên trong Trảm Thiên Đao Tông, thứ lực nhất đẳng còn lại của Bá Hoàng Cung, lại cũng trình diễn một màn tương tự.
Phía sau núi Quảng Vân, Ninh Kiêu đang cuốc đất thì đột nhiên có điều cảm ứng, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn không trung.
“Thằng nhóc này, nhưng thật ra nóng vội……”
Ninh Kiêu cười nói, hắn có thể cảm nhận được, Vân Xuyên đã phi thăng.
Nhưng mà ngay lúc này, trong óc Ninh Kiêu lại vang lên một giọng nói, đó là giọng nói của hệ thống đã yên lặng hơn trăm năm, tiếng nói vang lên: Tích, nhiệm vụ thứ nhất hoàn thành, ký chủ có thể tu luyện.
“Tích, nhiệm vụ thứ hai dành cho ký chủ: Cưới bảy bà vợ.”
Ninh Kiêu ngẩn ra, rồi sau đó ngửa mặt lên trời thở dài, nói: “Ngươi con mẹ nó là muốn cho ta mệt chết à.”
Hết Chương 1.
Dịch: ThiAnn_0416
Cảm ơn các bạn.