*( Hôm nay tui vừa xem được cái art trên page Đại Việt Kỳ Nhân vẽ bạn Mực Bông đáng yêu quớ nên đành qua đây viết cái chap này T_T)
"Các ngươi nghe cho rõ, vị trí doanh trại, quân lương là tối mật, thấy địch bỏ chạy, lập tức chém đầu, làm lộ thông tin mật cho địch, cũng chém chết không tha, đề phòng tối nay trăng hạ tuần, chúng sẽ bất ngờ tập kích". "Tuân lệnh", binh lính đồng loạt dạ ran một tiếng. Coi là có khí thế vậy thôi, chứ mặt mũi kẻ nào kẻ nấy đều tỏ vẻ mệt mỏi cùng chán chường. Từ ngày bước chân vào địa phận nước Nam tới nay, cũng đã ngót một tháng, không bị khí hậu, thủy thổ hành hạ thì cũng là quân Lam Sơn thoắt ẩn thoát hiện, nửa đêm quấy phá. Mã Kỳ bất lực nhìn đám quân tàn tạ, lông mày nhíu chặt lại, nếu tình trạng này kéo dài thêm mấy tháng, thì chắc mạng cũng không mang về được đất Bắc. Những kẻ đó, ban ngày lẩn sâu trong rừng núi, đến đêm mới đường hoàng chính chính bước ra, xiên nhẹ vài tên giặc, dọa những kẻ khác kinh hồn bạt vía. Mã Kỳ tức tới đen đúa mặt mày, cũng không biết làm thế, đành cắn răng ngồi chờ Đông Quan điều động thêm binh hộ lương tới. Nhưng chắc chờ tới mùa quýt năm sau, vì đường đi trắc trở hiểm nguy, quân sĩ phần lớn ốm bệnh, quân lương lại không đến, lấy đâu ra sức lực mà chiến đấu. Hắn vò đầu bứt tai, lại càng cảm thấy chán nản, suýt nữa thì buông một câu: "Thật vô nghĩa", may mà ngừng kịp, nếu không chắc đầu cũng không còn với thiên tử.
Tình hình chạy deadline rệu rã của quân địch đều đã được một chàng trai thu vào tầm mắt. Nguyễn Xí nằm mai phục trên sườn dốc đá, kéo chiếc khăn màu xanh lục lên che kín mặt mũi, ánh mắt không giấu được vẻ hài lòng. Được lắm, tinh thần chúng đã suy sụp lắm rồi, lại thêm bị hoảng loạn nữa thì không có chuyện không hạ được. Đúng lúc chàng cẩn trọng trở mình đứng lên, đằng sau có một tiếng bước chân kỳ lạ, có vẻ đã đến gần lắm rồi. Chàng theo phản xạ, nhanh thoăn thoắt rút gươm, quay lại đằng sau. Lưỡi gươm chém vút vào không khí, khiến chàng đứng sững người khoảng chừng là hai giây. "Kẻ đó" đang đứng dưới chân chàng, cái lưỡi đỏ hồng thè ra, dụi bộ lông đen nhánh bông xù vào chân chủ nhân. "Mực bông, mày theo tao đến đây làm gì?". Đúng lúc này, một ý tưởng lóe lên trong đầu chàng, Nguyễn Xí bèn nhanh như cắt bế "thần khuyển" lên, chạy về căn cứ báo cáo với chủ tướng. Vừa tới cửa, một đàn bồ câu bay vù ra, suýt nữa đập trúng người chàng. Nguyễn Chích cùng Nguyễn Thị Bành chạy lại, thấy Nguyễn Xí mặt mũi lấm lem, áo quần xước xát, trong tay đang ôm Mực bông nhưng ánh sáng lấp lánh, giống như vừa nghĩ ra diệu kế gì. Nguyễn Chích hơi giật mình, hụt hơi chỉ tay vào trong: "Chủ tướng đang đợi chú quay về". Chàng gật đầu, vội vàng chạy vụt vào trong, nhanh như một cơn gió. Nguyễn Thị Bành bình thản vỗ vai chồng, "Tình cảnh này, chàng còn thấy lạ sao?". Hai người cùng bật cười, quay lại đợi tin đoàn binh bồ câu vừa xuất quân của mình.
Một lúc sau, Nguyễn Xí mặt mũi sáng bừng, tận tình chuẩn bị kế hoạch cho đoàn thần khuyển. Chủ tướng đã khen ngợi mưu chước của chàng, còn lệnh cho anh em trong nghĩa quân đi kiếm đủ những thứ chàng cần về. Đàn bồ câu kia đã quay về, báo tin vị trí quân tiếp viện, vẫn còn cách khá xa. Nhưng nếu không kịp chớp thời cơ, một khi sự đã rồi sẽ rất khó xoay chuyển thế trận. Đoàn khuyển binh răm rắp tuân theo mệnh lệnh của chàng, đi đứng nằm ngồi theo hiệu, đều tăm tắp. Nguyễn Xí nhìn cái đuôi ngắn cũn của Mực bông lấp ló giữa hai cái bóng lừng lững của Sấm Sét và Bốn mắt, không khỏi thấy buồn cười. Con thần khuyển này bình thường chỉ giỏi chạy nhảy lung tung, làm chàng mấy phen muối mặt, nay cũng được việc ra phết. Trời rất nhanh đã tối, Nguyễn Xí cùng Nguyễn Chích và mấy người thân cận đem đàn chó săn ra dàn trận sau gò đất phía trước trại giặc. Nhìn đàn khuyển binh mắt mũi đỏ ngầu, hung dữ nhe răng, vài người bắt đầu cảm thấy ớn lạnh. Vậy mà, Nguyễn Xí lúc nào cũng ôm ấp, chăm sóc chúng cả ngày lẫn đêm, lại còn đặt tên này nọ, cái gì mà Mực Bông, cái gì mà Sấm Sét, nhưng tất nhiên chỉ là lời để trong lòng, chứ nói ra thì... Nguyễn Chính nhìn chàng buộc nhạc ngựa vào cổ Bốn mắt, liền hiểu ra kế hoạch của Nguyễn Xí, quả là diệu kế.
Không khí căng thẳng bắt đầu len lỏi vào hàng ngũ cả hai bên. Đằng sau gò đất, một đạo quân thiện chiến đang giậm chân sốt ruột. Chỗ này rất gần trại giặc, chúng ngáp to một cái cũng có thể nghe thấy. Nguyễn Xí thoáng thấy bóng Mã Kỳ lấp ló bên kia gò đất. Hắn vẫn mặc giáp phục chỉnh tề, trên tay cắp trường thương dài. Chà chà, cứ để hắn nếm đủ thế nào sức mạnh của khuyển thần nước Nam... Trống canh ba thúc giục vang lên, là lúc đoàn binh kia xuất trận. Sương mù tờ mờ sáng phủ lên mặt đất, lại thêm củi ẩm lá mục nghĩa quân bí mật hun, khiến tầm nhìn của bọn giặc hoàn toàn bị che khuất. Mã Kỳ dụi đôi mắt kèm nhèm, thấy nhạc ngựa dồn dập khắp nơi, thét gọi thuộc hạ chỉnh đốn hàng ngũ. Nguyễn Xí thổi hiệu, đàn chó chạy lệch sau mạn phải, vòng ra sau lưng hàng ngũ hỗn loạn của chúng. Bị bao vây tứ phía, quân giặc hoảng loạn, mưa tên bay rào rào trong không khí, nhắm người ngựa bắn được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Đợi chúng bắn chán chê mê mỏi, chàng lại lệnh cho thần khuyển chạy dạt qua mạn Nam, vòng lên đằng trước, khiến giặc tưởng có tiếp viện, lại hoảng loạn chĩa tên sang phía đó. Nhìn quân địch bị quay như chong chóng, nghĩa quân ẩn sau gò đất không nhịn được cười, thi nhau hò chiêng gõ trống, thi thoảng lại nhào lên lấy những mũi tên địch bắn tứ tung. Nguyễn Chích nhìn bóng đàn chó khuất trong màn mưa tên, bình thản vỗ vai người ngồi bên cạnh. "Chú đừng lo, chúng lo nhắm người ngựa, sẽ không bắn chết đám khuyển binh của chú đâu". Nguyễn Xí tất nhiên biết được việc này, nhưng mà khóe mắt cũng đang bắt đầu cay cay. Các con trai của ta, các con trưởng thành rồi... Nhìn bộ dạng này của chàng, Nguyễn Chích suýt nữa lăn ra cười. Mưa tên bất chợp ngừng hẳn, bọn giặc đã bắn hết tên, đàn binh khuyển, theo hiệu lệnh lục tục rút quân. Góc áo chàng bỗng nhiên lại bị giữ lại, Mực bông khẽ dụi dụi vào người chủ nhân, cái mũi hồng hồng hếch lên trời, giống như khoe chiến công vừa rồi. Sấm sét cùng Bốn mắt nghiêm trang ngồi phía sau, nhìn tiểu thần khuyển với vẻ bất lực cùng không chấp lồ lộ trên mặt. Trời đã tảng sáng, sương mù tan dần. Một tiếng gầm giận dữ từ trại giặc phát ra, sau lưng đoàn quân đã lui sâu vào rừng từ bao giờ.