Bên khung cửa sổ sơn son của một phủ đệ nọ, có một vị phu nhân đang chăm chú thêu từng cánh hoa lên một tấm vải đỏ. Khuôn mặt nàng thoáng hiện một vài nếp nhăn mảnh mai nghiêng nghiêng bên ánh nến, suối tóc đen nhánh nhẹ nhàng buông qua vai, lay động sắc hoa đào trên gò má. Cành non ngoài khung cửa khẽ gõ lên vách tường, đem gió ấm lướt qua căn phòng nhỏ. Nàng ngừng tay, ánh mắt tươi tắn nhìn ra bên ngoài. "Trúng rồi!", tiếng Lê Tông vui vẻ kêu lên, cái cung trên tay cậu bé còn quá nặng, túi đựng tên chúi xuống đất, nhìn vô cùng buồn cười. Lê Phụ Trần đứng sau lưng con trai, vẻ tự hào hiếm hoi hiển hiện trên khuôn mặt, ánh mắt nghiêm khắc cũng dịu đi mấy phần. "Cha ơi, mẹ đang cười kìa", đứa trẻ nhỏ chỉ về phía nàng, vẻ mặt phụng phịu như bị chê cười. Người cha cụng đầu cậu bé một cái, đôi mắt sáng lấp lánh. Nàng nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ lúi húi thử tên ngoài sân, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy ấm áp.
Trời hôm nay thật đẹp, cũng giống mười lăm năm trước, khi nàng gả cho Lê Phụ Trần. Mưa bóng mây rải từng giọt lệ xuống dọc đường, một người ngồi trong kiệu hoa, một người cưỡi ngựa đi bên cạnh, không gian im ắng đến kì lạ. Nàng khẽ vuốt vạt xiêm y màu đỏ thắm cùng trâm ngọc cài trên mái tóc đen, trong lòng có chút lạ lẫm. Ngày ngày tụng kinh niệm Phật, áo vải đơn sơ, cứu giúp kẻ cơ nhỡ, cũng đủ sống qua ngày trong thâm cung u ám. Vậy mà một ngày thánh chỉ truyền tới, ban lệnh của đức Thái Tông gả nàng cho ngự sử đại phu Lê Tần. Kiệu hoa xa dần hoàng cung, bỏ lại sau lưng quá khứ huy hoàng của một triều đại, một mối tình đẹp còn nhiều dang dở, một khoảng thời gian dài lạnh lẽo đơn độc. Không, nàng không còn là Chiêu Hoàng, cũng không phải là Chiêu Thánh. Nàng chỉ là Thiên Hinh mà thôi, chỉ là chính nàng mà thôi.
Đoàn người dừng lại trước phủ đệ của Lê Phụ Trần, chàng tự tay mở rèm che, nghiêm trang cùng chân thành nhìn vào mắt nàng. "Công chúa, tại hạ sẽ chăm sóc tốt cho người". "Chàng gọi ta là Thiên Hinh được rồi, đừng gọi công chúa này nọ, ta không muốn nhắc tới nữa". Lê Phụ Trần gật đầu, ánh mắt chàng ánh lên vẻ ấm áp. Cõi lòng lạnh lẽo của nàng phút chốc tan ra, như mưa xuân thấm vào đất đai cằn cỗi, quá khứ đã thật sự khép lại rồi. Cánh cổng sơn son lặng lẽ mở ra, một tương lại mới đang chờ nàng phía trước, phu quân nàng sẽ thật lòng yêu thương nàng, con cái hai người sẽ vui vẻ lớn lên...Lần đầu tiên trong hai mươi năm dài đằng đẵng, nàng cảm nhận được tia sáng ấm áp của hi vọng.
Năm tháng sau đó thật yên bình, nàng thản nhiên viết chữ, vẽ tranh, thỉnh thoảng ngồi bên khung cửa nhìn chàng tập quyền, múa kiếm. Thời gian như ngưng đọng, từng vết thương cũ dần dần đóng kín lại, chìm vào lãng quên. Lê Phụ Trần thật lòng đối xử với nàng rất tốt, không bao giờ để nàng phải nghĩ ngợi nhiều. Chỉ là chàng ấy ban đầu luôn tỏ ra nghiêm túc, lễ nghi, khiến cho Thiên Hinh phải bật cười. Mùa xuân năm đó, nàng cuối cùng cũng không cầm ngắm đào nở một mình, chỉ cần đưa mắt về phía sau, liền sẽ nhìn thấy chàng lặng thầm đứng đó. Sang năm sau, Lê Tông ra đời, ấm áp nằm ngủ trong vòng tay yêu thương của nàng. Hai năm sau đó, là con gái Lê Ngọc Khuê.
"Mẹ, mẹ thêu khăn tay sao?", một bé gái vòng hai tay ôm lấy nàng, đôi mắt đen láy như hai hạt nhãn ươn ướt nước. Nàng lắc lắc đầu, ôm con gái mình, nụ cười tươi như hoa mới nở. "Ta may xiêm y mới cho con, con thích không?". Đôi mắt trẻ con ngây thơ sáng lên, giống như nàng ngày trước, vô tư lự mà hồn nhiên biết bao. Nàng lại tiếp tục xuyên chỉ, mũi kim thoan thoát hoàn thành tấm lụa hoa còn dang dở. Mái tóc con gái mềm mại bay trong gió, vừa mang nét cứng cỏi của cha, vừa dịu dàng, ẩn nhẫn như mẹ. Hình như Ngọc Khuê đang đọc một câu đối, hai vế đối rất chỉnh, nghe rất êm tai. Khi nàng hỏi tới, hai má con gái đỏ bừng, chỉ nói là có một nho sinh đọc cho nàng nghe, người đó tên Trần Cố. Thiên Hinh bật cười, nếu Lê Phụ Trần biết chuyện, rất có thể cùng đại binh tới thăm hỏi kẻ sắp rước bình rượu mơ quý của nhà mình đi. Thôi vậy, giấu chàng ấy thêm một thời gian nữa cũng không sao.
Lát sau, Lê Tông cùng Lê Phụ Trần bước vào nhà trong, không khí ấm áp hẳn lên. Chàng mỉm cười nhìn nàng thêu hoa tím lên lụa đỏ, đến khi bắt gặp ánh mắt của nàng lại vội vã nhìn về nơi khác. Chàng ấy lúc nào cũng vậy, luôn âm thầm bảo vệ chở che cho nàng, nhưng lại sợ nàng biết. Thiên Hinh tinh mắt nhận ra, sau vạt áo của chàng có giấu một cây trâm quý, đợi lúc nàng không để ý sẽ lặng lẽ đặt vào giỏ thêu của nàng. "Lê Phụ Trần, cảm ơn chàng đã luôn thật lòng quan tâm đến ta như vậy. ". Ánh mắt chàng đầy thấu hiểu cùng chân thành: "Chúng ta là phu thê, nàng không cần câu nệ". Gió mưa vẫn vần vũ ngoài mái hiên, chẳng thể nào lọt vào bên trong gian phòng ấm áp kia được.