"Nói đi, ngươi muốn được ban thưởng thứ gì?."
Hai tay Nhạc Hiên Ngang cầm hai thanh kim loại màu đen phấn khởi nói, ông ta kích động tới run rẩy. Một bên dùng phương pháp cũ và một bên dùng theo cách chỉ của Hữu Đức. Chỉ thử qua thôi cũng biết chất lượng thế nào.
Quả thật sau nửa ngày chờ ngóng bên ngoài lò, rốt cục ông ta cũng đã nghiệm chứng được lời Hữu Đức nói là thật. Đây là một phương pháp tuyệt diệu, không quá cầu kỳ mà lại mất ít thời gian.
Cứ nghĩ tới lợi ích nó mang lại là đủ hiểu, ngoài hữu dụng rèn binh khí còn thay thế được rất nhiều vật liệu. Tuy chất lượng chưa phải quá tốt, nhưng tính đại trà là thứ ông ta cực kì quan tâm.
Đại Việt ta nghề rèn phát triển vốn không kém các nước láng giềng, nay thêm thứ này chính là dẫn đầu đi trước.
"Tiểu sinh muốn làm con rể ngài."
Hữu Đức bình tâm như vại nói ra.
"Được được, vậy từ nay về sau ngươi cứ theo bên cạnh ta."
Nhạc Hiên Ngang vui vẻ nói, lời hắn kể quả thật không phải giả. Như vậy thì vị cao nhân kia chưa hẳn là chỉ truyền cho có một thứ này. Giữ hắn ở bên cạnh vừa hay là cơ hội tốt, thậm chí ít nhất cũng moi ra chút thông tin vị cao nhân kia ở đâu.
"Tiểu sinh nói là muốn làm con rể ngài, muốn cưới Nhạc tiểu thư."
Hữu Đức nhìn ông ta vui quá mà gật đầu bừa nên bán tín bán nghi, phải hỏi lại cho chắc.
Nhạc Hiên Ngang còn đang phấn khởi, nghe rõ một câu này của hắn mà lảo đảo suýt ngã. Ông ta cảm giác đầu choáng mắt váng, nhìn qua Hữu Đức bờ môi run rẩy:
" Ngươi… muốn làm con rể ta?."
"Vâng thưa đại nhân."
Hữu Đức gật đầu.
"Này thì con rể này…."
Ông ta tiện tay phang luôn một cây vào đầu hắn.
Hữu Đức nhanh nhẹn lùi lại tránh né, thật may hắn cũng đã có dự cảm không lành nên có phòng bị. Thật vậy, thân đi ở rể lại còn tới tận nhà quan hỏi cưới thêm, ông ta phang cho một gậy cũng là đáng lắm.
"Đại nhân đừng nóng, tiểu sinh còn chưa nói hết."
"Ngươi…"
Nhạc Hiên Ngang quả thật là rất nóng, không phải do hai thanh sắt này làm dịu đi cục tức, có lẽ ông ta đã bốc hỏa phát tiết rồi.
"Thật ra tiểu sinh không phải là có ý đó, ý tiểu sinh là thế này…"
Hữu Đức dè dặt đưa ra lời đề nghị, sau đó hắn trình bày hoàn cảnh. Nào là đã thầm thương trộm nhớ Nhạc tiểu thư thế nào, ái mộ ra sao. Sau cùng thấy sắc mặt ông ta hơi tím, hắn mới đổi giọng hòa hoãn, bày đặt điều kiện.
….
"Đây là sự thật?. "
Ngồi trên bàn nhậu, bàn tay gã họ Vũ vẫn còn hơi run khi cầm mảnh giấy, ánh mắt gã hết nhìn Hữu Đức rồi lại nhìn vào tờ giấy đó.
"Xoan huynh là người nhà quan, huynh nói xem con dấu kia liệu có phải giả không?."
Hữu Đức cười ha hả không trả lời mà nhìn lại gã thanh niên ngồi đối diện bàn với mình. Ánh mắt gã này cũng ngây dại đi một chút, lát sau mới dè dặt hỏi:
"Không biết Bùi huynh làm cách nào mà có tờ giấy này? Nhạc tri phủ nổi tiếng thương con mến cháu, không lý gì lại…."
Ý sau cùng gã ta muốn nói "không lý gì lại đồng ý hứa hôn cho một kẻ đã có hôn ước lại còn ở rể như huynh". Hiểu như vậy Hữu Đức cầm lại mảnh giấy nói:
"Tiểu đệ đương nhiên là có cách của tiểu đệ, lại nói thân trai chí hướng đặt ở trên, bên cạnh có năm thê tám thiếp cũng là bình thường."
Mặc dù lời này nói ra hơi có chút chối tai, nhưng rõ ràng ở thời này điều đó là hiển nhiên, là đạo lý. Hữu Đức chỉ thay lời cổ nhân mà thôi, rồi hắn nói tiếp:
"Các vị huynh đệ, không biết tờ giấy này đã đủ chứng minh là ta thắng cược hay chưa?."
Lời này nói ra làm cả đám xám mặt, hai người họ Ngô giả tảng như đang nhâm nhi ly rượu. Vũ Văn Quảng ậm ừ không nói, chỉ có gã họ Nông là thâm thúy nhìn hắn.
Nhìn qua đám người, y biết ngày mấy hôm nay có người vì làm quen mà chặn đường ngỏ ý, kết quả bị người ta mắng cho một trận. Có người lại về nhà nhờ vả cha mẹ đến chỗ Nhạc tri phủ hỏi cưới, kết quả cũng te tua không khác bao nhiêu.
Vậy mà một tay ất ơ như người kia lại làm được, điều này làm y rất ngạc nhiên. Không chỉ y mà cả đám còn đang nghĩ có phải là nằm mơ rồi hay không?
Sau khi bấm vào lòng bàn tay để xác nhận, Vũ Văn Quảng mới nhìn lại Hữu Đức mà nói :
"Bùi huynh tuy thắng nhưng chưa phải thắng, nói đúng hơn chỉ là đi trước chúng ta một bước mà thôi."
Một lời của gã làm Hữu Đức nhíu mày, còn đám kia lại sáng hẳn mắt lên, Hữu Đức thấy thế bèn hỏi :
"Ý Văn Quảng huynh là chưa nhận thua?."
"Đúng thế, tờ kia viết rất rõ. Trong một năm huynh không thi đỗ Trạng, không lập công danh thì thư này hủy bỏ."
Gã thâm ý nói tiếp:
"Như vậy có thể nói, chỉ cần một năm tới huynh không đạt thành tựu trên, vậy thì huynh không lấy được Nhạc tiểu thư. Mà như vậy thì đâu thể tính là huynh thắng?."
Thật vậy, Nhạc Hiên Ngang cũng không phải là kẻ ngốc, ông ta chấp nhận Hữu Đức bởi vì hắn tiếp xúc được với cao nhân. Trong suy nghĩ, ông ta cho rằng Hữu Đức hẳn vẫn còn có mẹo hay đang giấu, bởi thế mới dè dặt nhận vụ hôn sự này.
Tuy thế để con gái không cắm phải bãi phân trâu, tất nhiên ông ta sẽ làm ra điều kiện, coi như thử thách. Chính là trong một năm, Hữu Đức không đậu công danh hay đỗ thi cử, nói chung là không làm lên sự nghiệp.
Vậy thì cái tờ khế ước hôn sự này vô giá trị, ngược lại Hữu Đức có thể làm được thì đủ chứng minh hắn có tài.
Ông ta chọn con rể là dựa vào tài và đức, Hữu Đức tài thì chưa biết còn đức chỉ là cái tên, tất nhiên ông ta đâu có dại. Nhưng mà chỉ cần hắn có tài thật, vậy thì gả con gái đi cũng không tính là ủy khuất.
Hữu Đức nghe vậy bền định mở lời, Nông Văn Xoan ở bên đã lên tiếng:
"Ta lại thấy Hữu Đức huynh đã thắng rồi."
"Nông huynh, sao lại nói lời như vậy?."
Vũ Văn Quảng nhíu mày hỏi.
"Ta được biết, các huynh đã dùng hết thủ đoạn mà vẫn không tiếp cận được người đẹp. Bùi huynh ra tay một lần đã mỹ mãn thành công. Thua là thua, chúng ta là người quân tử, há lại đi xét lét khắt khe."
Lời của y nói làm cho Hữu Đức có phần ngạc nhiên, y hình như là đang giúp mình. Chính thế, thực tế mà nói hắn vẫn chưa tính là thắng cược. Nhưng nhờ hai chữ "quân tử" này, cả đám chẳng còn ai í é gì nữa.
Gã họ Ngô gật đầu xuề xòa nói :
"Đúng là theo lẽ quân tử, chúng ta đã thua. Xin chúc mừng Bùi huynh."
Kế đó cả đám nâng rượu chúc mừng Hữu Đức, một bọn lại chén chú chén anh thêm một chập nữa mới thôi.
Hai người kia cũng gật gù cho là phải, mặc dù còn có chút khó chịu nhưng phản biện lại khác gì tự nhận mình là tiểu nhân.
Hai mươi lạng bạc đối với họ cũng thường thôi, cái bọn họ quan tâm bây giờ cũng không phải là cay cú khi thua.
Bọn họ là đang hy vọng, chính là một năm sau Hữu Đức phải "tạch". Bằng không thì đúng là hoa Nhài cắm bãi phân trâu, buồn cho Nhạc tiểu thư.
……