Chương 7: Phương pháp luyện Kim

"Sao tự dưng ông lại mất sức khổ cực như vậy tìm công cho nó? Bao nhiêu con cháu họ hàng trong nhà còn đang cầu cạnh không được, lại đi vì cái tên…"

Bên trong phòng, bà vợ của Lương Văn Nam đang nhìn chồng mình ai oán mà hỏi. Bà ta muốn chồng mình tìm cách bỏ đi hôn sự này, nào ngờ lão ta lại kiếm công cho hắn lập nghiệp.

"Bà chả biết gì, tôi muốn nó tòng quân là một đi không trở lại đấy. Chỉ khi nó chết mới không làm khó được cái hôn sự này thôi. Nguyệt Thị nhà ta cũng sắp quá lứa rồi, phải nhanh nhanh mà làm."

Chưa kịp bàn chuyện, bà vợ đã sấn tới lải nhải bên tai, làm ông ta bực dọc khó chịu.

"Hóa ra là vậy, tôi đã trách nhầm mình rồi."

Ông ta nói thêm một lúc nữa, trong phòng mới phát ra tiếng cười khanh khách của nữ nhân.

Trong khi đó Hữu Đức vẫn vô tư đi tới phía nam thành, dọc đường đi thỉnh thoảng lại ngó đông nhìn tây.

Thật ra hắn cũng sớm biết, việc ông ta muốn đẩy mình đi nguyên nhân cũng là vì con gái.

Thời nay thiếu nữ mười tám còn chưa thành thân như Nguyệt Thị là cực hiếm, thường thì chưa qua mười lăm đã có nhà đến dạm ngõ hỏi thăm.

Ông ta còn bỏ ngỏ tới tận giờ này hẳn là còn lăn tăn, việc cố chủ thân phận không xứng đây mà. Hắn nghĩ cái việc ông ta mất sức lo công danh cho hắn vốn là kiếm cớ để hắn đi xa, ở nhà thổi gạo thành cơm. Cái mẹo này sao mà hắn không rõ.

Hữu Đức đang tính kiếm một chút tiền rồi bỏ đi đây đó ngắm cảnh cho thỏa lòng, còn việc hôn sự hắn không bận tâm.

Cưới vợ cho mình không thể qua loa, Nguyệt Thị không ưa hắn, hắn cũng không ưa nàng. Chỉ cần trước khi đi để lại bức thư là xong, nào ngờ ông ta lại bày thế này.

Hữu Đức từ không quan tâm chuyển sang khó chịu, ngoài tai bay vạ gió còn có bức xúc thay cho cố chủ.

Đoạn đường hắn đi cũng chẳng tính là dài, qua vài đường lớn là đã tới nơi, chính là nha phủ.

Tám mươi lượng bạc trắng ở thời này là con số lớn, hắn không định bỏ qua. Thêm vào đó cho ông ta một bài học cũng là thích đáng.

Đằng nào cũng mang tiếng ở rể rồi, ở nhà quan lại chẳng tốt hơn sao. Ấy là người khôn có kế giỏi, người lỏi có mẹo hay.

Thật ra tối hôm đó không phải là hắn say mà nói liều, là hắn vô tình nhớ lại chuyện quả táo mới mạnh miệng đồng ý cá cược như thế. Chuyện về quả táo này xét về độ nổi tiếng, có lẽ chỉ kém quả táo rơi vào đầu Newton(1) có chút xíu mà thôi.

Qua một lúc Hữu Đức đã ngồi chỗm chệ trong phòng khách phủ nha rồi. Việc đi vào chỉ cần cho lính canh tí chút, nhờ họ gửi hộ mảnh giấy là xong.

Ngồi trước mặt hắn là tri phủ Thanh Long tên gọi Nhạc Hiên Ngang, ông ta năm nay đã ngoài bốn mươi. Mày rậm, tóc búi và răng đen, hai cổ tay ẩn hiện có hình xăm.

Ông ta nhìn Hữu Đức nói :

"Không biết nhà ngươi tới tìm ta có chuyện gì? Việc công bận rộn, hãy nhanh nhanh nói."

Thấy bàn tay ông ta cầm mảnh giấy lại nhìn hơi sốt ruột, Hữu Đức đứng dậy chắp tay cười nói:

"Số là tiểu sinh tháng trước lên núi ngắm cảnh, vô tình gặp gỡ cao nhân. Được ngài ban cho một phương pháp luyện kim lạ, nay mới có cơ hội tìm tới đại nhân…."

Hữu Đức lại bắt đầu ba xạo, hắn không xưng "tiểu dân" hay "con" (2) chính là đang tự tăng lên địa vị của bản thân .

"Loạn ngôn, ngươi dám tới phủ nha dối gạt bản quan, tội không thể tha. Thật là láo toét quen mồm, phải lấy ngươi ra mà răn đe mới được."

Nhạc Hiên Ngang tức giận đập tay xuống bàn, việc Hữu Đức ở rể đã nổi danh gần xa nức tiếng. Nhân cách tệ hại lại ăn chơi chè chén, có cao nhân nào thèm để ý.

Ông đang định thét quân lính vào trói thì thấy hắn ung dung mở lời:

"Đại nhân còn chưa xem qua phương pháp luyện chế của tiểu sinh, sao đã vội buông lời quả quyết. Nếu thật là giả dối như vậy, tiểu sinh nguyện ý chịu phạt. Nhưng mà không phải, đại nhân coi chừng làm hỏng việc lớn."

Hữu Đức tự tin như vậy cũng là bởi hắn biết rõ trình luyện kim thời này thế nào. Là một người tương lai, hắn biết điểm mạnh của mình ra sao.

Mà Nhạc Hiên Ngang nghe vậy lại giật mình, đúng là như vậy. Đánh hắn một trận chỉ thỏa cái tức nhất thời, bỏ đi cơ hội mới là chuyện lớn. Chỉ có kẻ điên mới chạy tới chỗ quan phủ trêu đùa, lời hắn tự tin như thế, nghe thật không giống.

Nghĩ như vậy nhưng ông ta vẫn còn ngờ vực, nhìn hắn đưa ra cảnh báo:

"Ngươi nếu là đúng vậy thì lập công không nhỏ, là phúc cho Đại Việt ta. Ngược lại cứ chuẩn bị mà chờ một trăm hèo của bản phủ đi."

"Đại nhân yên tâm, tới đây tiểu sinh còn phải nhờ phúc của đại nhân dài dài. À xin cho tiểu sinh mượn bút giấy để ghi lại."

Hữu Đức cười ha hả, quả nhiên là người biết nặng biết nhẹ, nổi danh thanh liêm, ăn ngay nói thẳng. Khi ở trên đường tới đây hắn đã nghĩ ra một mẹo hay, vừa không phải đi tòng quân lại có thể chơi Lương gia một vố. Thêm vào đó cũng kiếm được ít tiền trang trải sau này.

Kế đó Nhạc Hiên Ngang sai người mang giấy bút cho, đứng ở bên nhìn hắn viết, ông thật là muốn sai quân lôi ra đánh trăm hèo.

Số là Hữu Đức nhờ có ký ức cố chủ mà đọc hiểu được chữ, nhưng nhớ mặt chữ và viết lại là hai khái niệm khác nhau. Chữ hắn đúng là xấu như gà bới, thật là rất biết xúc phạm đôi mắt người nhìn.

"Xong rồi đây, đại nhân. Cứ theo phương pháp này của tiểu sinh thì đảm bảo đại nhân thăng quan tiến chức ầm ầm."

Hữu Đức nói rồi đưa cho Nhạc Hiên Ngang mảnh giấy, nhìn thần sắc ông ta hắn có hơi thắc mắc lạ.

"Ngươi… viết thế này cũng dám nhận hai tiếng tiểu sinh mà không thấy ngại mồm à?."

Cầm mảnh giấy trên tay, khuôn mặt Nhạc Hiên Ngang thật là đặc sắc. Ông ta cảm thấy như đang cầm tờ giấy vừa lau ghỉ mũi thì đúng hơn.

Hữu Đức cười xòa, hắn làm như không biết rồi nói tiếp:

"Đại nhân, bây giờ có thể đi tìm một lò rèn sắt thép (3) nào đó để thử nghiệm là biết. Tiểu sinh cá là ngài sẽ bất ngờ cho mà xem."

Cái bản luyện kim này thử nghiệm ngay rất dễ dàng, bởi vì hắn chỉ viết ra phương pháp chế tác của vài chục đến hơn trăm năm tới mà thôi. Bởi thế vật liệu hay lò đốt đều gần như tương đồng, không khác quá xa là bao nhiêu.

Hắn không bày ra phương pháp hiện đại hay hơn quá xa, cũng bởi thời này vật dụng còn chưa đủ tiếp cận. Muốn thử ngay là không thể, mà chỉ vậy thôi cũng đủ đi trước thời đại một bước rồi.

Tuy phương pháp của hắn không phải loại rèn ra sắt thép tốt nhất, chỉ là dạng đơn giản. Nhưng điểm mạnh cũng là thế, càng đơn giản lại càng dễ phổ biến. Khi đó sản xuất đại trà vô cùng nhanh, lợi ích đong đầy.

Phương pháp rèn tốt thường qua nhiều công đoạn, rất mất thời gian. Quan trọng hơn là hắn không biết.

Nhạc Hiên Ngang tuy vẫn còn nửa thật nửa ngờ, nhưng ông ta cuối cùng vẫn không nói gì. Sau đó ông ta cùng hắn đi tới một lò rèn gần đây nhất, tính chất quan trọng ông ta không thể không đi.

Nhìn người ta có kiệu đưa người đón, bản thân mình phải quốc bộ theo sau, Hữu Đức thầm cười khổ. May mà đời trước có hay tập thể dục, bằng không đi nửa ngày thế này có mà dẹo hết chân.

….

(1) Isaac Newton. Là một trong những nhà vật lý, thiên văn học nổi tiếng nhất mọi thời đại. Ông được biết tới rộng rãi nhất với câu chuyện quả táo rơi vào đầu và định luật Vạn Vật Hấp Dẫn.

(2) thời xưa người dân hầu hết thường xưng tiểu dân hoặc con với quan lại địa phương, chỉ số ít người có học hoặc có gia thế mới dùng từ tiểu sinh, tôi...v.v

(2) sắt và thép là hai từ thuần việt, ngày nay chúng ta vẫn luôn luôn dùng nó nên không có gì ngạc nhiên.

Trên thực tế, thời phong kiến trong ghi chép hán ngữ thì phải là thiết và cương. Bởi thế mới nói, chúng ta cũng đã có những hệ thống ngôn ngữ riêng biệt từ lâu mà không bị ách đô hộ bào mòn.

Luyện kim là từ hán việt, bao hàm những vật dụng liên quan tới chế tác kim loại.

Tuy vậy, mô tả về ngôn ngữ hay vật dụng thời này quá nhiều sẽ dẫn tới loãng mạch truyện, chậm nội dung như những chương trước đó. Vì thế từ sau trở đi, tác giả sẽ không mô tả quá tỉ mỉ nữa.