Trong một dãy nhà, có năm bạn sinh viên cùng thuê phòng ở trọ. Bọn họ vốn tuổi tác không chênh lệch nhiều nên chơi thân với nhau.
Trước dãy nhà có một cây táo vừa qua mùa nở hoa, năm nay lại hay bói đúng một quả. Thời gian trôi qua, quả táo ngày nào giờ đã to bằng nắm tay.
Một hôm trời mất điện, cả bọn ra ngồi gốc cây tránh nắng, rồi cả đám nhìn lên thấy táo. Một người trong đó mới ngỏ ý vươn tay muốn hái, thế nhưng ai cũng có ý tranh táo về tay mình.
Táo chỉ có một quả lại còn xanh và hơi nhỏ, mỗi người một miếng thì không đủ nhét kẽ răng, mà kẻ ăn người đói lại mất lòng nhau. Đời sống sinh viên muôn trò làm vui, vì thế bọn họ mới nảy ra ý tưởng cá cược.
Họ vẽ dưới chỗ quả táo một vòng tròn rồi chia ra năm chỗ theo các hướng, mỗi hướng lại viết tên một người.
Chính là chờ ngày táo chín rồi cắt xem nó rụng xuống lăn về bên nào, liền người đó sẽ thắng cược.
Thời gian cứ thế lại trôi qua một tuần, táo đã bắt đầu đổi màu và muốn rụng, cả đám nhìn thấy đều hồi hộp chờ mong.
Nhưng số là trong đám người đó, có một cậu sinh viên nhìn khá là nhỏ con lại nổi tính khôn vặt.
Cậu ta nhìn quả táo mà có chút sốt ruột, không phải chỉ muốn ăn, cậu ta còn muốn thắng cược. Đột nhiên trong đầu nảy ra một mẹo, cậu ta cười gian một cái rồi gật đầu làm theo.
Sáng ngày hôm sau khi mà bình minh vừa ló rạng, đã có tiếng người huyên náo. Cậu ta đi ra thì thấy bốn người bạn của mình đang đứng dưới cây táo chỉ trỏ.
Trên cây, quả táo vốn đẹp như thế nay đã có vết gặm dở một miếng, quả thật là trông rất tệ.
Cả đám họ liền chê táo đã mất vệ sinh và không ai muốn nó nữa, cứ như vậy cậu ta trở thành kẻ thắng cuộc.
Dựa theo câu chuyện quả táo và năm cậu bạn trên, Hữu Đức đã giở tài lanh mà đi trước đám người kia một bước. Hiển nhiên kẻ thắng cuộc, tay cầm bạc trắng là hắn.
Quả thật là thế, trên đời này có vô vàn những câu chuyện ý nghĩa. Dạy về tình người, dạy về cuộc sống, và dạy cách lươn lẹo, thậm chí là châm biếm.
Mọi thứ đều phải tự thân mà làm, ngồi một chỗ chờ gái tới tán, cũng như là ngồi chờ táo rụng mà thôi.
Nếu bọn họ bỏ qua việc quả táo dơ bẩn mà không bỏ đi, thì chưa hẳn cậu sinh viên kia đã thắng. Cũng như vậy, không vì hai chữ "quân tử" đám người họ Xoan chưa chắc đã nhận thua, Hữu Đức không hẳn đã thắng.
Xét về góc độ nào đó, chung quy cũng là lợi ích và tiền bạc còn chưa đủ lớn để bọn họ bỏ đi mặt mũi.
Hữu Đức còn đang lim dim với câu chuyện quả táo, bỗng từ ngoài có một đám quan binh đi tới.
Qua một lúc hắn mới biết thì ra là Nhạc tri phủ, bọn họ tới đây là theo thủ dụ của triều đình đến khen thưởng cho hắn.
Sau một chốc một lát, đám người rời đi trong tiếng cười sảng khoái của Nhạc Hiên Ngang. Nhìn đống vàng lụa trên giường, hắn cũng thầm mỉm cười theo.
Số là phương pháp luyện kim kia rất được bên trên tán thành và công nhận, tuy nhiên muốn ứng dụng vào ngay là điều không thể. Nguyên nhân vì sao có lẽ sau này Hữu Đức mới biết được.
Cũng bởi như vậy, bên trên chỉ ban thưởng xuống cho hắn kèm theo vài lời động viên. Về vấn đề này Hữu Đức cũng hiểu, theo bọn họ nhìn nhận thì bản thân hắn chỉ là người có công cầm ngọc chứ không phải kẻ tạo ngọc.
Vì thế được thưởng công mà không được phong chức cũng là xứng đáng rồi, đây cũng là nguyên nhân Nhạc Hiên Ngang cười sảng khoái như vậy. Ông ta là muốn tăng thêm tính thử thách cho hắn, nhưng vì sao hắn cũng cười?.
Chính là bản thân hắn cũng không hẳn có ý định cưới vị Nhạc tiểu thư kia, hắn đang cần tiền để đi du ngoạn mà thôi. Việc không phong quan thưởng chức cũng đã nằm trong dự liệu. Triều đình hẳn sẽ không vì một bản chế tác luyện kim mà lại cất nhắc một kẻ có tiểu sử nát bét như hắn lên làm quan.
Vấn đề còn lại của hắn bây giờ là sớm giải quyết tờ công vụ xung quân kia nữa là xong, là có thể an nhàn mà du sơn ngã thủy được rồi.
Còn đang phiêu phiêu thì Lương Văn Nam chạy tới, ông ta giống như là ngửi thấy mùi tiền vậy.
"Hữu Đức, cháu đã làm gì mà được quan lớn thưởng nhiều như vậy?."
Mắt ông ta sáng lên khi nhìn thấy đống vàng cùng lụa là gấm vóc trên giường, đôi môi tham lam không khỏi liếm liếm mấy cái.
Hữu trông thấy vậy thì cười gằn mà nói:
"Thưa chú, cháu vô tình được quan trên để ý cất nhắc. Cũng bởi vì cơ duyên mà có công nên các quan mới ban ân như vậy."
Dừng lại một chút hắn nói tiếp :
"Nay cháu đã có tiền tài, bản thân cũng đã lớn vậy nên cháu xin được phép chuyển ra ngoài sinh sống. Như vậy cũng tránh cho hàng xóm láng giềng châm chọc, tránh cho chú phải lao tâm vì cháu."
Hữu Đức đang lấy mẹo gậy ông đập dập lưng ông, ông ta muốn đẩy hắn ra ngoài, hắn lựa thế mà làm theo.
Nghe xong lời trên, khuôn mặt ông ta tái đi trông thấy, nhìn đống của cải kia ông ta phát thèm. Người ở trong nhà là người nhà mình, tiền ở trong nhà cũng là của mình nốt. Nay người ra ngoài thì tiền cũng bay theo, nghĩ như thế ông ta bấm bụng nói :
"Cháu cũng đã ở đây từ bé rồi, nay giấy tòng quân sắp đến tay liền phải đi, cháu còn muốn ra ngoài làm gì. Thân là con dân Đại Việt, cháu phải có trách nhiệm với nước trước sau mới tới việc nhà. Chỉ còn mấy ngày nữa chú lại để cháu ra ngoài, vậy mới là bàn dân thiên hạ cười cho. "
Ông ta tính rất kỹ, mấy hôm nữa hắn đi rồi, trong quân dùng gì tới tiền bạc mà cầm theo. Như vậy chỉ có để ở nhà, vậy thì sao lại để hắn ra ngoài cơ chứ.
Thôi thì tiền này chú giữ coi như tiền ma chay, cháu cũng nhanh nhanh mà "đi" cho Nguyệt Thị nhà ta còn tái giá.
Hữu Đức nhìn ra lòng tham của ông ta, hắn cũng chậm dãi mà đáp lời:
"Thưa chú, cháu hiện giờ đã không thể đi được nữa rồi. Số là Nhạc tri phủ đại nhân muốn giữ cháu ở lại cất nhắc, thêm vào đó người còn hứa gả Nhạc tiểu thư cho cháu nữa."
Hữu Đức cười cười móc ra tờ khế ước đưa cho ông ta. Nghe qua màn này, Lương Văn Nam choáng váng, đầu óc ông ta xa xầm. Nhìn dán mắt vào tờ giấy, bản thân ông ta thập phần không thể tin nổi, mọi chuyện diễn ra quá nhanh đi.
"Mày… "
"Thưa chú, nương nhờ những năm qua chú cũng vất vả không ít. Thôi thì gia sản cha cháu để lại chú giữ khi xưa, cháu coi như không có. Còn việc giấy chứng tòng quân, chú hãy lo cho thật tốt kẻo lại xích mích với Nhạc đại nhân."
Hữu Đức cười cười bàn tay gói gém lại đống vàng, sau nhìn ông ta đơ đơ, hắn lại nói thêm một câu :
"Về chuyện Nguyệt Thị chú cũng đừng lo, Nhạc đại nhân có nói xuất giá tòng phu, làm thê hay làm thiếp đều không quan trọng."
Thế rồi hắn cầm luôn tờ giấy trên tay ông ta, tay xách nách mang đống đồ ra khỏi cửa đi thẳng.
Hữu Đức đúng là nghĩ như vậy, cố chủ vốn không làm ra tiền, mà tiêu một thì hết một.
Bao năm qua chôm đồ đi cầm cố không ít, so với cái gia sản để lại kia cũng đã gần tương đương. Vì thế hắn không tính toán nữa, nhưng chuyện ông ta gây ra kia thì ông ta tự gánh lấy đi.
Hướng theo bóng lưng hắn rời đi, ông ta bất giác thở dài. Đột nhiên trông ông cau mày rồi lại mỉm cười…
….