Dịch giả: Nguyên Dũng
…
Tôi kéo ông ta ngồi xuống bên cạnh rồi kể cho ông nghe những gì đã xảy ra trước đó.
- Lâm Anh bảo tôi đến gặp ông, nhờ ông giúp đỡ.
Nghe vậy Triệu Lão Đạo dở khóc dở cười, khuôn mặt méo xẹo:
- Việc này quả thực có chút phiền phức, mà sao lại tìm tới ta cơ chứ!
Ông ta nhìn tôi, cuối cùng thở dài bất lực.
Chỉ thấy Triệu Lão Đạo lấy từ trong túi ra một Tiền Xu Thất Tinh Kiếm (1) và một số giấy bùa.
- Nếu người ta đã nói như vậy rồi thì ngươi nên đến nhà đồng nghiệp của mình, bảo vệ người nhà của anh ta trong vài ngày.
Đạo sĩ một bên đưa đồ cho tôi, một bên chỉnh lý lại quần áo, như thể chỉ cần thêm một giây nữa là ông ta sẽ chạy trốn không còn tăm hơi.
Nghe xong tôi suýt thì sợ tiểu ra quần, biết mình gặp chuyện chẳng lành bèn vội vàng chộp lấy ông ta.
- Tôi chỉ là một người bình thường, ông phải bảo vệ tôi.
Triệu Lão Đạo trừng mắt nhìn tôi, nét mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
- Nếu ngươi thấy tình huống không ổn, chỉ cần dán phù chú lên đầu nó hoặc đưa ra trước mặt vẫy vài cái là được, ta sẽ âm thầm bảo vệ ngươi, ta lợi hại như thế, nếu lộ mặt chúng sẽ sợ chạy hết mất.
Tôi không muốn nghe mấy lời vô nghĩa của ông ta, chỉ im lặng ngồi sang một bên.
- Đừng lo con nuôi của ta, cha đỡ đầu sẽ không để cho ngươi chết đâu.
Tôi cứng họng, thế hóa ra vị cha đỡ đầu này cứ thế mà nhận luôn rồi sao?
Tôi lấy đồ rồi rời đi, trên đường đi còn có chút không hiểu, tay cầm Tiền Xu Thất Tinh Kiếm cùng giấy phù chú thầm nghĩ những thứ này thật sự hữu dụng sao?
Tôi hỏi địa chỉ nhà của La Quân và vội vã đến đó, bởi vì trong nhà có người chết nên nhà anh ấy bây giờ rất đông người.
Cửa không đóng, người ra vào tấp nập, nhưng cứ quanh quẩn bên ngoài cũng không phải là cách hay.
Tôi xuống lầu hút một điếu thuốc, trong lòng có chút bất lực, với tình cảnh như hiện giờ còn cần tôi để bảo vệ người nhà anh ấy sao?
Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng bước chân, tôi đột ngột quay đầu lại, nhưng ngay cả một bóng ma cũng không có, thế nhưng toàn thân lại nổi gai lạnh tê rần cả người.
Tôi có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.
Tôi sợ hãi tính quay lại, nhưng sau lưng lại tiếp tục vang lên tiếng bước chân, thế nhưng cứ quay đầu lại là không có gì.
Đây chắc chắn không phải do tôi suy nghĩ quá nhiều, tôi thực sự cảm thấy như có thứ chết tiệt gì đó ở ngay sau lưng mình.
Da đầu tôi tê dại, có chút sợ hãi, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Lão Đạo.
- Đại... đại sư, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang đi theo mình.
Vừa nói tôi vừa run rẩy nhìn chung quanh.
Triệu Lão Đạo nghe tôi nói liền căng thẳng:
- Thứ đó không nhắm vào ngươi đâu, mau đi bảo vệ người nhà của đồng nghiệp đi.
Ông ta đột nhiên hét lên khiến tôi như bừng tỉnh, tôi vội chạy lên lầu, từ xa tôi đã nghe thấy âm thanh huyên náo từ bên trong truyền ra.
Tôi thầm nghĩ trong bụng không xong rồi, quả nhiên đã xảy ra chuyện!
Cửa vẫn chưa đóng, tôi vội chạy vào nhà, trong đó đã thành một đống hỗn độn, ở chính giữa là một người đàn ông trung niên đang phát điên.
Người đàn ông này ngoại hình khá giống với La Quân, có thể đây là bố của anh ấy.
Lúc này ông ta đang nhe răng há miệng, trông như kẻ mất trí, mấy người xung quanh ra sức ngăn cản nhưng đều bị ăn mấy cú đấm. Sức lực của ông ta cũng lớn bất thường, nhiều người xúm vào khống chế cũng không thể giữ nổi, đôi mắt đỏ hoe hằn lên nhiều tia máu trông như quỷ dữ.
Kế sau đó ông ta tóm lấy một thanh niên rồi cắn vào cổ người ta.
Tận mắt nhìn thấy cảnh này khiến tôi bị chấn kinh không hề nhẹ.
“Cái quái gì thế này? Zombie sao?”
Nam thanh niên bị cắn kêu lên đau đớn, thấy vậy, nhiều người khác vội lao đến giúp đỡ.
Nhưng người đàn ông trung niên này không hiểu sao rất khỏe, đến nỗi có thể đẩy lùi được hết mấy người đang cố ngăn mình ở xung quanh, ông ta vẫn ngoan cố cắn lấy cổ thanh niên kia, lúc thì khóc lúc lại cười, cảnh tượng vô cùng ngột ngạt.
Lúc này tôi mới sực tỉnh, nhớ tới lời đạo sĩ nói liền lấy trong túi ra một tờ giấy bùa, lao về phía bố của La Quân.
Tôi đập tờ giấy bùa lên trán người đàn ông đó, ông ta sửng sốt một lúc rồi sững sờ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi giật mình kinh hãi, quả nhiên thứ chết tiệt này chỉ là đống giấy lộn!
Nhưng chỉ trong vài giây sau đó, bố của La Quân đột nhiên ngã xuống đất, tôi nhìn hai tay mình, thật sự kỳ diệu tới mức ấy sao?
Những người xung quanh lúc ấy mới phản ứng lại, vội chạy đến để giúp đỡ nam thanh niên bị cắn, cổ bê bết máu.
Ngay sau đó, một cô gái xinh xắn cột tóc đuôi ngựa, trông tướng mạo rất sáng sủa bước tới hỏi tôi:
- Anh là ai?
Tôi nhất thời không biết giải thích ra sao, lại nhớ tới tên của Triệu Lão Đạo, bèn bịa ra một chuyện:
- Tôi là truyền nhân của đạo sĩ nhà họ Triệu, thấy gia chủ gặp khó khăn bèn tới đây tương trợ.
Cô gái gật đầu ra vẻ đã hiểu, nhưng tôi có thể thấy rõ sự hoài nghi trong mắt cô ấy.
- Tôi tên là La Tiểu Tuyết, em gái của La Quân, là một luật sư.
Trong khi hai chúng tôi đang trò chuyện, lại tiếp tục nghe thấy tiếng la hét, mọi người chạy đổ dồn ra ban công.
Tôi và La Tiểu Tuyết nhìn nhau, đi theo đám đông ra ban công, cảnh tượng ngay lúc ấy cũng đủ khiến cơ thể tôi không ngừng túa mồ hôi lạnh.
Ra đến nơi liền nhìn thấy một bóng người gầy gò đứng trên ban công như thể sắp ngã tới nơi, quần áo của cô khẽ phấp phới trong gió.
Đây không phải là người phụ nữ đã khóc trong công ty mấy ngày trước đó sao? Cô ấy là vợ của La Quân, tôi nhận ra cô ấy.
- Quyên Tử, mau xuống đi!
- Quyên Tử, đừng nghĩ dại dột như thế!
Những người có mặt không dám lại gần, chỉ dám đứng từ xa gọi vọng qua, tại hiện trường còn có một bà lão sợ tới mức ngất xỉu.
Phải làm thế nào bây giờ? La Quân đã phó thác cho tôi nhiệm vụ bảo vệ người nhà anh ta an toàn.
Có điều lúc này tôi mới phát hiện người phụ nữ kia tựa hồ có chút không bình thường, gương mặt có chút đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng, vô hồn.
“Ôi chết rồi, không nhẽ cô ta đã bị ma nhập đấy chứ!”
Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì cô ấy đã quay người lại, dùng hai tay nắm lấy bậu cửa sổ, tôi kinh hô trong lòng một tiếng rồi lao ra ngoài.
Nhưng tiếc là tôi vẫn chậm một bước, một người sống sờ sờ trước mặt cứ vậy nhảy khỏi cửa sổ ngay trước mặt tôi.
Nửa người tôi nhoài ra ngoài cửa sổ, mồ hôi đầm đìa, nhìn người đã ngã nằm dưới đất, sắc mặt tái nhợt.
Người tôi mềm nhũn như cháo, trườn vào trong đặt mông xuống sàn, thật kinh khủng!
Người trong nhà nháo nhác chạy xuống lầu, có người vừa bấm gọi xe cấp cứu vừa khóc nức nở, đầu tôi có chút choáng váng.
Sau đấy cũng theo đám đông chạy xuống lầu, vợ của La Quân lặng lẽ nằm đó, người bê bết máu.
Một phụ nữ đã bật khóc khi chứng kiến cảnh tượng này, trải qua nhiều chuyện náo loạn trong cùng một lúc, hàng xóm chung quanh cũng bị làm cho thức giấc, có người còn ló đầu ra xem náo nhiệt.
Tôi nhìn thấy vợ của La Quân nằm bất động trên mặt đất, miệng chảy máu, nhưng vẫn còn thở!
Một chiếc xe cấp cứu rất nhanh đã đến nơi, bác sĩ bước ra khỏi xe nhanh chóng kiểm tra vết thương cho cô.
Nhưng không hiểu sao người đó bỗng run lên một hồi rồi trở lại trạng thái bình thường.
Tôi quan sát và cảm thấy có gì đó không ổn, chỉ thấy bác sĩ ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô hồn nói:
- Vô phương cứu chữa rồi, mau đem đi hỏa táng!
“Không thể nào! Bác sĩ chắc chắn sẽ không nói như vậy.”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của La Tiểu Tuyết, tôi rút từ thắt lưng ra Tiền Xu Thất Tinh Kiếm và đâm thẳng vào bụng của bác sĩ.
Chỉ thấy hắn hét lên như lợn bị chọc tiết, rồi quay lại nhìn tôi cười nham hiểm.
Nhìn thấy cảnh này, tóc gáy trên người tôi dựng hết cả lên, toàn thân ớn lạnh, sau đó hắn ta bật cười thành tiếng, nhưng âm thanh phát ra từ cổ họng lại là giọng của một người phụ nữ!
Tôi sợ suýt chút nữa muốn tè ra quần, hắn ném cho tôi một ánh mắt căm hận, từng bước một đi về phía tôi.
…
(1) Vật phẩm phong thủy có rất nhiều công dụng như mang lại may mắn, bình an, giúp giải trừ được tai họa, trừ tà, hóa sát…