Chương 5: Khiêng quan tài

Dịch giả: Nguyên Dũng

Tôi sợ đến mức không biết làm sao cho phải, bèn dùng Tiền Xu Thất Tinh Kiếm đâm vào người hắn lần nữa, theo sau đó là tiếng nổ lớn cùng âm thanh rơi vỡ, có lẽ do tôi dùng lực quá mạnh khiến Tiền Xu Thất Tinh Kiếm cũng vỡ theo, đồng xu văng tứ tung.

 

Vị bác sĩ đó trợn mắt ngã vật xuống đất, lúc sau ngồi dậy yếu ớt ôm đầu, kinh hãi nhìn xung quanh: 

- Tôi bị sao vậy?

Thấy anh ta như vậy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất lấy lại bình tĩnh.

 

Đúng lúc này, một cảnh tượng kinh hãi xảy ra, vợ La Quân vốn đang nằm bất động trên mặt đất bỗng nhiên ngồi dậy!

 

Chỉ thấy cơ thể cô ấy bê bết máu, con ngươi hằn lên đầy tơ máu nhìn thẳng vào tôi, cảnh tượng đó thực sự đáng sợ đến mức khiến toàn thân tôi đông cứng lại.

 

- Ôi thần linh ơi.

Chân tay tôi bủn rủn, quay người toan bỏ chạy, Tiền Xu Thất Tinh Kiếm đã gãy, hiện tại không còn vũ khí gì hữu dụng, không bỏ chạy còn biết làm gì.

 

Đầu tôi như muốn nổ tung, các mạch máu não như bị tắc nghẽn, tôi liều mạng chạy nhưng lại vấp phải một thứ gì đó, vội cúi xuống nhìn mới hồn bay phách lạc, thứ tóm lấy tôi lại chính là một đôi bàn tay đẫm máu.

 

Toàn thân tôi tê liệt, sau đó tôi bị vợ của La Quân chộp lấy cổ.

 

Lúc ấy chỉ cảm thấy ngột ngạt không thở nổi, não cũng thiếu dưỡng khí, cô ấy mỉm cười nhìn tôi, tựa hồ đang rất khoái trí.

 

Cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên cảnh tượng ghê rợn đó, cái cảnh một người toàn thân bê bết máu siết chặt lấy cổ muốn giết chết tôi!

Tôi sợ đến mức suýt khóc, tôi thật sự sắp chết sao?

 

- Cấp cấp như luật lệnh, yêu nghiệt thoái tản!

Ngay khi não tôi gần cạn kiệt dưỡng khí, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

 

Triệu Lão Đạo đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, sau lưng còn đem theo một thanh Kiếm Đào Mộc trừ tà, vào lúc này trong mắt tôi, ông ta thực sự vô cùng vĩ đại.

 

Ngay khi cảm thấy cổ mình được thả lỏng, tôi lập tức tranh thủ hớp lấy từng ngụm lớn không khí trong lành.

 

Triệu Lão Đạo cầm một lá bùa trong tay rồi ấn nó lên người của vợ La Quân.

 

Chỉ nghe thấy một tiếng hét chói tai, tôi đau đớn bịt tai lại, khi mở mắt ra thì không còn gì trước mắt.

 

Vợ của La Quân vẫn bất động, nằm trên mặt đất ở phía xa, chẳng nhẽ vừa rồi là do tôi tự tưởng tượng ra sao?

 

Tôi nhìn lại mình, bản thân không bị thương ở đâu, ngược lại đây là một điều đáng để chúc mừng.

- Thế nào con trai, nhận người cha đỡ đầu như ta đáng giá đấy chứ, ta nói cho ngươi biết đây chưa phải chính thức đâu đấy, khi nào trở về nhất định phải dập đầu trước mặt ta mới được.

 

Triệu Lão Đạo nửa đùa nửa thật nói, hiện giờ tinh thần tôi vẫn đang chưa hết hoảng sợ, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ông ta cũng vừa cứu mạng tôi.

 

La Tiểu Tuyết cũng bước tới hỏi xem tôi có ổn không, tôi liền lắc đầu biểu thị không sao, lúc này, bác sĩ cũng thông báo với chúng tôi rằng vợ của La Quân đã chết, sự việc trùng tang vô cùng quái gở này khiến La Tiểu Tuyết bật khóc.

 

Triệu Lão Đạo nhân lúc hiện trường đang hỗn loạn, kéo tôi sang một bên thì thầm.

- Có vẻ như đây là “thứ” đã giết bạn của ngươi gây ra, chúng ta phải nhanh lên, ta đoán nó sẽ sớm tìm mục tiêu tiếp theo.

 

Triệu Lão Đạo thờ ơ nhìn tôi, lạnh lùng nói: 

- Ngươi phải thật sự nghiêm túc vào, người tiếp theo nói không chừng sẽ là ngươi đấy!

 

- Vậy thủ phạm là ma sao?

Nhân có Triệu Lão Đạo ở đây, tôi hỏi ra điều bí ẩn vẫn luôn canh cánh trong lòng.

 

Ông ta liếc tôi một cái, không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận, tôi lại theo ông về nhà, đây là lần đầu tiên tôi đến nhà một đạo sĩ, cảm giác cổ kính vô cùng.

 

Đồ đạc đều làm bằng gỗ nguyên khối, trong không khí thoang thoảng hương trầm thơm, xem ra vị đạo sĩ này khá giàu có.

 

Vừa về nhà Triệu Lão Đạo bảo tôi tùy ý chọn một ngồi xuống, sau đó cứ khăng khăng hỏi ngày giờ sinh của tôi để xem tử vi.

 

Trong lúc ông ta đang bói toán, tôi đi loanh quanh trong nhà, thấy trong phòng treo một vài bức tranh và thư pháp, tất cả đều giống như hình thù các đạo sĩ.

 

- Ôi trời ơi! 

Trong lúc tôi đang đi loanh quanh, chợt nghe thấy tiếng ông ta kêu lên.

 

Hành động cổ quái của ông ta tôi cũng đã dần quen, nhưng lần này sắc mặt rõ ràng không được tốt lắm, tự lẩm bẩm với chính mình: 

- Tiểu tử này hóa ra lại có vận mệnh như vậy, khó trách “thứ kia” lại tìm nó.

 

Ô, đây rõ ràng là đang nói về tôi mà, nghe ngữ khí có vẻ vấn đề này khá nghiêm trọng, càng khiến tôi lo lắng hơn.

 

- Này tiểu tử, là lỗi của ta, ta không nên làm cha đỡ đầu của ngươi, ta cùng ngươi gánh không nổi.

 

Triệu Lão Đạo rất dứt khoát “ôm con bỏ chợ”, nhanh chóng phủi sạch quan hệ với tôi, số mệnh của tôi rốt cuộc là bị làm sao?

Sau khi ra khỏi nhà của Triệu Lão Đạo tinh thần của tôi vẫn hơi choáng váng, ông ta còn dặn tôi tránh xa Lâm Anh, bởi vì nếu cửa hàng kia không được quản lý tốt, sẽ xảy ra đại họa.

 

Mà bây giờ tôi cũng từ bỏ ý định đến đó để tìm hiểu rồi, tôi chỉ muốn gạt bỏ chuyện này ra khỏi đầu càng sớm càng tốt, như thể không còn liên quan đến tôi.

Ngày hôm sau, La Tiểu Tuyết thông báo với tôi rằng La Quân sắp được chôn cất, vì vậy tôi phải đến dự tang lễ và lại phải xin nghỉ thêm một ngày.

 

Khi đến lò hỏa táng, tôi đã nhìn thấy La Tiểu Tuyết đeo một miếng gạc đen trên cánh tay, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

 

Tôi thoáng xúc động khi nhìn thấy cảnh đó, bèn quỳ xuống bên cạnh cô ấy để cùng đốt vàng mã.

 

Nhưng trong lúc ấy một chuyện kỳ lạ đã xảy ra, vàng mã đốt mãi không cháy được.

 

Tôi sờ tay vào giấy rõ ràng là rất khô, tôi bắt đầu có dự cảm chẳng lành, chẳng nhẽ là do La Quân từ chối nhận tiền?

 

Cảnh tượng này thật khó tin, khiến La Tiểu Tuyết cũng có chút sợ hãi, mọi người nhanh chóng tiếp tục thủ tục tiếp theo, đi chôn cất anh trai cô.

Chúng tôi đi lấy xong tro cốt, trên đường trở về thì xe bất ngờ bị hỏng.

 

Cả nhóm xuống xem xét tình hình, đoạn tôi xuống xe nhìn thấy cũng sợ tới nỗi đứng ngây người ra, cả bốn bánh xe bị rải đầy tiền giấy vàng mã bị cháy.

 

Cảnh tượng này thật sự làm người ta muốn không sợ hãi cũng khó.

- La Quân, anh hãy yên nghỉ, tôi nhất định sẽ chăm sóc cha mẹ và em gái của anh!

Tôi đứng giữa đường hét lớn, mọi người cũng vội vã quay trở lại xe, thật kỳ lạ, chiếc xe đột nhiên di chuyển được bình thường.

Chúng tôi lại lên đường, trên đường đi ai cũng lo lắng, tâm trạng nặng trĩu, tay của La Tiểu Tuyết vẫn ôm bình tro cốt.

 

Xe rất nhanh đã đến địa điểm hạ táng, trời đột nhiên nhiều mây âm u thấy rõ, trước đây tôi từng nghe các cụ nói lúc hạ táng trời tối đen là do chết oan uổng.

 

Cách chúng tôi không xa có đặt một chiếc quan tài màu đỏ, quê nhà của La Quân trước đây ở nông thôn nên tro cốt phải được đặt trong quan tài và chôn dưới đất.

 

Chỉ thấy La Tiểu Tuyết cố nén đau thương, đặt chiếc bình vào quan tài, vào lúc mọi người đặt quan tài vào vị trí cố định, đột nhiên nghe thấy một âm thanh lạ phát ra từ bên trong quan tài.

Tất cả mọi người sững sờ, trong quan tài là cái gì? Rõ ràng chỉ có tro cốt thôi mà!

 

Trong số đó có người đàn ông vạm vỡ phản ứng lại đầu tiên, ra hiệu cho mọi người nâng quan tài lên, nhưng khi cả bốn người cùng khiêng bỗng phát hiện quan tài hoàn toàn không nhấc lên được.

 

Tôi có chút không tin liền bước tới thử cho lên vai nhưng cũng không nhấc nổi.

 

Mồ hôi lạnh bắt đầu thi nhau chảy xuống, sự việc này thực sự quá quỷ dị, lúc này tôi bỗng cảm nhận được rõ ràng quan tài động đậy.

Mọi người hoảng hồn nhìn nhau, cuối cùng La Tiểu Tuyết là người quyết định mở quan tài.

 

Vào khoảnh khắc mở nắp quan tài ra, tôi khẽ hít vào một hơi khí lạnh, chỉ thấy một đôi giày chữ Thọ đặt bên cạnh chiếc bình tro cốt trong quan tài.

 

Chung quanh bắt đầu kéo đến một trận cảm thán, tiếng xôn xao bàn luận không dứt, ngày hôm đó có rất nhiều thân nhân của La Quân đi cùng, ai cũng đều có chút sợ hãi, không người nào dám đụng vào vật này, bởi mọi người đều biết rõ lúc đóng nắp quan tài lại, rõ ràng bên trong không có cái gì.

 

- Tôi còn có việc ở nhà, tôi, tôi đi trước đây.

Thấy quá bất thường, một thanh niên được mời tới khiêng quan tài hoảng sợ vội vàng lấy cớ bỏ chạy.

Tôi là người cả kinh nhất, bởi vì chiếc giày trường thọ này hoàn toàn giống với chiếc giày trong cửa hàng của Lâm Anh!

 

Cuối cùng chỉ có La Tiểu Tuyết là người có đủ can đảm để lấy đôi giày chúc Thọ ra, cô ấy nhặt nó lên xem xét xung quanh, bỗng nhiên khẽ kêu lên ngạc nhiên.