Chương 3: Sự ủy thác của người chết

Dịch giả: Nguyên Dũng

Nhưng tôi chắc chắn mình đã nhìn thấy La Quân, tôi phải hỏi thêm một vài người nữa để xác nhận rằng La Quân thực sự đã chết vào chiều hôm qua.

 

Tôi thất thần quay trở lại văn phòng, sống lưng ớn lạnh.

 

Sau giờ làm việc, đoạn đi ngang qua cửa hàng cho thuê trong lòng bất giác run lên bần bật, trong đầu tôi vô thức nhớ lại hình ảnh gặp La Quân tối qua.

 

Tôi nhìn về con phố đó và chợt nảy ra một ý, bên kia đường có một siêu thị, tôi có quen chủ tiệm vì đã từng mua thuốc lá nhiều lần ở đó.

 

Sau khi suy ngẫm hồi lâu, tôi liền nghĩ ra một cách, tôi đến siêu thị mua một bao thuốc lá, ông chủ hỏi tôi dạo này thế nào, tôi nói cửa hàng đối diện đã cho thuê.

 

Sau một vài câu xã giao thăm hỏi, tôi ngỏ ý muốn được xem camera giám sát của anh ta tối qua.

 

Chỉ là xem camera giám sát cũng không mất tiền, chưa kể tôi đã mua một bao thuốc, ông chủ bèn vui vẻ đồng ý, kế đó bắt đầu chỉnh camera giám sát về tối qua cho tôi xem.

 

Sau một lúc lọ mọ, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy bóng dáng của mình tối qua hiện trên màn hình.

 

Lúc đó tôi đang đứng trên đường, ánh mắt dán vào mặt tiền cửa hàng đối diện.

 

Tôi chỉnh thời gian đến đoạn tối qua lúc gặp La Quân, chỉ thấy lúc đó tôi di chuyển rồi vẫy tay về phía “không khí” trước mặt, sau đó cứ tự nói chuyện với chính mình, lẩm bẩm một hồi, không biết là đang nói gì nữa.

 

Cuối cùng, có thể thấy tâm trạng của tôi rất tồi tệ, mắng chửi vài câu về phía không khí.

 

Nhìn thấy cảnh này tôi đã vô cùng kinh ngạc, đêm qua lại hẳn là chỉ có một mình tôi, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau túa ra, rõ ràng là lúc ấy tôi đang nói chuyện với La Quân, không thể nhầm được.

 

Tôi siết chặt nắm tay, không thể nào!

 

Chẳng trách tối qua La Quân không nói chuyện với tôi, rồi cả văn phòng ai cũng bàn tán về chuyện anh ấy đã chết, ôi, tối qua tôi thật sự đã gặp ma thật rồi!

 

Ông chủ cửa hàng cũng nhìn tôi như thể đang nhìn một gã thần kinh, lúc ấy cảnh tượng có chút gượng gạo.

 

Tôi cảm ơn anh ta rồi đứng dậy rời đi. Đoạn camera giám sát kia gần như hủy đi tam quan của tôi.

 

Không thể ngờ một câu chuyện linh dị như vậy lại xảy ra với tôi.

 

Tôi đứng trên đường và lấy điện thoại di động ra, như thể ma xui quỷ khiến bấm gọi cho Lâm Anh, tôi muốn hỏi cô ấy rốt cuộc là đang làm gì, tất cả mọi chuyện xảy ra quá kỳ lạ, khiến tôi gần như nghẹn họng.

 

- Gọi cái gì, tôi ở ngay đây.

Một giọng nói lanh lảnh truyền đến cách đó không xa, chợt tôi thấy Lâm Anh đang đứng trước cửa, khoanh tay nhìn lấy tôi.

 

Hai ngọn nến trắng đặt ở hai bên cửa đang lặng lẽ cháy, một làn khói nhỏ màu xanh lơ lửng bốc lên, như thể đang muốn kể một câu chuyện nào đó.

 

Nhìn thấy cảnh này tôi hơi rùng mình, hôm trước còn thấy đó là một thiếu nữ xinh đẹp, vậy mà giờ trong mắt tôi, cô ấy chẳng khác gì ác quỷ.

 

- Tôi muốn thương lượng với cô một chuyện, hợp đồng của chúng ta có thể hủy bỏ được không?

Tôi nuốt nước bọt hỏi.

 

Lâm Anh thoải mái gật đầu đồng ý, cười toe toét nói: 

- Được, đền cho tôi một nghìn ngày sống.

 

Nụ cười “dịu dàng” của cô ấy khiến tôi rùng mình, tương đương với hơn hai năm tuổi thọ sao? Tôi không biết cô ấy nói thật hay nói dối, nhưng thực sự tôi không dám mạo hiểm.

 

Sau đó cô ấy lườm tôi một cái, đôi mắt to tròn dường như nhuốm đầy tơ máu, khiến tôi sợ đến không dám hé răng nói thêm câu nào, Lâm Anh lại vẫy tay với tôi: 

- Nào, vào đây tôi mời anh chén trà.

 

Tôi theo bản năng lùi lại hai bước, nếu trước đây tôi còn tò mò về nơi này, thì bây giờ chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

 

- Thôi, không cần đâu.

Tôi run rẩy nói, không thể xúc phạm “bà chằn” đó được.

 

- Sao thế, làm như tôi nuốt chửng luôn anh không bằng.

Lâm Anh đảo mắt.

 

Tôi cắn răng lấy hết dũng khí hỏi cô ấy:

- Vậy nói cho tôi biết, chỗ cô thuê rốt cuộc là để làm gì? Tối hôm qua có một đồng nghiệp của tôi tới đây, sao bây giờ đã chết rồi.

 

Tôi đi thẳng vào vấn đề, muốn cho cô ấy biết tôi không hề sợ hãi.

 

- Vậy thì anh nên tự hỏi đồng nghiệp của mình đi.

Nói xong, Lâm Anh quay người đi vào.

- Lại đây, đồng nghiệp của anh đúng là có đồ giao cho anh đấy.

Giọng Lâm Anh từ trong vọng ra, nhưng không hề mang theo cảm giác đáng sợ như trước.

 

Tôi đứng ngoài ngập ngừng do dự, tôi tuy sợ nhưng càng tò mò về nó hơn.

 

Cuối cùng, tôi nghiến răng hạ quyết tâm, thôi nếu chết thì chết, có sao cũng phải tìm hiểu cho ra đầu đuôi. Vừa bước vào phòng, một cơn ớn lạnh lập tức ập vào mặt khiến tôi không khỏi rùng mình.

 

Sau khi chấn tĩnh lại, tôi nhìn thấy ở đây được bao quanh bởi nhiều tấm màn trắng và đen, giống như một phòng tang lễ. Thấy cảnh này, trong lòng tôi hơi lo lắng.

 

Trước mặt có một dãy kệ, trên những kệ đó để giày chữ Thọ, kích cỡ đủ cho cả nam và nữ, có điều hình dáng bề ngoài hoàn toàn giống nhau.

 

Tôi nhìn thoáng qua liền nhận ra, mấy ngày nay những người đi ra từ ngôi nhà này đều đi giày đó, có vẻ như Lâm Anh thực sự là bán giày?!

 

Nhưng khi chợt nghĩ người đi giày của cô ấy có thể đều đã chết, khiến tôi cảm thấy hơi rùng mình.

 

Lâm Anh ngồi ở một bên, nhìn tôi rồi nở một nụ cười mỉa mai, tôi có thể thấy rõ ràng đó chính xác là một nụ cười nhạo báng.

 

Ngay sau đó, cô ấy ném cho tôi một lá thư, tôi hơi sững sờ, tại sao thời đại này rồi mà vẫn có người viết thư tay!

 

Tôi nhận lấy rồi mở ra xem, không khí xung quanh như đông đặc lại khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn, bên trong là một vài bức ảnh rất rõ ràng cho thấy cảnh La Quân đã chết.

 

Cơ thể anh ấy nằm trên mặt đất, trợn trừng đôi mắt trắng dã trông vô cùng khiếp đảm, chỉ nhìn đôi mắt ấy cũng đủ khiến linh hồn tôi run rẩy.

Nhìn thấy cảnh này, bụng tôi lập tức cảm thấy nhộn nhạo, cảm giác buồn nôn dâng lên tận họng, da đầu tê dại.

 

Tôi không dám nhìn thêm nữa vội quay mặt sang chỗ khác, trên thư có viết mấy chữ.

“Tô Đông, nếu cậu có thể nhìn thấy tôi, vậy nhờ cậu chăm sóc gia đình giúp tôi.”

 

Rõ ràng chủ nhân của bức thư này chính là La Quân, tôi đọc xong mà nổi hết cả da gà, và đây hẳn là bức thư người chết viết cho tôi!

 

Thấy tôi đã đọc xong, Lâm Anh giật lấy mấy tấm ảnh và bức thư trong tay tôi, rồi đốt chúng trong lò than, ngọn lửa bùng lên ẩn hiện nét mặt của La Quân, như thể cảnh báo tôi rằng nhất định phải làm thật tốt sự ủy thác của anh ấy.

Tôi đột nhiên trở nên căng thẳng, nhíu chặt mày nhìn Lâm Anh.

- Cô rốt cuộc là ai? Cô có thể nhìn thấy ma sao?

 

Tôi hơi do dự, càng nhìn Lâm Anh, tôi càng thấy sợ hãi.

 

Lâm Anh vẫn bình tĩnh nhìn tôi như chẳng có chuyện gì xảy ra, khóe miệng vẽ thành một nụ cười.

- Tôi là ai không quan trọng, sự ủy thác của người chết e là anh không thể không làm, nếu không người ta sẽ ám anh đấy!

 

Nghe tới đây tôi suýt khóc vì sợ, tôi đã làm gì nào, tôi đã chọc tức anh ta sao, tôi chỉ ước rằng tối qua không nên quá tò mò chạy ra nói chuyện với anh ấy thì tốt biết bao!

 

- Còn nữa, anh ta nói mình bị giết!

Lâm Anh đột nhiên ghé sát gần tôi, nghiêm túc nói: 

- Sao, anh vẫn muốn ở đây với tôi à?

 

Nghe giọng Lâm Anh tôi mới nhớ ra cô ta lại sắp mở cửa hàng kinh doanh, tôi gật đầu và rời đi, tôi phải ra ngoài để bình tĩnh lại.

 

- Chờ một chút, một người bình thường như anh, tuyệt đối sẽ không đối phó được người đã giết La Quân, hãy đi tìm một vị đạo sĩ.

 

Lâm Anh đứng dậy và ân cần bảo tôi đến phố đi bộ, tìm một người đàn ông tên Triệu Lão Đạo!

 

- Chỉ cần anh nhắc tới tôi, ông ta sẽ giúp anh thôi.

 

Lâm Anh cười với tôi rồi đuổi ra ngoài.

 

Tôi vẫn còn bối rối chưa hiểu lắm, nhưng vẫn quyết định làm theo lời cô ấy dặn, đến phố đi bộ tìm người.

 

Đến giờ tan sở, người qua lại trên đường vô cùng tấp nập, tôi đi đâu tìm Triệu Lão Đạo đây, trong lúc cấp bách tôi gọi to tên ông ta ba lần, người qua đường ngó nghiêng nhìn tôi như sinh vật lạ, còn tôi tự cảm thấy mình như một kẻ ngốc.

 

Đúng lúc ấy, một đôi bàn tay đột nhiên nắm lấy vai tôi, tôi vô thức rùng mình một cái, nhưng kỳ lạ hơn là tôi biết người này, chẳng phải đây là đạo sĩ thối đã lừa tôi một nghìn tệ đó sao?

 

- Sao vậy? Cậu đang tìm ta đấy à.

Đạo sĩ mỉm cười với tôi.

 

Tôi sững sờ, không tin vào tai mình, chẳng nhẽ lại trùng hợp đến thế, đạo sĩ mấy hôm trước tới nhà tôi làm phép lại chính là Triệu Lão Đạo?