Chương 2: Gặp ma

Dịch giả: Nguyên Dũng

 

Hơn nữa loại giày của họ đi điều là có chữ “Thọ” chuyên để cho người chết đi, giống hệt với đôi giày tôi nhìn thấy bên cạnh giường mình!

 

Tiếng trống ngực đập “thình thịch” liên hồi, tôi bắt đầu cảm thấy rằng cái chuyện quái dị lần trước có khi nào là do Lâm Anh làm ra để dọa tôi hay không.

 

Lúc này, lại tiếp tục một nhóm 5-6 người khác đi tới, vào nhà một lát rồi lại mang giày chữ Thọ bước ra.

 

Đôi giày đó là giày chữ Thọ bình thường, tôi không thể nhìn nhầm được, chỉ có điều những người bước ra khỏi đó đều bơ phờ, thậm chí trông có vẻ hơi đờ đẫn.

 

Chẳng nhẽ đây là cửa hàng bán giày? Tôi ở đó theo dõi cả đêm với tâm lý tò mò, đến rạng sáng thì cô ấy đóng cửa.

 

Cửa chỉ mở vào ban đêm, mà lại hành động còn lén lút như vậy, không lẽ cô gái đó làm ăn phi pháp ở đây? Vậy thì tôi với tư cách là chủ nhà cho thuê chắc chắn không thoát khỏi trách nhiệm.

 

Đến rạng sáng tôi mới nghĩ ra, tại sao khi nãy không vào xem một chút, chẳng phải mọi chuyện sẽ rõ ràng sao?

 

Chỉ có thể chờ ngày hôm sau, tôi hạ quyết tâm nhất định phải tìm hiểu xem cô ta làm gì, hoặc không thì hỏi khách hàng đi từ trong cửa hàng ra cũng được.

 

Trên đường trở về nhà, tôi tình cờ gặp lại đạo sĩ hôm nọ trong công viên.

 

- Đặt tên, xem bói, trên am hiểu âm dương, dưới tinh thông địa lý, mọi người đi qua chớ vuột mất cơ hội. 

 

Âm vực của vị đạo sĩ rất lớn, vang vọng cả một khu vực. Hôm qua tôi gặp người này ở công viên, hôm nay lại nhìn thấy bỗng có chút nhụt chí, bởi bên cạnh gian hàng của ông ta bây giờ còn bày thêm rất nhiều đôi tất giảm giá đặc biệt.

Ôi chao, còn đi bán cả tất cơ đấy, trong lòng tôi thầm rủa một câu, sao mà tôi lại ngu ngốc thế này, nhất định là bị lừa rồi.

 

Đạo sĩ vẫn nhận ra tôi, liền đưa tay ra vẫy vẫy hỏi thăm:

- Thế nào? Ta phát hiện trên người ngươi âm khí không còn nặng như trước, có phải là không còn cảm thấy lạnh nữa?

 

Nhắc mới nhớ tôi cũng chợt nhận ra có chuyện như vậy thật, sau đó lại nhớ ra gã đó đã lừa tiền mình nên không muốn nói chuyện nhiều.

 

Hắn như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lúc rồi nói:

- Nhưng có điều này ta nói thật, ấn đường của ngươi đen lắm, có thể là điềm báo xui xẻo đấy.

 

- Có chuyện gì cứ kể với lão đạo ta đây, lần này ta không tính tiền.

Lão đạo sĩ bày ra vẻ mặt vô cùng chính trực nói.

 

Trong lòng tôi khinh thường ông ta ra trò, nhưng cuối cùng vẫn kể với ông lão về chuyện vị khách nữ thuê nhà kỳ lạ:

- Lão thần thông quảng đại như thế thử tính cho tôi xem cô ta kinh doanh cái gì?

Vốn dĩ hắn kể ra để trêu đùa đạo sĩ, mà nói ra tâm trạng cũng không khá hơn, dù sao cửa hàng của người phụ nữ đó thực sự có chút kỳ lạ.

 

Nghe tôi trần thuật một hồi, cánh tay đạo sĩ rõ ràng run lên, vội vàng liếc về phía sau tôi, giọng nói trở nên gấp gáp:

- Chuyện này quả thực có chút tà môn, nghe lời khuyên của ta, đừng quan tâm tới chuyện đó nữa, tò mò quá có ngày hại chính mình đấy.

 

Tôi thầm rủa một câu trong lòng, nếu thế thì cần kể ra hỏi ông làm gì cho phí thời gian, tôi đảo mắt rồi đứng phắt dậy định rời đi.

 

Đạo sĩ đột ngột nắm lấy tay tôi lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói:

- Sinh nhật của ngươi tháng mấy?

 

Sau khi nghe xong câu trả lời của tôi, mặt ông ta chuyển từ trắng bệch sang xám xịt, rõ ràng là còn sợ hơn trước.

 

- Chuyện này không phải là hết cách cứu vãn, ngươi quá xui xẻo, lần này e là phần lớn là tại ngươi, ta không thể đem bát cơm truyền lại cho người khác được, có điều ngươi có thể nhận ta làm cha đỡ đầu, nuôi dưỡng báo hiếu ta tới già, ta sẽ cứu mạng ngươi.

 

Tôi đảo mắt một cái, lờ ông ta đi, có phải bị điên rồi không!

 

Tôi xin nghỉ phép nghỉ một buổi, nằm ở nhà ngủ cả ngày, khi tỉnh dậy đã là xế chiều, tôi tùy ý ăn tạm cái gì đó cho no cái bụng rồi lại lao đến cửa hàng, muốn xem Lâm Anh đang giở trò quỷ gì.

 

Quả nhiên, trời vừa chạng vạng tối, cửa tiệm lại mở ra, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Anh đâu.

 

Một lúc sau, khi tôi đang suy nghĩ xem phải làm gì, bỗng nhìn thấy bóng hình khá quen mắt.

 

Một người đàn ông đang đi về phía cửa hàng, tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra anh ta, bởi người đó là đồng nghiệp của phòng nhân sự công ty chúng tôi, La Quân.

 

Tôi bèn phi như bay tới chặn La Quân lại.

 

- Quân ca, anh đến cửa hàng đó sao? Ở đó kinh doanh gì thế, hay là chúng ta cùng đi.

Tôi nghiêng người nhìn kỹ và xác nhận người đó đúng là La Quân.

 

Kỳ lại là La Quân chỉ cứng ngắc quay đầu về phía tôi, trong mắt không có chút tia sáng, nếu nhìn kỹ có thể thấy bên trong con ngươi là cả một mảng tử khí u ám chết chóc, anh ta không nói câu nào, thân hình đứng thẳng như bút của anh ta khiến lưng tôi lạnh toát mồ hôi.

 

Lúc trước công ty có buổi liên hoan, hai người còn ngồi cùng nhau uống rượu, trên WeChat (1) cũng thêm nhau vào danh sách bạn bè, không thể nào quên anh em nhanh như vậy được.

 

Dừng một chút, thân hình cứng đờ của La Quân lại quay đầu tiếp tục đi vào trong cửa hàng.

 

“Ủa! Là sao!”

Tôi bỗng nhiên muốn chửi thề.

 

Anh ta hẳn đã nhận ra tôi, nhưng lại không nói một lời nào.

 

Tôi vô cùng tức giận, nhưng chỉ mười phút sau đã thấy La Quân bước ra ngoài, trên chân đã thay bằng đôi giày chữ Thọ mà tôi đã nhìn thấy rất nhiều lần, khi bước ra anh ta cũng vẫn không thèm nhìn tôi, cứ vậy bỏ đi.

 

Tôi cảm thấy sự tình có gì đó không ổn, cuối cùng không kìm được sự tò mò, muốn vào trong tìm hiểu cho ra nhẽ.

 

Nhưng khi đứng trước cửa quán, tôi ngạc nhiên thấy cửa đóng im ỉm.

 

Kỳ lạ hết sức, lúc trước rõ ràng là thấy cửa mở, tôi thử gõ cửa hai lần cũng không có người trả lời.

 

Các cửa sổ cũng bị bịt kín, xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong chỉ là một màn tối đen như mực, không có đèn điện chiếu sáng.

 

Chính xác thì có chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi đưa lỗ tai mình ghé sát vào cánh cửa, cơ thể như dính lên đó để nghe ngóng, thế mà không hề nghe thấy âm thanh nào phát ra từ bên trong.

Tôi hơi sợ hãi liền bỏ đi, tôi nghĩ hay là để mai lên công ty gặp La Quân hỏi cho được việc.

 

Tôi về nhà, nằm trên giường trằn trọc mãi, trong đầu vẫn không thôi hiếu kỳ. Mãi lúc lâu sau mới vào giấc, ngủ dậy sáng hôm sau tôi lại đi làm như bình thường.

 

Trong giờ nghỉ trưa, tôi thanh thủ đi tìm La Quân hỏi chuyện tại sao anh ấy phớt lờ tôi tối qua và rốt cuộc ở đó làm gì.

 

Hạ quyết tâm, tôi đi đến phòng nhân sự, nhưng bất ngờ khi từ xa đã nghe thấy tiếng phụ nữ khóc.

 

Lúc tôi đến phòng nhân sự liền thấy một người phụ nữ đang khóc lóc ở đó, quản lý của chúng tôi cũng ở đây, không ngừng an ủi cô ấy.

 

- Tiểu La dù sao cũng đã mất rồi, đừng quá đau buồn, để tôi nhờ người chuyển hết đồ đạc của cậu ấy về, đây là tiền lương tháng này, còn có một ít tiền trợ cấp.

Quản lý nói xong liền đưa ra một phong bì.

 

Cảnh tượng này làm tôi bối rối, đoạn nhìn thấy trong tay người phụ nữ đó ôm thứ gì nhìn như khung ảnh bèn bước tới xem. Và khi nhìn thấy người trong khung ảnh càng khiến tôi giật mình hơn, đó chẳng phải là La Quân sao!

 

Nhưng khung ảnh mà người phụ nữ đang cầm là một bức ảnh đen trắng, đừng nói là La Quân đã chết rồi đấy chứ?

 

Tôi hoàn toàn bị choáng váng, lập tức hỏi thăm các đồng nghiệp của mình và được biết La Quân đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi vào chiều hôm qua.

 

Nghe đến đây, đầu tôi như bị sét đánh nổ đùng một cái, tai tôi ong ong lên không nghe thêm được gì.

 

Làm sao có thể? Mắt tôi mở to không tin nổi.

 

La Quân đã chết vào chiều hôm qua, vậy người tôi nhìn thấy tối qua là ai, chẳng nhẽ… là ma!

 

Lại nhớ đến dáng vẻ khác thường của La Quân khi đó không khỏi khiến tôi cảm thấy sởn tóc gáy.

 

Tôi bước ra khỏi phòng nhân sự, khắp người đổ mồ hôi lạnh và cảm thấy như mình đang nằm mơ, đây chắc chắn là một cơn ác mộng!

 

Chỉ lúc đó tôi mới nhận ra rằng tối qua mình đã gặp ma!

(1) Ứng dụng trò chuyện giống Zalo.