Dịch giả: Nguyên Dũng
…
Tôi tên là Tô Đông, từ nhỏ đã rất xui xẻo, thậm chí tôi còn tự hỏi liệu mình có phải là người mang vận kém may mắn hay không.
Câu chuyện của tôi bắt đầu với một ngôi nhà ma ám.
Khi tôi tốt nghiệp đại học, cha mẹ tôi bị tai nạn xe hơi, cuối cùng trở thành một kẻ cô độc, tôi cầm số tiền dành dụm ít ỏi của mình, hùn vốn làm ăn với bạn bè để mở một nhà hàng cơm nho nhỏ.
Trong thời gian đó, tôi vẫn đang xử lý chuyện hậu sự của bố mẹ bỗng nhận được tin nhà hàng cơm xảy ra vụ nổ bất ngờ.
Nguyên nhân do bình gas trong nhà hàng phát nổ, bạn tôi chết tại chỗ, trong vụ tai nạn đó còn có thêm 7 người xấu số nữa.
Mặc dù trách nhiệm không đổ dồn về một phía là tôi, nhưng sau khi đền tiền, tất cả những gì còn lại chỉ là một cửa hàng đổ nát.
Từ đó nơi tôi ở đã trở thành “hung trạch” trong lời kể và nhận định của rất nhiều người, bán không được, mà thuê cũng chẳng ai thèm hỏi đến.
Tôi đã liên hệ với rất nhiều bên trung gian nhưng không được, tin tức nhà đất cứ nằm treo ở đó không hề có tiến triển, mọi người đều ngại ở đó lây xui xẻo.
Nói cũng lạ, sau vụ tai nạn, cửa hàng lúc nào cũng lạnh lẽo, chẳng khác gì cái kho đông lạnh, nhưng ngặt nỗi tôi không có nhiều tiền nên chỉ đành cố gắng bá víu vào nơi đây để sống qua ngày. Mới đầu ngoại trừ cái lạnh lẽo khó hiểu ra thì mọi thứ vẫn ổn, nhưng ngày tháng trôi qua, tôi nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.
Khi kim đồng hồ chỉ chính xác vào một giờ đêm, tôi lại bị tỉnh đột ngột, mồ hôi lạnh túa ra, nhưng lại không nhớ bản thân đã mơ gì mà khiếp đảm thế, cũng chẳng có ấn tượng gì về giấc mơ vừa rồi, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có nhịp tim dữ dội của chính tôi vọng qua vọng lại bên tai.
Hít một hơi thật sâu, tôi dần bình tĩnh trở lại, vị trí căn nhà này không phải là quá hẻo lánh, nhưng ngay cả tiếng bước chân đi qua cũng không có, tôi như bị cô lập với thế giới vậy.
“Đùng!”
Trái tim vừa mới bình tĩnh lại của tôi lại đập liên hồi, tôi rõ ràng nghe thấy có thứ gì đó đập vào cửa, âm thanh không phải từ bên ngoài tạo thành mà là có thứ gì đó đang muốn lao ra ngoài!
Công tắc đèn vẫn còn cách chỗ tôi đang đứng một khoảng, tôi bật chiếc đèn pin cầm tay lên và thận trọng bước tới chiếu sáng chỗ hành lang, trước mặt dường như có một lớp sương mù đen kịt không tiêu tán, thậm chí cả ánh sáng cũng bị ngăn cách khiến tầm nhìn trở nên rất mơ hồ, ở cuối hành lang bỗng truyền đến tiếng “sột soạt” cọ xát trên mặt đất.
Tôi nổi cả da gà, không biết diễn tả cái âm thanh kia như thế nào, giống như một người tàn tật lê đôi chân ốm yếu dùng hai tay bò trên mặt đất, xen lẫn với những tiếng thở dài biến ảo khôn lường!
Tôi thầm niệm chú “tổ tiên phù hộ” trong lòng, sau đó nhắm mắt chạy nhanh nhất có thể đến vị trí công tắc.
Căn phòng trong phút chốc được chiếu sáng, tiếng ma sát trên sàn lập tức biến mất, tôi lấy tay quệt mồ hôi lạnh trên trán, định xỏ giày đi kiểm tra một lượt, nhưng vừa bước tới cạnh giường, tôi liền nhận ra chuyện bất thường.
Đây hoàn toàn không phải là giày của tôi!
Mũi giày hướng về phía giường tôi, đặt ngay ngắn dưới đất, trên tấm vải đen in hai chữ “Thọ” to đùng bắt mắt, trông như một thứ gì đó từ thời xa xưa.
Tôi nghi hoặc cầm lên, mới phát hiện đế giày này rất mỏng, làm sao dùng để đi được?
Đột nhiên, một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu tôi, đế giày một lớp và chữ Thọ trên giày, loại giày này thực sự không dùng để đi, bởi vì đây là giày của người chết!
Có thể lúc tôi ngủ say, có một "người" đứng trước giường nhìn tôi chăm chú không rời mắt, khi tôi tỉnh dậy thì nó bò đi, muốn ra ngoài và chỉ để lại đôi giày trường thọ khủng bố này.
Ý nghĩ này khiến tôi sợ chết khiếp, mở to mắt cho đến sáng sớm mới mơ màng ngủ thiếp đi được một chút.
Nhưng kể từ ngày hôm đó, ba ngày liên tiếp tôi đều dậy đúng lúc một giờ đêm, điều kỳ lạ hơn nữa là đôi giày của người chết cũng xuất hiện vào giờ này, cho dù tôi có ném bao xa, nó vẫn quay về phía bên cạnh giường của tôi.
Tôi mời một đạo sĩ, làm một vài nghi lễ để lòng yên tâm, nhưng hắn ta chỉ đi loanh quanh trong nhà một lúc, khuôn mặt tái nhợt, sau đó hắn dán một tờ chú lên trước cửa rồi quệt một ít tàn thuốc lá lên đó và rời đi.
Gã đạo sĩ đó chỉ làm bộ thần bí niệm chú vài câu rồi nhẫn tâm lấy của tôi một nghìn tệ tiền công, khiến tôi cảm thấy mình quả là con gà bị lừa đem lên áp chảo.
Thế mà đêm hôm đó vừa chập choạng tối, có một cô gái trẻ đến xin thuê cửa hàng của tôi.
Cô gái tự giới thiệu tên là Lâm Anh, để tóc dài và quấn khăn choàng, mặc đồ thể thao, trông giống như một sinh viên đại học.
Cũng bởi cô gái khá xinh đẹp, cho nên tôi không khỏi muốn nhìn thêm vài lần, nhưng thế nào vẫn cứ cảm thấy đối phương lạnh lẽo khó lý giải, giống như ngôi nhà này vậy.
Cô ấy dường như rất quan tâm đến muội than trên tờ giấy dán ở cửa, có chút để tâm nhìn nó một lúc sau đó mới cất tiếng.
- Anh tháo thứ đó xuống đi!
Lâm Anh thoáng cau mày và chỉ vào khung cửa khi cô vừa bước vào phòng.
Tôi nhìn lên khung cửa, không biết tờ phù chú bị dán ở đó từ lúc nào, chắc hẳn là do đạo sĩ làm.
“Tại sao cô gái này lại phản ứng mạnh mẽ với tờ giấy bùa như vậy?”
Tôi tự hỏi.
Bỏ qua những nghi hoặc, tôi nhanh chóng tập trung giới thiệu qua tình hình căn nhà, tất nhiên là bỏ qua chuyện vụ nổ.
- Cô xem, căn nhà này nằm ở đường lớn, phụ cận có một trường cao đẳng, mà cô định kinh doanh gì?
Lâm Anh không trả lời, chỉ nhìn ngắm xung quanh, đoạn đi đến khu nhà bếp bỗng khóe miệng vẽ lên một nụ cười có chút nham hiểm, nụ cười như vậy nằm trên khuôn mặt của cô gái lúc đó trông khá đáng sợ, Lâm Anh không cần suy nghĩ liền nói thẳng:
- Căn nhà này từng có tám người chết.
Vừa nghe thấy thế tôi như bị chột dạ, cô gái này không phải đến đây để kiếm chuyện đấy chứ?
Mọi người xung quanh đây về cơ bản đều biết chuyện tai nạn, nhưng điều khiến tôi giật mình hơn chính là vị trí mà cô gái đang đứng bấy giờ là nơi tìm thấy mấy xác chết đó. Chẳng nhẽ lại trùng hợp đến thế!
Tôi nghĩ cô gái định ép giá thuê, lại hỏi:
- Hay là cô ra giá trước đi, nếu thuê thời gian dài thì chuyển nhượng luôn cũng ổn mà.
Lâm Anh lắc đầu và đưa ngón tay ra.
- Tôi chỉ thuê thôi, hơn nữa sẽ thuê ba năm.
Nói rồi cô ấy rất dứt khoát kéo tôi vội vàng ký kết hợp đồng, đoạn nhìn thấy những điều khoản trong đó tôi gần như chết lặng không nói được gì.
Có một dòng được đánh dấu rõ ràng rằng nếu cô gái không thuê nữa, hoặc nếu tôi vi phạm hợp đồng và không cho cô ấy thuê, tôi cần phải trả cho bên kia một nghìn ngày sống.
Tôi hơi khó hiểu, cô gái xinh đẹp như thế chẳng nhẽ lại bị thần kinh. Tuy nhiên liên quan đến những thứ âm dương như vậy tôi cũng hơi sợ, hơn nữa cô gái còn không cho tôi ký tên mà bắt tôi phải lăn tay.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi tôi cảm thấy choáng váng vì quá trình diễn ra khá nhanh, có điều ngay sau đó cô gái đã đưa cho tôi đủ một năm tiền đặt cọc, khiến tôi cũng yên tâm phần nào.
- Anh có thể đi được rồi, à phải rồi, đồ đạc của anh cũng thu dọn hết đi, mấy ngày tới tôi còn phải trang trí lại, không muốn ai quấy rầy.
Tôi cảm thấy nơi đây lại lạnh hơn vài độ nên không dám hỏi thêm gì, đành gật đầu rời đi.
Mấy ngày sau đó, hôm nào đi làm đến công ty tôi cũng đi ngang qua đây, nhưng luôn thấy cửa khóa trái, thật kỳ lạ, không phải nói là trang trí sao?
Tôi hơi tò mò không biết cô ấy định làm gì. Sau khi tan làm tối hôm đó, cuối cùng tôi cũng thấy căn nhà có chút động tĩnh.
Chỉ nhìn thấy hai cây nến dài màu trắng đặt ở hai bên cửa đang lặng lẽ cháy, vừa nhìn đã thấy xui xẻo vô cùng, nhưng lạ là ngay cả một tấm bảng cũng không có, cho nên tôi không biết cửa hàng này dùng để làm gì.
Ngoài ra tôi cũng phát hiện ra một việc quan trọng nhất, chỗ của cô ấy chỉ mở cửa vào ban đêm, và có một dòng người đến và đi không ngừng mỗi ngày.
Tôi đếm ở đó, và cứ cách một tiếng lại có hơn mười người đi vào trong.
Cuối cùng, tôi phát hiện ra một điều hơi khiếp đảm, tất cả những người bước ra từ đây đều đi giày giống nhau.