Chương 58: Bị Vây Công

- Lại có người ẩn nấp !?

Vũ Lục trợn tròn mắt nhìn xung quanh, bởi vì y lo lắng cho Thanh Thanh cho nên không hề để ý có người quan sát, sau đó nhờ Thần Vũ làm chúng bạo lộ nên Vũ Lục mới nhận biết được tình hình.

Ánh mắt Vũ Lục quét một vòng liền bắn ra sát sơ ngập trời, y nhận thấy có hơn mười nhân ảnh nấp phía sau, tất cả đều có tu vi Luyện Mạch nhị trọng đến tam trọng.

- Từ khi nào khảo thí lại có nhiều kẻ tu vi bậc này xuất hiện ?

Vũ Lục căng thẳng nói, y nhận ra có điểm khác thường, tham gia khảo thí lần này số lượng Luyện mạch cảnh chưa đến một trăm người, nhưng hầu hết là luyện mạch nhất trọng, số lượng nhị trọng và tam trọng lại rất ít có thể đếm được, thế nhưng tại đây lại tập hợp hơn mười kẻ như vậy ?

- Khạc khạc ! cả hai ngươi không cần biết gì cả, chỉ cần nhớ hôm nay là ngày giỗ của hai ngươi !

Một nhân ảnh mặc xích bào cười nham hiểm nói, giọng cười của hắn còn có chút chói tai, như một xác người chết đang cười.

- Cuồng vọng !

Vũ Lục phẫn nộ nói.

- Còn tiểu cô nương đó, ta cùng mọi người sẽ thay ngươi chăm sóc.

Kẻ mặc xích bào rõ ràng là đánh chủ ý vào Thanh Thanh, Vũ Lục khi nghe điều đó liền không thể kìm chế được nữa, linh nguyên chuyển động, linh khí bạo phát vô cùng đáng sợ.

- Vũ Lục huynh giữ bình tĩnh, nếu tiến lên như thế ngươi sẽ mắc bẫy bọn chúng.

Thần Vũ đứng một bên quan sát bỗng nhiên nói ra giúp cho Vũ Lục an tĩnh lại.

- Khạc khạc ! khá lắm, xem ra vẫn còn có kẻ thông minh.

Người mặc xích bào nhe răng cười nói.

- Đa tạ Thần Vũ huynh !

Vũ Lục sau khi được Thần Vũ trấn tĩnh liền biết mình đã phạm sai lầm nên vô cùng hối lỗi, nhưng trong nội tâm y lại bội phục Thần Vũ hơn nữa. Y nhận thấy Thần Vũ trong tình cảnh này nhưng vẫn còn bình tĩnh suy nghĩ, Vũ Lục lúc này còn tự nhận mình yếu kém.

Chỉ là y không biết, Thần Vũ sớm đã nhận ra có người ẩn nấp phía sau, bọn chúng đã ẩn nấp trước khi Thần Vũ đến, nếu như kiêng dè hắn đã không xuất hiện.

- Những tên này vốn đã chờ ở đây từ lâu quan sát, bởi vì kiêng dè tu vi của Vũ Lục huynh cho nên mới không tiến lên, cho nên bọn chúng muốn kích động huynh đến mất cảnh giác.

Thần Vũ nhìn ra ý đồ của đám người mặc xích bào liền nói ra cho Vũ Lục.

- Hô ! tốt, tốt, bất quá kết quả vẫn như cũ thôi, hai kẻ các ngươi đừng hòng thoát khỏi đây.

Kẻ vận xích bào nhận thấy Thần Vũ thông minh nhận ra ý đồ của bọn chúng nên nét mặt có chút méo mó, hắn nói ra hai chữ tốt sau đó liền lộ ra sát cơ nhìn vào hai người Thần Vũ và Vũ Lục.

Thần Vũ nghe thế thì có chút nhíu mày, ánh mắt căng thẳng nhìn vào đám người vận xích bào. Mặc dù hắn có thể vượt cấp chiến đấu, thế nhưng quân số kẻ thù quá đông, cho nên hắn không có chút nào gọi là thả lỏng.

- Tất cả xông lên, ba kẻ giữ chân tên này, còn lại vây công tên Vũ Lục !

Kẻ vận xích bào đứng đầu không muốn dây dưa nữa liền ra lệnh cho những kẻ còn lại cùng tiến lên vây công.

- Cẩn thận !

Vũ Lục ánh mắt điềm tĩnh, mặc dù quân số vây công y nhiều hơn Thần Vũ, thế nhưng y không quá lo lắng.

- Chỉ là ba tên thôi, Vũ Lục huynh không cần lo cho tôi.

Thần Vũ nói ra, lại có chút đắc ý kiêu ngạo.

- Tên nhóc hỉ mũi chưa sạch, bọn ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của bọn ta !

Ba tên vây hãm Thần Vũ nhìn thấy Thần Vũ không xem bọn hắn ra gì liền tức tốc gào lên.

- Huyền Mãng Tinh Côn !

Thần Vũ có chút kiêu ngạo nhưng hắn không phải kẻ ngốc, đối diện ba người Thần Vũ đành phải sử dụng Huyền Mãng Tinh Côn.

- Haha, có bảo vật, tên này là của ta !

Một trong ba tên vây hãm Thần Vũ nhìn thấy Huyền Mãng Tinh Côn liền sáng mắt lên, ánh mắt tham lam lộ rõ. Hắn nhận ra Huyền Mãng Tinh Côn có chỗ đặc biệt, hắn tin rằng nó ít nhất cũng là cao cấp binh khí. Chỉ cần hắn có được sức chiến đấu của hắn đâu phải chỉ tăng vài bậc ?

Hắn không màng những người còn lại, linh nguyên chuyển hóa xuất ra một đòn phong nhận. Điều này khiến hai kẻ còn lại kinh ngạc, phải biết phong nhận chỉ là một tiểu thủ đoạn cơ bản của tu giả, đối phó với phàm nhân thì được, còn đều là tu giả thì gần như vô dụng.

- Tên này chỉ là Luyện mạch nhất trọng mà thôi, một đòn phong nhận chuyển hóa từ linh nguyên là quá đủ !

Tên tham lam muốn chiếm đoạt Huyền Mãng Tinh Côn kia cũng hiểu đạo lý đó liền giải thích cho hai tên còn lại, bất quá chỉ có hắn là kẻ đánh giá thấp Thần Vũ.

- Ngươi có phong nhận, còn ta có thể phách sơn !

Thần Vũ hừ lạnh nói, hắn có thể hiểu lí do hắn bị đánh giá thấp, thế nhưng đối phương lại cho rằng hắn không thể bằng một phàm nhân khiến Thần Vũ có chút tức giận.

Hỗn Độn Chi Nguyên bắt đầu chuyển hóa, truyền vào Huyền Mãng Tinh Côn, hai luồng nguyên khí cộng hưởng liền nâng trọng lượng của Huyền Mãng Tinh Côn lên vài lần

Côn pháp vũ động, Huyền Mãng Tinh Côn va chạm với phong nhận liền đánh tan không còn một vết tích, hơn nữa Thần Vũ lại còn dựa vào hồi lực giáng một đòn vào cơ thể của kẻ kia.

Phụt một tiếng tên kia liền thổ huyết, bởi vì trọng lượng của Huyền Mãng Tinh Côn lúc này không thể chỉ nhìn bằng mắt mà đoán được. Hiện tại nó đạt ít nhất là sáu trăm cân, chỉ cần Thần Vũ chuyển hóa thêm Hỗn Nguyên khí vào liền có thể gia tăng.

- Tên khốn kiếp, cây côn đó trọng lượng thật sự không giống như bề ngoài của nó, tên đó lừa ta !

Tên tham lam kia bị đánh một đòn cực nặng nên lúc này trở nên vô cùng điên cuồng hét lên.

- Ngươi ngu ngốc mà thôi, đưng có đổ lỗi cho ta.

Thần Vũ châm chọc

- Ngươi muốn chết !

Tên kia hiện đã rất điên cuồng, nghe thêm lời châm chọc từ Thần Vũ khiến hắn không còn bình tĩnh.

- Đủ rồi ! cùng lên đi, nếu động tĩnh quá lớn sẽ có hậu quả nghiêm trọng.

Một âm thanh vang lên, xuất phát từ một nam tu, tướng mạo có lẽ không lớn nhưng khóe mắt chìm sâu như người chết, làm cho hắn không khác gì một người đàn ông trung niên.

Hắn nhìn thấy tên tham lam kia đánh mất bản thân liền la lên trấn tĩnh đồng bọn, hắn nhận thức được tình hình hiện tại, nhưng hắn không ngờ dù đánh giá cao Thần Vũ nhưng hắn vẫn chưa đánh giá đủ cao.

- hừ !

Tên tham lam tỉnh táo từ trong cơn điên cuồng hừ lạnh khó chịu, nhưng hắn không thể phản bác bởi vì nam tu khóe mắt hoắc sâu kia nói đúng.

Đoạn Hồn Quỷ Trảo !

Người nam tu khóe mắt hoắc sâu đưa tay ra kết thủ ấn, một loạt quỷ dị chi khí hắc sắc xuất hiện từ phía sau hắn, linh nguyên hùng hồn tụ hợp hóa thành một quỷ trảo dài và sắc bén cực độ.

Quỷ trảo phá không quét qua đánh tới Thần Vũ, luồng sát cơ quỷ dị hư ảo khiến cho Thần Vũ không biết thực hư.

- Quỷ khí !?

Thần Vũ kinh nghi, đòn quỷ trảo đánh tới mang linh khí khác lạ khiến hắn nhíu mày khó chịu.

Thiên Nhật chi khí !

Bất quá không phải hắn không có cách chống lại quỷ khí, hắn có chút hiểu biết và vận khí hắn lại khá tốt, Thiên Nhật chi lực lại là tương khắc với quỷ lực.

Quỷ trảo đánh tới cùng với Huyền Mãng Tinh Côn va chạm, người nam tu khóe mắt hoắc sâu bất giác cười lớn vì sự ngu ngốc của Thần Vũ, bởi vì quỷ trảo của hắn không phải thủ đoạn thực chất, không thể dùng Huyền Mãng Tinh Côn chặn được.

Chỉ là hắn không biết hắn đã mắc phải sai lầm một lần nữa, lúc này Thiên Nhật chi lực của Thần Vũ chuyển hóa vào Huyền Mãng Tinh Côn, quỷ trảo đánh tới lại chỉ nghe một tiếng thét chói tai vang lên.

Ahhhhh !!

Tên nam tu khóe mắt hoắc sâu hét lên đau đớn.

- Chí dương chi khí !? ngươi lại có chí dương chi khí ?

- Ta không có nghĩa vụ phải cho ngươi biết.

Thần Vũ đáp.

- hừ ! Đông Dị !

Nam tu khóe mắt hoắc sâu không để ý đến lời của Thần Vũ bỗng nhiên kêu lên.

- Ta biết ! Uông Ma Quang !

Tên vận xích bào tham lam đột ngột xuất hiện cạnh Thần Vũ, một luồng hắc quang bạo phát khiến Thần Vũ bị văng ra xa vài trượng.

Thần Vũ cố gắng trụ vững, nuốt vào ngụm máu sắp phun ra, hắn nhận ra mình đã quên mất đối thủ có bao nhiêu người, lại chỉ chăm chú vào tên nam tu kia lại quên mất vẫn còn kẻ khác.

- Thần Vũ, giữ chân bọn chúng, tôi sẽ mau chóng đến giúp huynh !

Vũ Lục một bên nhìn thấy Thần Vũ bị đánh văng ra xa liền hô lên một câu. Nhưng mà không để Vũ Lục được nghỉ ngơi, một đòn quang ảnh như hàng trăm đường kiếm đánh tới y, hơn nữa còn có những hư ảnh như hắc quang chưởng thủ không ngừng công kích tới

Vũ Lục khuôn mặt biến sắc, linh nguyên ùn ùn vận chuyển, linh khí như thủy triều hình thành từng đòn phong uyển chống đỡ.

- Ngươi nên lo thân mình đi, bản thân ngươi chống đỡ với bọn ta lại trên tay còn giữ một tiểu cô nương, ngươi lại cho rằng Luyện Mạch tứ trọng oai phong lắm sao ?

Người nam tu cầm đầu nói, nhưng ngoài mặt hắn nói vậy nhưng trong lòng thì âm thầm kinh hãi, Luyện mạch tứ trọng và tam trọng cách biệt một mạch nhưng lại rất lớn, bởi vì mỗi một đại kỳ lại phân ra bốn tiểu kỳ, sơ, trung, hậu, viên mãn tương đương từ nhất trọng tới cửu trọng sau đó là viên mãn. Cách biệt mỗi tiểu kỳ là rất lớn.

Vũ Lục lại có thể một thân tứ trọng chiến đấu với tam trọng hơn bảy người, không cần suy nghĩ cũng cảm thấy rùng mình.

- Hừ ! ta nhất quyết bảo vệ Thanh Thanh, nếu các ngươi động vào cô ấy chắc chắn sẽ phải trả giá.

Vũ Lục lạnh giọng nói.

- Đã thế ta cho ngươi chết chung với cô ta !

Kẻ vận xích bào cầm đầu sát cơ tỏa ra, hắn không thể dây dưa được nữa, mặc dù tình hình hiện tại cách tiêu hao Vũ Lục là tốt nhất, nhưng mà nếu bọn chúng làm vậy sẽ gây chú ý quá lớn đến các tổ đội khác, khiến mọi việc bị bạo lộ.

- Đê Minh Liên Hoa !

Người xích bào cầm đầu mang ra một đóa hoa sen ngũ sắc vô cùng chói rọi, bên trong liên hoa lúc này nở ra lại chứa một đốm lửa ánh lên màu cam và vàng vô cùng huyền ảo.

Ánh mắt những kẻ khác liền phóng ra sự rung động, bọn họ tất nhiên biết đó là gì. Đó là một pháp bảo nằm ở mức cao cấp binh khí, đối với người nam tu cầm đầu bọn chúng chính là chí bảo của bản thân.

Bảo vật đó gọi là Đê Minh Liên Hoa, chỉ cần xuất ra liền khiến người khác rơi vào ảo vụ, hút hết hồn phách. Đối với những ma tu như họ, việc thu được càng nhiều hồn phách tất nhiên là điều tốt, thế nhưng tiêu hao cũng rất lớn đó là vắt kiệt toàn bộ linh nguyên, chỉ cần một đòn liền không thể tiếp tục nữa.

- Mê Linh Vụ, Đê Minh Hoa Đăng !

Một tiếng hô không lớn, thế nhưng toàn bộ linh khí của người đàn ông cầm đầu như bị vắt kiệt, mau chóng bị Đê Minh Liên Hoa hấp thụ. Sau đó rất nhanh một màn sương trắng đã bao lấy Vũ Lục bên trong.