- Mộc Thanh Trấn !?
Vũ Lục sau khi bị màn sương bao lấy ý thức liền là một trận mơ hồ, xung quanh y lúc này lại nhận thức được xung quanh là tiểu trấn Mộc Thanh, nơi y lớn lên.
Đầu của Vũ Lục vang lên từng trận choáng váng, khung cảnh trước mắt nhìn như không thật nhưng lại mang cho y từng trận cảm xúc chân thực. Vũ Lục liền vận chuyển linh nguyên muốn khiến chính mình điều tức tỉnh lại thế nhưng một giọng nói già nua đã khiến y do dự.
- Tiểu Lục…Tiểu Lục…là con đó phải không ?
Vũ Lục quay đầu nhìn liền nhận ra người nói là ai, y không thể nào quên được dáng vẻ và âm thanh đó. Vũ Lục cơ thể run lên như không dám tin.
- Vâng…nhũ nương !
Vũ Lục giọng run run, khóe mắt y có gì đó như nước chảy ra. Toàn bộ hiện cảnh này y biết không hề tồn tại, thế nhưng y vẫn muốn nói gì đó với người trước mắt này.
Vũ Lục xuất thân từ tiểu trấn, khi y còn trong hình hài một đứa bé ba tháng tuổi thì đã bị phụ mẫu bỏ rơi trong một cái giỏ để bên ngoài Mộc Thanh Trấn. Ngày hôm đó một người phụ nữ đã tìm thấy Vũ Lục và mang y về, người phụ nữ đó là Tiết Ân, nhũ nương của y.
Tiết Ân là một người phụ nữ đơn thân sống hơn mấy mươi năm tại Mộc Thanh tiểu trấn, bà sống bằng cách dệt tơ may y phục. Hằng ngày bà sống lại rất vui vẻ với mọi người trong thôn trấn. Thế nhưng cuộc sống của một mình bà lại không có niềm vui, chỉ là sự lặp lại.
Đến hôm ấy, bà nhặt được Vũ Lục bên ngoài Mộc Thanh trấn, Tiết Ân đã nở một nụ cười ấm áp đầy trìu mến mà bà chưa từng thể lộ ra trong đời.
Tiết Ân tần tảo nuôi lớn Tiểu Lục, Vũ Lục cũng rất hiếu thảo biết độ lễ nghĩa cho nên Tiết Ân và Vũ Lục hằng ngày đều trải qua vui vẻ. Từ nhỏ Vũ Lục đã là một đứa bé thông minh, lại được mọi người trong thôn trấn yêu quý.
Thế nhưng thế giới này tàn khốc, phàm nhân sao có thể tồn tại. Mộc Thanh trấn dù nhỏ nhưng vẫn là một trong những tầm ngắm của những tu giả cấp thấp. Bọn chúng hằng năm lại cướp bóc từ Mộc Thanh trấn khiến mọi người trong tiểu trấn không còn cách nào khác chỉ biết cống nạp hằng năm.
Vào năm đó Vũ Lục đã được sáu tuổi, với sự thông minh, y từ nhỏ đã nhận thức được mọi việc. Bọn tu giả cấp thấp đến, y không dám làm gì chọc giận bọn chúng, nếu không thì toàn bộ Mộc Thanh trấn cũng chưa chắc làm được gì một cái tát của chúng.
Nhưng mà dù là cẩn thận bao nhiêu Vũ Lục cũng không hiểu được tính khí cổ quái của một tu giả là như thế nào. Bọn chúng tức giận lại cần lí do hay sao ?
Vào năm Vũ Lục sáu tuổi, bọn chúng lại đột nhiên không nói không rằng đánh phá toàn bộ Mộc Thanh trắng, khiến cho khắp nơi là huyết vũ, khóc than.
Còn Tiết Ân cũng vì bảo vệ Vũ Lục mà chết dưới tay bọn tu giả cấp thấp. Bởi vì chỉ là một đứa bé cho nên Vũ Lục chỉ biết kiềm chế cơn phẫn hận trong khi toàn thân lại sợ hãi.
- Con đã mang y phục cho dì Thẩm chưa !?
Trong cơn trầm tư, Vũ Lục lại nghe thấy tiếng của Tiết Ân.
- Dì …Thẩm !?
Vũ Lục lẩm bẩm, cảm xúc lẫn lộn.
- Con lại ham chơi quên lời ta đã nhờ con rồi sao ?
Tiết Ân thở ra, giọng điệu trách móc Vũ Lục, nhưng từ trong đó Vũ Lục cảm nhận được lại có chút yêu thương.
- Con…không có.
Giọng Vũ Lục nhỏ dần.
- Aizzz..đứa bé ngốc, ta không hề trách con.
Nhũ nương trìu mến nhìn Vũ Lục, sau đó lại cười nhẹ nhàng nói.
Vũ Lục trầm mặt, ánh mắt nhìn nhũ nương đang dần bước vào ngôi nhà bằng tranh nhỏ của mình. Trong lòng Vũ Lục lúc này cảm xúc lẫn lộn, nhưng đến cùng y vẫn không thể tiếp tục đi theo nhũ nương được nữa.
- Ân Nương ….lần này, con sẽ không còn là một đứa nhóc chỉ biết ham chơi nữa.
Vũ Lục buông ra lời nói đã đè nén y bấy lâu, tất cả mọi thứ như trở nên thông suốt, y cảm thấy được như một viên đá nặng hàng nghìn cân đã được y trút bỏ, những tia chấp niệm cũng như có thể rời bỏ.
Sau khi buông bỏ chấp niệm, Vũ Lục từ trong cơn mơ hồ dần tỉnh lại, công pháp vận chuyển, linh khí lưu chuyển khiến Vũ Lục nhận thức ra được mọi việc.
Y không hấp tấp phá bỏ Mê Linh Vụ này, Vũ Lục biết đây là cơ hội để y lật ngược thế mười người đánh một này.
- Mê Linh Vụ đang bị nới lỏng, linh nguyên của ta sắp bị cạn kiệt, mau chóng giúp ta !!
Tên nam tu cầm đầu vẫn một mực chú ý đến Mê Linh Vụ đang bao lấy Vũ Lục, sau khi phát sinh biến hóa hắn liền biết Vũ Lục đang muốn thoát ra.
Bất quá linh nguyên của hắn đã bị Đê Minh Liên Hoa hấp thụ gần hết, cũng chỉ là hắn còn kéo chút sức tàn duy trì. Thế nhưng nếu bỏ cuộc ngay lúc này thì mọi chuyện sẽ là công cốc.
Hắn ra lệnh cho những kẻ còn lại mau chóng truyền linh lực vào Đê Minh Liên Hoa, chỉ cần thêm một chút nữa hắn tin chắc rằng hồn phách của Vũ Lục sẽ bị thôn phệ.
Những kẻ còn lại tất nhiên cũng nhận thức được điều này cho nên không chậm trễ chút nào, linh khí từ gần mười người tu vi Luyện Mạch hình thành như thủy triều không ngừng ùn ùn đổ vào Đê Minh Liên Hoa. Đê Minh Liên Hoa cùng lúc đó cũng hình thành những vòng xoáy hấp thu linh lực.
Mê Linh Vụ bỗng chốc hình thành ngày càng nhiều, bạch sương liên tục cuống lấy Vũ Lục bên trong.
- Bắc Cực Băng Phong !
Người nam tu dẫn đầu nhìn thấy Vũ Lục càng bị nhiều bạch sương bao quanh còn chưa kịp cười lớn thì một thanh âm đã khiến hắn không ngừng kinh hãi, không dám tin vào chính mình đã nghe thấy.
Vũ Lục từ bên trong Mê Linh Vụ lại không bị làm sao, hơn nữa còn thi triển võ kỹ khiến cho màn sương gần như đình trệ. Người dẫn đầu ngây ngốc, nhưng hắn không phải kẻ duy nhất.
- Không thể nào ngươi lại có thể thoát khỏi Mê Linh Vụ của ta !!
Người nam tu dẫn đầu tức tối gào ầm lên, con ngươi hắn đỏ ngầu hơn nữa gân máu lại lộ rõ trên trán.
Hắn đã sở hữu Đê Minh Liên Hoa từ lâu, hắn cũng là yêu thích pháp bảo này cho nên hiểu rõ nó có bao nhiêu lợi hại. Đê Minh Liên Hoa bên trong có Đê Minh Hoa Đăng, lại còn có Mê Linh Vụ. Mê Linh Vụ tạo ra huyễn cảnh thu hút kẻ lọt vào không thể phân ra thực giả.
Đê Minh Hoa Đăng lại ảnh hưởng hồn phách, khai thác chấp niệm của người bên trong Mê Linh Vụ, khiến kẻ đó bị giày vò trong chấp niệm không thể buông bỏ, từ đó thôn hồn đoạt phách, khiến kẻ đó trở thành kẻ ngốc.
Dù là Vũ Lục có là Luyện Mạch tứ trọng thì sao chứ ? lại có thể thoát khỏi Mê Linh Vụ hay sao ?
Bất quá lúc này nam tu dẫn đầu nhận ra hắn đã quá nông cạn và xem thường Vũ Lục. Một tiếng “hộc” lại không chỉ xuất phát từ một người mà là gần mười người cùng lúc phát ra. Gần mười kẻ vây công bị Đê Minh Liên Hoa phản phệ khiến chúng phun ra một ngụm máu tươi.
Thương tích của tên nam tu dẫn đầu lúc này là tệ nhất, có thể hình dung hắn là một cây cung đã giương hết cỡ, việc phản phệ như một đòn sắp làm cây cung gãy đi. Có thể hiểu tình hình của hắn đang vô cùng bế tắc.
Hắn phẫn uất đến cực điểm, hắn không thể thông suốt tại sao Vũ Lục lại có thể thoát được, nhưng dù hắn phẫn uất thế nào thì làm sao chứ ? cũng không có ai có thể giải thích được cho hắn.
Tên nam tu nhận thức được tình hình hiện tại bọn chúng đã quá hấp tấp và đánh giá sai Vũ Lục cho nên hắn liền ra hiệu và hô lên.
- Tình hình có biến, mau gọi ba tên kia trở lại, chúng ta phải mau chóng rút lui !
Thế nhưng cùng với tiếng hô hào tuyệt vọng của người nam tu cầm đầu là một tiếng nổ khổng lồ có thể nghe trong khuôn viên năm mươi dặm.
Ầm …uỳnh !!!
- Đã có chuyện gì ?
Người nam tu dẫn đầu âm thanh yếu ớt từ trong cơn chấn động tỉnh lại, hắn run rẩy quăng ánh mắt kinh sợ qua nơi phát ra tiếng bạo nổ.
Một thân ảnh hiện ra với một bộ thường phục của tạp dịch, mái tóc cột vừa cao, dáng người cao gầy, thân còn mang một thanh bạch côn với một ánh mắt như thiếu đi nghị lực sống. Đó là Thần Vũ.
- Đã có chuyện gì, chẳng lẽ ba tên kia lại thua một kẻ như ngươi !?
- Chỉ là ba tên yếu nhược ngươi lại mong ta có gì sao ?
Thần Vũ ánh mắt lạnh lùng nhìn tên cầm đầu, vừa phủi đi đất bụi trên người vừa nói.
Tên nam tu dẫn đầu lúc này lại như nghe không lọt tai Thần Vũ nói, điều hắn bận tâm lúc này là làm sao để giữ mạng, hơn nữa trong lòng còn đang chửi rủa kẻ đưa tình báo, lại không hề đề cập tới một tên biến thái như Thần Vũ.
Nhưng hắn vẫn là không biết rằng hắn đã trách nhầm tên đưa tình báo kia, bởi vì dù là bọn chúng có tìm hiểu thêm bao nhiêu thì vẫn không thể biết được Thần Vũ là do kỳ ngộ nên mới có ngày hôm nay.
- Ngươi điếc hay sao, rốt cuộc các ngươi là ai ?
Thần Vũ nhìn thấy tên nam tu dẫn đầu có chút lơ lễnh, lại không nghe câu hỏi của hắn nên có chút mất kiên nhẫn trầm giọng nói.
Nhưng Thần Vũ vừa dứt lời thì đột nhiên hàng chục nhân ảnh không nói không rằng đã đánh đến hắn, Thần Vũ thấy thế thì hừ lạnh, nguyên lực bùng nổ hình thành hàng trăm đòn phong đao đánh ra.
Xoẹt xoẹt
Từng tiếng xé rách y phục rồi đến da thịt liên tục nghe được. Bất quá Thần Vũ chỉ là dùng thủ đoạn dùng nguyên khí hóa thành phong nhận, cho nên không hề có thương tích nghiêm trọng xảy ra.
Mắt thấy đòn phong nhận bị chặn lại gần hết, Thần Vũ liền cầm lấy Huyền Mãng Tinh Côn chuẩn bị đỡ đòn đánh tới, bởi vì trong lúc chiến đấu với ba tên khi trước Thần Vũ đã có một chút kinh nghiệm bị vây công, cho nên hắn luôn chú ý đến kẻ thù.
Chỉ là Thần Vũ lại không ngờ đến những kẻ kia lại không tiến lên như hắn đã nghĩ, mà liền thực hiện một loạt thao tác nhanh chóng mang ra một tấm phù triện bóp nát liền biến mất.
- Tiểu Na Di phù ?
Thần Vũ ngơ ra, hắn nhận ra kẻ địch không chỉ thủ đoạn chiến đấu rất tốt, mà thủ đoạn chạy trốn cũng không hề kém nha.
Nhưng mà Thần Vũ cảm khái cũng vô ích, ánh mắt hắn di chuyển qua màn sương trắng vẫn đang vây lấy Vũ Lục, rồi nhìn lên thấy Đê Minh Hoa Đăng.
Không nhanh không chậm dùng Hỗn Độn Ma Viêm đánh vào. Đê Minh Liên Hoa rung chuyển dữ dội một hồi lâu sau đó liền bị Thần Vũ khuất phục.
Thần Vũ đưa tay ra chộp lấy Đê Minh Liên Hoa, nhớ đến lời Tiểu Nguyên đã nói về ấn ký nhận chủ, hắn mau chóng dùng Hỗn Độn Ma Viêm xâm nhập vào Đê Minh Liên Hoa, tìm thấy ấn ký của tên nam tu kia sau đó liền thiêu đốt xóa đi ấn ký.
Tên nam tu kia cũng cảm nhận được ấn ký mình bị phá đi liền tức giận đến thổ huyết.