Chương 57: Phiền Phức Chồng Chất Phiền Phức

- Hỏa chưởng của ngươi rất tốt, nhưng chỉ với đòn đó thì vẫn không thể làm gì ta.

Thần Vũ dùng tay xua đi khói bụi xung quanh, lạnh lùng nói.

Mặc dù Thần Vũ đối cứng lại không nhận chút tổn hại nào nhưng bên trong lại là muôn lần cảm khái. Tên Lục Viên này lại không phải có tiếng không có miếng, Thôi Hỏa Chưởng nhìn như nội liễm nhưng lại bộc phát vô cùng đáng sợ, uy lực không thể xem thường.

Trong một khoảng khắc đối cứng đó Thần Vũ đã mau chóng thu lấy thêm Thiên Nhật chi lực từ Hỗn Độn Chi Nguyên, cho nên uy lực của Loạn Dương Quyền ít nhất đã mang ba phần Nguyên lực của hắn.

Phải biết hiện tại Thần Vũ chỉ cần một đòn liền có thể hạ sát Luyện Mạch nhất trọng cực kỳ dễ dàng, lại không cần đến hai phần khí lực thế nhưng muốn đối cứng với Lục Viên lại phải dùng đến ba phần, xem như là coi trọng hắn.

- Cuồng ngôn tự đại, ta xem ngươi đỡ đòn này như thế nào.

Lục Viên tức giận khi nghe thấy Thần Vũ chế giễu hắn, nhưng bởi vì linh nguyên hao kiệt cho nên hắn liền thiêu đốt tinh huyết.

Chỉ thấy hắn hai tay biến ảo một loạt, linh khí từ thiêu đốt tinh huyết điên cuồng bạo phát bắn ra như từng luồng viêm lãng.

Hỏa Hoa Sơn !

Lục Viên hét lên, thủ pháp lại biến ảo, linh khí cực nóng hắn bạo phát ra lúc này lại tĩnh lặng, sau đó lại một màn hoa rơi xuống cứ như khí xuân vừa tới.

- Đây....đây là thế nào, hắn ta lại tạo ra hoa ?

Thần Vũ ngây ngốc, khi Lục Viên bạo phát linh khí khiến hắn không tài nào không cảnh giác, thế nhưng một khắc sau mọi thứ lại biến đổi nhanh chóng khiến Thần Vũ không hiểu chuyện gì xảy ra.

Bất quá khi chạm vào cánh hoa Thần Vũ liền biết, những cánh hoa này cực nóng, chạm vào liền khiến cơ thể thiêu đốt, lại không chỉ có một cánh mà là hàng vạn cánh hoa như thế liên tục xuất hiện.

- Hỏa hoa sơn, chiêu này thật sự có chút mong chờ.

Thần Vũ cảm khái nói, tất nhiên hắn không hề lo lắng, bởi lẽ nói về hỏa diễm hắn là một Luyện sư, hơn nữa còn có Viêm Thể của Hỗn Độn Ma Viêm, chút nhiệt độ này lại không thể làm gì hắn.

- Đáng tiếc, ta muốn xem thử ngươi lợi hại bao nhiêu, thế nhưng ta không rảnh mà phí thời gian với ngươi.

Phía này Lục Viên thấy Thần Vũ bị giam cầm vốn là đang cuồng hỉ thì nghe thấy tiếng Thần Vũ truyền ra khiến hắn kinh ngạc.

- Có chút bản lĩnh ! thế nhưng Hỏa Hoa Sơn không phải chỉ có như thế đâu !

Lục Viên trấn tĩnh mình, hắn tự tin về đòn này của mình bởi vì không có kẻ nào lại có thể trong thời gian ngắn có thể thoát ra cả, chỉ cần trong lúc đó Hoa Diễm liền có thể khiến kẻ địch thành tro bụi.

- Tụ Đỉnh Hoa Sơn !

Lục Viên biến hóa thủ ấn, hàng vạn Hoa Diễm liền bắt đầu xoay chuyển bao lấy Thần Vũ.

- Ta cũng không ngu ngốc để ngươi làm vậy đâu.

Thần Vũ ánh mắt sắc bén nói, hắn không phải xem trọng chiêu này của Lục Viên, thế nhưng hắn cũng không phải khinh địch không có chuẩn bị.

- Viêm Thể - Hỗn Độn Ma Viêm !

Thần Vũ sử dụng Viêm thể, mặc dù tiêu hao lớn, nhưng hắn không cần duy trì quá lâu hình thái này thì sẽ không có vấn đề gì lớn.

Lúc này, toàn bộ Hoa Diễm của Hỏa Hoa Sơn tụ hợp lại, xoay tròn như một cái kén hỏa diễm khổng lồ muốn thiêu cháy kẻ bên trong, có thể nói lúc này Thần Vũ như đang ở trong một đỉnh lô luyện đan.

- Hỏa Đỉnh nấu luyện, vạn hoa bạo tạc !

Lục Viên hô lên.

oong…!

Hàng vạn tiếng bạo nổ lớn nhỏ phát ra, Vũ Lục nhìn chiêu thức của Lục Viên lúc này cũng có một chút ngạc nhiên, không ngờ Lục Viên vẫn còn ẩn giấu một chiêu thức đáng sợ như vậy.

Tiếng bạo nổ kéo dài chỉ trong chốc lát liền tan biến, Hỏa Hoa Sơn cũng không còn nhìn thấy. Ánh mắt Lục Viên nhìn chằm chằm vào nơi Thần Vũ đang đứng, hắn không dám nghĩ nếu có người thoát khỏi được Hỏa Đỉnh của hắn.

- Ta đã nói rồi, ta không có thời gian chơi đùa với ngươi.

Thanh âm Thần Vũ vang lên, điều này triệt để làm Lục Viên hoảng sợ.

Đó là toàn bộ vốn liếng của hắn, hắn không thể tin được lại có kẻ thoát khỏi lại không có chút thương tích nào. Vũ Lục nhìn một cảnh này cũng khiếp sợ không thôi, y mặc dù là Luyện Mạch tứ trọng, thế nhưng y lại không phải có tự tin có thể thoát khỏi Hỏa Đỉnh của Lục Viên hoàn toàn không bị thương một mảnh nào.

- Ngươi..ngươi .là một tên quái vật !

Lục Viên vô lực gào lên, hắn muốn đánh ra thêm một lần Thôi Hỏa Chưởng nữa, trong lúc đó nhân cơ hội chạy trốn. Bất quá tốc độ của hắn không thể nào bằng Thần Vũ.

Thần Vũ lúc này đã thoát khỏi hình thái Viêm Thể, Thiên Nhật chi lực tụ lại thành quyền đánh tới Lục Viên. Lục Thân lúc này đã là giương cung hết mức không có sức phản kháng bị Thần Vũ đánh vào.

Thiên Nhật chi lực trong Loạn Dương quyền nội liễm nhưng lại như vòng xoáy tiến vào nội thể của Lục Viên, chấn nát lục phủ ngũ tạng, hơn nữa chỉ trong chốc lát Thiên Nhật chi lực bạo phát liền thiêu đốt Lục Viên thành tro bụi.

Sau khi làm hết thẩy việc này, Thần Vũ lại có chút âm trầm, hắn không muốn giết người, thế nhưng hiện tại hắn lại phải làm vậy, bởi vì đó là quy tắc của thế giới này, không giết kẻ thù ắt có hậu họa về sau, hắn hiểu đạo lý này hơn bất cứ ai khi hắn chỉ còn là một tên phế vật.

Thế nhưng điều duy nhất khiến Thần Vũ còn lại hiện tại là đến lúc này hắn giết người đều là một đòn thiêu chết, Hỗn Độn Ma Viêm hay Thiên Nhật chi lực đều có thể so với những hỏa diễm hàng đầu, chỉ cần nhất niệm kẻ bị thiêu chết sẽ không cảm thấy đau đớn.

- Đa tạ vị hảo hữu đã giúp ta trả thù.

Trong lúc Thần Vũ âm trầm suy nghĩ thì Vũ Lục lúc này đã hoàn thành trị thương cho Thanh Thanh, y liền tiến tới tỏ vẻ cảm kích Thần Vũ.

- Không cần đa tạ, chỉ là ta thấy ngươi hành động vì cô gái kia lại không quản bỏ đi toàn bộ số ma tinh nên ta muốn giúp ngươi.

Thần Vũ bừng tỉnh từ trong suy nghĩ, hắn quay qua chấp tay chào với Vũ Lục đáp, giọng điệu của hắn có chút lạnh lùng, không phải hắn không hoan nghênh Vũ Lục, mà là từ trước tới nay hắn chưa từng cười đùa khi nói chuyện với bất cứ ai.

- Ta là Vũ Lục, không biết quý danh tánh của vị huynh hữu đây là gì?

Vũ Lục không quản thái độ của Thần Vũ, liền tiến lên muốn làm quen.

- Ta là Thần Vũ, bởi vì nghe tiếng nên liền tới đây, ta cũng chỉ muốn tranh đoạt ma tinh, nhưng vì ngươi rất khác với những người khác cho nên có lẽ ta sẽ không cướp lấy từ ngươi.

Thần Vũ đáp.

- Ra là Thần Vũ huynh, nếu Thần Vũ huynh đệ đây muốn lấy ma tinh ta sẽ không dị nghị, bởi lẽ đó là do ngươi đoạt được, ta chỉ cần Thần Vũ huynh giúp ta trả thù tên Lục Viên đó là đã cảm kích.

Vũ Lục nhìn thấy Thần Vũ không có ác ý liền thả lỏng nói.

Thần Vũ nghe thấy Vũ Lục sẵn sàng cho đi số ma tinh liền có chút bất ngờ, bất quá rất nhanh liền hiểu ra Vũ Lục y là vì cảm kích hắn nên mới làm vậy.

- Làm như vậy có chút không giống nguyên tắc của ta, thế nên ta sẽ lấy ba phần, còn lại đưa ngươi.

Thần Vũ suy tính nói ra.

- Được !

Vũ Lục thấy Thần Vũ đã quyết cũng không kì kèo gì cả liền chấp nhận yêu cầu. Y cũng biết Thần Vũ đây là muốn chia số ma tinh, còn lại những thứ trong nạp giới của Lục Viên thì là do hắn cướp được, không có ý định chia ra, bất quá điều này lại khiến Vũ Lục thoải mái.

Thần Vũ nắm nạp giới của Lục Viên trong tay, ý niệm khẽ động liền tiêu hủy đi ấn giới, giải phóng toàn bộ chỗ ma tinh xuất hiện trước mắt. Thần Vũ cộng đi tính lại liền thấy chỗ này có hơn 6600 điểm, dù hắn có tham lam nhưng hắn vẫn là lấy đi ba phần, còn lại đều đưa qua cho Vũ Lục.

- Đa ta Thần Vũ huynh đệ.

Vũ Lục nhận lấy ma tinh liền thu vào sau đó chấp tay với Thần Vũ.

Trong lúc đó nội tâm của Thần Vũ cực kỳ vui vẻ, bởi vì hiện tại hắn đã có ít nhất một vạn điểm, hắn không biết những tổ đội khác thế nào, nhưng hắn có tự tin hiện tại hắn đã có thể đứng trong nhóm mười người đứng đầu.

- Không biết dự định tiếp theo của Thần Vũ huynh là gì ?

Thần Vũ đang vui vẻ lại nghe tiếng Vũ Lục liền sực tỉnh, hắn quên rằng vẫn còn Vũ Lục ở đây.

- Ta hiện tại chỉ là muốn hoàn thành khảo thí, mục tiêu trước mắt là trong nhóm mười người đứng đầu.

Đối với câu hỏi của Vũ Lục, Thần Vũ có chút ngạc nhiên bởi lẽ hắn cảm thấy như Vũ Lục có ý muốn đi cùng với mình.

- Thật không ngờ Thần Vũ huynh lại nhắm tới vị trí mười người đứng đầu, không biết Thần Vũ huynh có thể cho ta đi cùng hay không, ta chắc chắn sẽ không vướng chân.

Vũ Lục ánh mắt sắc bén đánh giá Thần Vũ, không nói về tu vi y không thể nhìn ra, chỉ nhìn vào sức chiến đấu y chắc chắn Thần Vũ không hề thua kém y, cho nên việc Thần Vũ muốn tiến vào nhóm mười người đứng đầu y không hề cho là kiêu ngạo.

- Ngươi muốn đi cùng ta !?

Thần Vũ không tin hỏi dò một lần nữa.

- Chắc chắn !

Vũ Lục đáp.

Thần Vũ trông thấy dáng vẻ chắn chắn nghiêm túc của Vũ Lục liền biết tên này không hề nói giỡn, điều này làm hắn có chút bất đắc dĩ, vốn là Thần Vũ muốn hành động một mình, có bí mật thì cũng có thể che giấu, nếu mang theo Vũ Lục mặc dù sẽ không vướng chân nhưng Thần Vũ lại có chút đắn đo.

Thần Vũ muốn xem thử Vũ Lục có suy nghĩ lại hay không, thế nhưng hắn nhìn thấy vẫn là dáng vẻ kia liền thở dài một hơi.

- Nếu vậy, ta chỉ có một yêu cầu.

Thần Vũ nhìn Vũ Lục lãnh đạm nói.

- Thần Vũ huynh cứ nói.

- Nếu đi với ta, nếu chứng kiến bất cứ gì cũng không được nói cho ai biết, nếu không ta cũng sẽ không niệm tình do hành động chính trực của ngươi đâu.

Thần Vũ ánh mắt sắc bén nói, trong đó còn có chút sát cơ bởi vì muốn cho Vũ Lục biết hắn nói thật.

- Chuyện này Thần Vũ huynh yên tâm, ta chắc chắn sẽ không hé nửa lời.

Vũ Lục nội tâm vui vẻ, hắn không biết tại sao Thần Vũ lại nói như vậy nhưng chắc chắn có lí lẽ riêng của mình.

- Được ! vậy trước mắt có lẽ Vũ Lục ngươi sẽ cần bỏ sức ra một chút rồi.

Thần Vũ cười ẩn ý nói.

- Thần Vũ huynh nói vậy là có ý gì ?

Vũ Lục khó hiểu đáp.

- Các ngươi ẩn nấp không mệt hay sao, lộ diện đi !

Thần Vũ ngẩng mặt lên hét to.

- Khạc khạc ! Không ngờ lại bị phát hiện rồi, thế thì hôm nay các ngươi không thể rời khỏi đây.

Một nhân ảnh mặc xích bào hiện ra.