- Thiên Nhật chi lực cũng thật bá đạo !
Thần Vũ giật mình khi nhìn thấy Lâm Diễm bị thiêu cháy từ lục phủ ngũ tạng tới cả cơ thể. Dù biết là Thiên Nhật chi lực chí dương chí cương, thế nhưng thế này cũng quá mức đáng sợ rồi. Thần Vũ tự hỏi.
- Nếu không có Hỗn Nguyên Quyết trợ giúp thì chẳng phải ta cũng như Lâm Diễm ư.
Thần Vũ nghĩ tới liền lạnh cả sống lưng, trong lòng hắn càng thêm bội phục với sùng bái Hỗn Nguyên Quyết.
- Tranh thủ chiếm lấy ma tinh rồi tìm các tổ đội khác.
Thần Vũ hất tay, thu lấy nạp giới của Lâm Diễm rơi ra, tạm thời hắn không kiểm tra bên trong có gì mà chỉ lấy toàn bộ ma tinh chuyển qua, hắn thu được ít nhất 3000 điểm, khoảng hai trăm ma tinh ngũ phẩm, còn lại là lục phẩm.
- Thu thập của tên này và tiểu đội của hắn cũng thật sự rất khá nha, không ngờ lại được tận 3000 điểm. Phát tài rồi !!
Thần Vũ ánh mắt sáng lên vô cùng vui mừng. Hắn không phải là một tên hám tài, thế nhưng nếu như được lợi thì hắn lại không khác gì cả.
Sau khi được một lúc vui mừng vì phát tài, Thần Vũ lại tiếp tục đi săn các tiểu đội, bởi vì nhận được rất nhiều điểm một lần nên hắn đang vô cùng cao hứng, cước bộ không chậm.
- Cũng thật là kì lạ, số lượng khảo sinh rất đông, thế nào mà lại không có lấy một tổ đội nào trên đường đi ?
Thần Vũ hắn cước bộ đã hơn nửa canh giờ, thế nhưng lại không thể tìm thấy một con ma thú còn không nói đến một bóng người nào.
- Chẳng lẽ trong lúc ta ở trong nội Thanh Sơn Lâm, ngoại vi lại xảy ra chuyện ?
- Chẳng lẽ là thú triều !
Thần Vũ nghĩ đến lại khiến hắn lạnh người không dứt, bởi vì thú triều nghe nói rất đáng sợ, dù là toàn bộ khảo sinh cũng có thể không còn một bóng người.
Bất quá rất nhanh Thần Vũ liền loại bỏ khả năng này ra khỏi suy nghĩ, bởi vì chẳng phải hắn gặp Lâm Diễm và những kẻ khác sao, nếu là thú triều thì có lẽ đám người đó sẽ không có tâm trạng như vậy.
- Mặc kệ chuyện gì, không ảnh hưởng đến ta là được.
Thần Vũ suy đi tính lại rốt cuộc vẫn là chuyện khó bỏ qua.
- Hửm? Có tiếng đánh nhau !
Phi thân nửa canh giờ đột nhiên Thần Vũ lại cảm nhận được linh lực ba động, hơn nữa lại có tiếng nổ lớn, hắn đại hỉ xoay chuyển cước bộ, tăng tốc tiến đến nơi phát ra ba động.
Sau khi làm ngư ông đắc lợi một lần, Thần Vũ ngày càng trở nên nham hiểm, nếu như có thể tránh đánh nhau liền tránh đánh nhau, nếu cướp được liền cướp. Chờ kẻ khác xong ân oán liền tranh thủ ra cướp, hắn lúc này chính là vô sỉ không điểm dừng, chỉ là Tiểu Nguyên không biết, nếu nó biết chắc chắn sẽ mắng tên Thần Vũ này một trận.
Tiếng giao phong rất gần, Thần Vũ chỉ cần một khắc liền tới nơi. Trong Thanh Sơn Lâm địa thế đại thụ phi thường nhiều, cho nên hắn liền kiếm đại một đại thụ, thu liễm khí tức im lặng trên đó quan sát.
- Vũ Lục ! mau dừng tay, nếu không mạng sống của ả này sẽ không kéo dài lâu đâu.
- Lục Viên, tên bỉ ổi nhà ngươi, mau bỏ Thanh Thanh ra, nếu không ngươi đừng hòng thoát khỏi Thanh Sơn Lâm !
Tiếng giao phong xuất phát từ hai nhân ảnh, thế nhưng từ phương diện ưu thế có vẻ là một trận uy hiếp không có công bằng.
Một nhân ảnh khá rõ ràng hiện ra là Lục Viên thân mang huyết vũ, có lẽ là do chấn thương Vũ Lục gây ra mang cho hắn không ít phiền phức, trong lòng bàn tay hắn đang nắm chặt cổ một cô gái dung mạo có chút thanh tú, mái tóc búi cao lại có một thanh trâm cài rất đẹp.
Nữ tử này chính là người luôn đi theo Vũ Lục và lo cho an nguy của hắn, từ miệng Vũ Lục có lẽ tên nử tử này là Thanh Thanh. Thế nhưng lúc này cô đang bị Lục Viên nắm giữ, không có sức kháng cự, vốn đã sắp chết.
Vũ Lục lúc này đang vô cùng phẫn nộ, từ khi y rời khỏi nội Thanh Sơn Lâm y đã mau chóng đi tìm Thanh Thanh, bởi lẽ y biết Lục Viên sẽ không bao giờ bỏ qua cho mình, nhưng bởi vì cách biệt tu vi nên Lục Viên sẽ không bao giờ đối đầu trực tiếp với y.
Trước đó vì lo cho an nguy của Thanh Thanh nên đã kêu cô ấy rời đi và cách xa Lục Viên, đáng hận là y vẫn chậm chân một bước.
- Ngươi có thể làm gì ta ? hiện tại mạng tiểu Thanh Thanh của ngươi đang nằm trong tay ta, ngươi còn có thể đe dọa ta ?
Lục Viên phun đi một ngụm máu cười dữ tợn nói.
- Tất cả điều này đều là do ngươi ban cho ta, ta không đòi lại sao ta có thể mang tên Lục Viên được nữa.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, rốt cuộc ngươi muốn gì mới thả Thanh Thanh ra !
Vũ Lục khuôn mặt méo mó, khác hẳn với nét điềm tĩnh khi trước, lúc này y thật sự vô lực khiến y càng chồng chất thêm phẫn nộ.
- khặc khặc ! Luyện mạch tứ trọng thì sao chứ !? đều phải quỳ gối trước ta mà thôi.
Lục Viên nhìn thấy Vũ Lục lực bất đồng tâm nên vô cùng cuồng ngạo, cười lớn còn kèm theo sỉ nhục.
- Chỉ cần ngươi giao hết ma tinh ra đây, không đuổi giết ta, ta liền thả cô ta ra.
Lục Viên ánh mắt cuồng ngạo, hiện tại hắn là kẻ chiếm ưu thế cho nên hắn không chút kiêng kỵ nào liền muốn chiếm lĩnh toàn bộ số ma tinh.
- Đáng chết ! ngươi thực sự nghĩ mình có thể độc chiếm toàn bộ rời khỏi đây hay sao ?
Vũ Lục khuôn mặt âm trầm nói.
- Có được hay không không tới phiên ngươi quyết định, mau giao ra cho ta, nếu không cô ta thật sự sẽ khó giữ lấy mạng sống !
Lục Viên nhếch miệng cười, tay dùng thêm lực siết vào yết hầu của Thanh Thanh.
- Được ! ta đưa cho ngươi tất cả, chỉ cần bỏ Thanh Thanh ra, ta đều đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi.
Vũ Lục nhìn thấy Thanh Thanh sức yếu, sắp không thể chống cự được nữa liền cuống lên, không màn gì hết liền giao ra toàn bộ chỗ ma tinh.
Vũ Lục tay khẽ động, một luồng sáng lóe lên, xuất hiện sau đó là một túi lớn, trong đó có hàng trăm viên ma tinh.
- Ngươi tưởng ta ngốc sao, nếu ta mang số ma tinh này đi ngay ngươi chắc chắn sẽ giết ta, làm sao ta có thể chắc rằng ngươi buông tha ta cơ chứ.
Lục Viên nhìn thấy số ma tinh, ánh mắt hắn sáng lên muốn mang hết toàn bộ chỗ ma tinh đó đi, thế nhưng hắn không ngu đến mức như thế, nếu như hắn thả người ra Vũ Lục sẽ liền giết hắn.
- Lời Vũ Lục ta nói có thiên đạo làm chứng, ta đã nói sẽ không giết ngươi thì ta sẽ không giết ngươi.
Vũ Lục cắn răng, nuốt xuống cơn giận sau đó tay đưa lên ngửa mặt lên thiên không liền thề một câu.
Lục Viên sau khi nghe thấy lời thề của Vũ Lục liền đắc chí cười lớn, cánh tay dùng sức liền ném Thanh Thanh qua như ném một túi đồ.
Mọi chuyện này đều khiến Vũ Lục tức giận nhưng y không dám làm gì, một khi đã thề thì y không thể làm trái, bởi vì lời thề với tâm ma và thiên đạo là những lời thề chỉ cần làm trái liền bị phản phệ, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì chết.
- Đa tạ ngươi, Vũ Lục ! haha !
Lục Viên sau khi đoạt lấy ma tinh liền cười lớn, hắn không màn đến thương tích muốn cầm lấy số ma tinh bỏ chạy thật nhanh, bất quá lúc này lại vang lên một âm thanh khiến cho Lục Viên kinh hãi.
- Hắn tha cho ngươi nhưng không có nghĩa là ta cũng vậy.
Người nói ra là Thần Vũ, hắn quan sát mọi chuyện dù không biết rõ nhưng hiểu đại khái, hành động vô sỉ của Lục Viên dù không liên quan tới Thần Vũ hắn, thế nhưng những hành động của Vũ Lục khiến Thần Vũ thật sự ngưỡng mộ, cho nên hắn mới quyết định lộ diện, chặn đường của Lục Viên.
- Ngươi là ai, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi đừng có lo chuyện bao đồng.
Lục Viên nhìn thấy một người bước ra sau khi ẩn nấp rất gần hắn liền khiến hắn sinh ra cảnh giác. Hiện tại hắn không phải lo lắng Vũ Lục sẽ giết chết mình cho nên mọi sự chú ý đều đổ vào người Thần Vũ.
- Ngươi là…một tạp dịch !
Lục Viên ngơ người khi nhìn thấy Thần Vũ lại ăn mặc không khác gì một tên tạp dịch, nhưng hắn lại không nghĩ ra tại sao một tạp dịch lại ở nơi này khiến hắn không dám buông lỏng cảnh giác.
- Ô ! ngươi cũng có nhiều nhận thức đó, bị ngươi nhận ra rồi.
Thần Vũ cười cười, tay xoa gáy tỏ vẻ như rất xấu hổ.
Lục Viên ánh mắt tràn đầy tia máu, kẻ tới không thiện thế nhưng nếu đối phương chỉ là một tên tạp dịch thì hắn cũng đã quá cẩn thận rồi, chỉ là trong đầu hắn lúc này như nghĩ gì đó không đáp lại Thần Vũ.
Bên này Vũ Lục sau khi đón lấy Thanh Thanh liền mang ra đan dược trị thương cho cô, nhưng y vẫn quan sát xung quanh nên sau khi nhìn thấy Thần Vũ xuất hiện Vũ Lục cũng lòng sinh ra cảnh giác. Bất quá rất nhanh y liền thở phảo, kẻ đến này là đánh chủ ý vào Lục Viên.
Vũ Lục một thân tu vi Luyện Mạch tứ trọng, trong Thanh Sơn Lâm cũng là đứng thứ bốn hoặc năm, thế nhưng lại không thể phát hiện một kẻ ẩn nấp lâu như vậy khiến y nghi hoặc kẻ đến có phải một trong các tinh anh khảo sinh lần này hay không.
- Ngươi….đây là đang trêu ta hay sao, một tên tạp dịch tại sao lại có thể xuất hiện ở đây !
Lục Viên mắt tràn đầy sát cơ nhìn vào Thần Vũ nói.
- Nếu ngươi biết thế tại sao còn hỏi ta ?
Thần Vũ châm chọc.
- Muốn chết !
Lục Viên mất kiên nhẫn, hắn không quan tâm đối phương là ai nữa, liền một mạch xông lên đánh tới.
Thôi Hỏa Chưởng !
Linh nguyên Lục Viên thôi động, linh khí bùng phát như thủy triều liền tập hợp thành một hỏa chưởng đỏ rực đánh tới Thần Vũ.
- Ô, muốn dùng hỏa chi lực đấu với ta !?
Thần Vũ mở to mắt thích thú, chuyện này vừa đúng ý hắn, hắn muốn kiểm nghiệm xem Loạn Dương Quyền rốt cuộc có thể phát ra bao nhiêu công dụng.
Nguyên khí trào dâng trong nội thể Thần Vũ như thủy triều càn quét di chuyển qua các huyệt mạch. Từ trong Hỗn Độn Chi Nguyên, một tia dương khí cực nóng bị bức ra dung nhập vào quyền lực của Thần Vũ.
Oanh !
Thanh âm va chạm chưởng và quyền cực lớn, cứ như một đòn của ma thú thất tinh đánh ra khiến đại thụ xung quanh gần như muốn bị thiêu cháy.
- Phụt !
Lục Viên không thể đón nhận xung lực liên bị văng đi, chật vật đứng dậy la lên.
- Tên khốn kiếp, lại có thể sống dưới đòn này !
- Ngươi đoán đúng rồi.
Khác với suy đoán của Lục Viên, Thần Vũ lại không bị sao cả, hoàn toàn không có chút bụi bẩn bám vào.
- Không ….điều này là không thể nào !
Lục Viên gào thét, Thôi Hỏa Chưởng mặt dù không phải sát chiêu của hắn, thế nhưng uy lực là gần như toàn bộ linh khí của hắn bị tiêu hao, không thể nào Thần Vũ lại không có nổi một vết xước.