Chương 47: Mai

Chương 47

Mai

Rose che miệng cười hi hi, bạn thân vùi đóa hoa đỏ đậm vào vai anh trai. Em gái lí nhí giục anh đi kẻo muộn giờ thi. Kai sảng khoái huýt sáo bài hát tình anh em. Rose đương trêu bạn, cô nàng bật cười lanh lảnh nghe tiếng Sam chửi bới ngoài đường:

- Con chó nào dám cản lối khiến chị dâu trễ thi, bố nướng chả ninh xương cả lũ chúng mày!

Cú quạ cùng kền kền chạy tán loạn, Kai và Rose nhanh đến oto đang mở sẵn, Sam giơ tay che trên đầu Hanna, Kai xoay thân đưa em gái vào xe, Sam mới buông tay, hắn liếc sang Rose chưa chịu vô mà bặm môi xị mặt, phụng phịu lườm hắn, Sam từ chối hiểu đám con gái cứ thích tỏ vẻ khó hiểu, hắn đếch rảnh gây sự với sư tử cái, tên thô lỗ ngồi cạnh Kai, nói oang oang:

- Nè, sư tử thích vào chuồng hơn ngồi xe hử?

Hanna và Kai cười rần rần. Rose càng ức tên ngốc xít, véo hông vặn sườn hắn đau điếng, la bai bải:

- Cô làm cái trò gì thía, đồ sư tử vô duyên!

Rose gào mồm đuổi hắn lên đầu xe mà ngồi. Cặp đôi rắc rối cãi nhau ỏm tỏi, người đuối lý vẫn là Sam, hắn hậm hực lách qua khe giữa hai ghế, ịn mông xuống thật mạnh, làu bàu kêu tài xế lái nhanh tới trường học Thanh Nhã.

Oto xuất hiện trước cổng trường, truyền thông cùng fan chầu chực từ sáng liền quây quanh xe. Một đống nữ sinh đếch màng chuyện thi cử, chen lấn đám đông hòng tiếp cận nam thần. Anh em quốc dân vừa ra xe, cả lũ cố ý bơ tiếng Sam quát tháo, đồng loạt xồ tới tranh miếng mồi ngon như kẻ chết đói lâu ngày. Em gái sắp muộn thi, Kai dẹp loạn bằng tuyên bố:

- Ba ngày nữa tôi tổ chức họp báo ở tòa soạn Toàn Cầu!

Bầy đàn phấn khích ăn mừng, nhà đài đột nhiên vác camera đến phía xa - nơi có bốn oto chạy tới cổng, cả bọn hò hét lao đến con mồi chúng đánh chén no nê, nhưng không bao giờ hết thèm nhỏ dãi. Anh em Kai tranh thủ chạy vào trường, Sam dừng chân vì đám đông nhắc người quen:

“Ủa, Anh Đào vẫn học trường này hả?”

Mấy giây sau, tiếng hú chói tai “công chúa” liên tiếp chọc vào đầu Sam, hắn quay ngoắt lại thấy Anh Đào, Zero cùng đội vệ sĩ xuống xe, đám tháp tùng dàn hai hàng ngăn kẻ quá khích. Sam nheo mắt trông Beak nhanh hơn tất cả, tên mỏ nhọn sốt sắng mở oto, giơ hai tay đỡ trên đầu chị em tiểu thư. Bốn năm trước trong tình huống tương tự, tên háu gái cho Anh Đào nếm mùi tay “nâng niu trìu mến” nơi dễ tổn thương, mắt “chăm sóc tận tình” vùng cấm. Hồi đó nàng mới mười sáu tuổi, là nữ sinh nhỏ xinh giống hai cháu gái, nhưng không hề sợ hãi ngượng ngập cặp mắt cú vọ hau háu thèm khát.

Nay, người thân tái hiện tinh thần thép đó, em gái lạnh lùng mạnh mẽ khiến tên biến thái rùng mình cái nhìn sắc lẻm, sống lưng lạnh toát hệt rơi xuống hầm băng. Hắn lén liếc qua người chị lành tính, nào ngờ bị ánh mắt rực lửa thiêu rụi dục vọng. Beak lớn tiếng chỉ huy cấp dưới, giở bài ra oai nhằm lấp liếm nỗi sợ làm nhục tâm lý suốt bốn năm nay.

Ngày này năm xưa, Anh Đào bộc phát cảm xúc kỳ dị, mắt phải vô cảm như địa ngục không đáy khiến thân thể hắn đông cứng, mắt trái bùng cháy lửa giận đốt trụi mọi ý đồ đen tối cùng ham muốn nhục dục. Beak thầm nguyền rủa tình huống quái quỷ lặp đi lặp lại. Thời gian trùng hợp, địa điểm trùng hợp, từng chi tiết trùng hợp khó tin khiến Beak rợn gáy, mồ hôi lạnh thấm ngược vào não bộ hỗn loạn cảm giác mơ hồ: dường như mọi thứ từ con người, sự kiện, tình tiết, thời gian cùng địa điểm... đang bị bàn tay vô hình của ai đó sắp đặt. Beak giả bộ nhức đầu tiếng la hét để vỗ nhẹ trán, hắn muốn xua đuổi ý nghĩ điên rồ đang biến mình thành thằng hoang tưởng.

Chị em vẫn găm căm phẫn vào kẻ bệnh hoạn. Anh Đào không ngạc nhiên sắc mặt xạm đen chết chóc, chẳng ngỡ ngàng tròng mắt đỏ rực màu máu, cháu gái còn khiến đám vệ sĩ giật thót, nhiều tên bất giác lui lại một bước, chúng kinh hoàng cái cảm giác chậm chân nửa giây, hoặc chạm nhẹ thân thể ngàn vàng, sát khí sẽ đâm thẳng vào tim.

Beak lên trên để trốn tránh và phủ nhận đương kinh hãi, hắn nuốt khan mồ hôi lạnh rỉ xuống khóe miệng. Hắn đã nhún nhường nhưng nỗi sợ vẫn đeo bám trêu ngươi, sỉ nhục hắn. Nhục nhã hóa thành hàng đống câu mỉa mai đổ xuống tâm lý rối loạn:

“Thằng hèn, mày hèn lắm con chó ạ!”

“Éo có gì nhục bằng bị đàn bà khinh miệt, lũ điếm coi mày là thằng rẻ rách mạt hạng, mày lại rén con mẹ nó luôn, đếch dám thở mạnh, chết mẹ mày đi đỡ nhục!”

“Chúng nó mới xù lông... mà mày đã co vòi sợ bị tống cổ về quê chăn vịt. Tôn nghiêm đàn ông chịu nhục vì công danh, công danh lại nằm dưới háng mấy con điếm, đờ mờ, vừa khắm vừa thối lại vừa nhục, mày vẫn húp sùm sụp, nhục... nhục... nhục... NHỤC... Chết cụ mày đê, con chó vẫy đuôi liếm chân đàn bà!”

Beak quay ngoắt lại gân cổ trợn trụa gào lên:

“Con mẹ lũ chó cái này, lườm lườm cái máu... bố éo nhịn nổi nữa!”

Người bị xúc phạm không ngờ chó dám cắn chủ, nó còn phun một đống “dớt dãi” vào mặt, các nàng tức giận trừng trừng nhìn hắn. Beak đang mất bình tĩnh lại bị thách thức, nổi điên dang tay tát bay mặt ba cô gái. Mọi người hoảng hồn lùi ra xa tránh vạ lây, đám vệ sĩ - tên trợn ngược mắt mũi, tên ngưỡng mộ đồng đội dám làm điều chúng chướng tai gai mắt, căm hận từ lâu nhưng không thể phát tiết.

Anh Đào cùng cháu gái bất động, khóe môi giật từng cơn uất ức. Beak đắc ý trông lũ điếm tiểu thư giận tím tái mặt mày, mấp máy muốn chửi nhưng chủ nhân sợ nô lệ bẻ gãy cành vàng, vò nát lá ngọc nên đếch dám hé răng. Beak giật tung huy hiệu mãnh hổ vờn tạ đơn gắn trước ngực, xé rách băng đội phó đội vệ sĩ, ném thẳng vào đám chó cái mà hùng hồn tuyên bố:

“Đờ mờ, bố mày sinh ra éo phải để dắt chó! Bố éo làm nữa!”

Beak hất đẩy tất cả kẻ cản lối, hùng dũng vứt bỏ tiền tài công danh để bảo vệ liêm sỉ. Nhiều người hâm mộ sùng bái kẻ không chịu luồn cúi, Beak phấn khích ra mặt, hả hê chó cái bị khóa mõm. Hắn đang tận hưởng thú vui mơ ước bấy lâu, giọng oanh vàng thét vang bên tai:

- Này, anh dẹp lối hay cản đường thế hả, tránh ra!

Tiếng nói bình thường ngọt ngào êm ái, hễ nổi giận là vang vọng không gian, mỗi khi âm thanh quen thuộc đó dội vào tai, Beak lại giật mình thon thót. Nay, hắn ngơ ngác ngó quanh, nhòm chòng chọc đám đông, soi mặt từng người, không ai khiếp sợ đừng nói sùng bái hắn, tất cả khó hiểu cứ như hắn vừa mất trí. Chị em tiểu thư đếch xù lông với hắn nữa, các nàng trân trối nhòm hắn giống nhìn kẻ mộng du.

Đối diện mọi ánh mắt kỳ quái, nghe từng lời xì xầm nhức đầu ong tai, Beak gãi đầu cười trừ căn bệnh hoang tưởng biến chứng thành ảo giác. Tên vệ sĩ cúi đầu xin lỗi cô chủ và nhanh tránh đường, hắn giữ nguyên tư thế để giấu bộ mặt tím tái giận dữ. Con ngươi căng phồng lồi ra tròng mắt, tên mỏ nhọn ngầm chửi:

“Đờ mờ lũ tiểu thư nửa mùa, ranh con bố láo, gà vịt cóc ghẻ thành con công cháu phượng liền chảnh chó…”

Mọi lời khắm thối ngập đầu, úng não mà không dám xả khiến Beak cảm giác hắn đang giễu mỉa bản tính hám danh:

“Chó sủa là chó không cắn, mày cay cú nhưng éo dám sủa càng éo dám cắn, nhục không bằng con chó, mặc váy đi, thằng đàn bà!”

Beak nghiến răng kèn kẹt, hắn ghi hận từng câu nguyền rủa, từng lời nhục mạ vốn phải xả vào lũ điếm, chó không sủa lại phải nuốt hết đống hôi thối mình thải ra. Căm tức muốn hộc máu, Beak vẫn sợ bị phát hiện thái độ với chủ nhân, tên nịnh đầm liếc ba cô gái. Các nàng chẳng phản ứng gì, chị em tiểu thư sải bước vào trường học.

Từ khi xuống xe, Ngụy Hoàng luôn theo dõi Beak, gã ngầm cười khinh thằng chết vì “gái”, lúc Beak phô trương “tấm lòng” tận tâm, gã thấy Anh Đào bảo vệ bên phải, Beak ban đầu bảo vệ bên trái, nãy bị Anh Đào nhắc nhở, hắn lên mở đường cùng Zero, Ngụy Hoàng liền điền tên mình vào chỗ trống, gã không ở xa quá nhằm kịp ngăn chặn fan cuồng, tên cơ hội chẳng đứng quá gần để không bị mỉa mai kiếm cớ đụng chạm tiểu thư. Ngụy Hoàng cẩn trọng từng cử chỉ, sợ chủ nhân “hiểu nhầm” nhưng gã đã lo xa, Anh Đào canh chừng Beak, đâu thèm đề phòng Ngụy Hoàng, nàng đoan chắc gã thư sinh nổi tiếng hòa nhã sẽ ngăn con mắt háo sắc làm mù lý trí, hình tượng thanh cao lịch thiệp gã khổ công tạo dựng không dễ bị hủy hoại.

Anh Đào chú tâm quan sát cháu gái, nàng nhớ mấy ngày nay, ở nhà hay ra đường, chị em Lan ăn mặc kín đáo, không hở da lộ thịt vẫn bị tăm tia, người âm thầm liếc trộm vùng cấm, kẻ mê mẩn “ngắm” vườn địa đàng, lén lút hay công khai, mọi loại háu gái thèm khát xâm nhập thánh địa, ham muốn nhấm nháp đào tiên, tất cả nuốt khan dục vọng. Mỗi lần lũ biến thái thả dê, các nàng chĩa cái nhìn nhọn hoắt khiến đối phương kinh hãi, đếch dám đối diện nỗi sợ lạnh băng như lưỡi dao kề sát cổ họng. Hôm đó, Anh Đào chắc chắn bọn đê tiện còn dám giở trò, cháu gái nết na sẽ khoét mắt lũ thị dâm và cắt tiết đám máu dê.

Bây giờ tình huống đó lặp lại chỉ với một người, chị cùng em khiến Anh Đào - người đàn bà thép giật mình, lo cả hai sẽ lao vào xé xác Beak thành trăm mảnh, nàng rợn người thay cho Beak - kẻ bị oán khí căm hận siết ngạt hơi thở, hành vi của Beak không thô bỉ hơn lũ kia, hắn chẳng qua thích “ngắm” gái xinh như mọi kẻ đáng khinh khác. Tội lỗi của hắn là vệ sĩ trong tập đoàn JK - kẻ thù không đội trời chung gây ra vết thương lòng.

Beak đâu liên quan đêm định mệnh đó, hắn không có mặt trong đám cận vệ nhăm nhe hiếp dâm mẹ con Ngọc. Nhưng hình ảnh vệ sĩ là cơn ác mộng với chị và cháu gái của nàng, ngoại trừ Zero, tất cả vệ sĩ thành cái gai chọc vào ánh mắt thù địch, nỗi căm hận kẻ bệnh hoạn, đồng thời chất chứa cái tình sâu nặng cho ai đó. Tình cảm ấy cấm mọi gã đàn ông ngắm nghía, đụng chạm. Tình cảm ngang trái trói buộc trái tim, thân thể chị em nàng thuộc về người đàn ông đầu tiên cũng là duy nhất trong đời, chỉ có ai đó mới có thể lưu dấu “hình bóng” các nàng.

Tình càng đậm, đau càng sâu, nỗi đau khoét vào vết thương lòng day dứt suốt đời. Kẻ có lỗi muốn chữa lành mọi vết thương, gia đình vẫn nguyện sống chung với vết thương ấy, người thân còn muốn đau thương mãi thành vết sẹo không phai mờ.

Để kẻ tội nghiệt dằn vặt lương tâm. Để tình và nghĩa xoa dịu vết thương lòng.

Một lần nữa, Anh Đào trầm ngâm suy tư tâm sự người nhà chẳng tha thứ, người ngoài không cảm thông đó. Người dì hiểu thấu tâm tư tình cảm, nhưng nàng là... “nghĩa”, không phải... tình...

Nghĩa có thể an ủi nhưng không thể sẻ chia, nỗi niềm ấy chỉ chia sẻ với tình mà thôi.

Anh Đào trầm uất nhìn gia đình, nghe tiếng Zero gọi, nàng nhận ra bị bỏ lại phía sau khá xa, cô gái tóc vàng hấp tấp chạy theo. Vệ sĩ vòng trong vòng ngoài, Anh Đào vẫn lo lắng thiếu người thân ở bên, cháu gái gặp sự cố, nàng chen vô đám đông đang đẩy nhau, chúng tìm mọi cách tiếp cận công chúa. Nàng thở phào trông Sam gầm gừ với fan, vệ binh lừ mắt đe dọa luôn đám vệ sĩ, hắn xồ ra thái độ hung hãn, liếc bộ mặt quạu quặp biến dạng, tên nào tên nấy hiểu ngay cái ý:

“Thằng lờ nào dám xớ rớ cháu gái tao, đời mày sẽ bế mạc!”

Tất cả không điên chọc giận thằng trẻ trâu, né chó dại lên cơn là tốt nhất, chúng quét mắt xung quanh, bóng chị em tiểu thư sắp lọt tầm ngắm bèn chuyển hướng khác. Zero đếch lo trước sợ sau, tên vệ sĩ làm nhiệm vụ theo cách của mình, hắn chặn người xáp đến, nghiêm nghị nhắc nhở kẻ cố ý quay chụp vùng nhạy cảm, bắt xóa hết mới cho đi. Dù đám đông xô đẩy, hay buộc phải đụng chạm cơ thể để bảo vệ tiểu thư, Zero vẫn đứng sát cô chủ, sau đó lại lên mở lối. Từ ngoài đường vào lớp học tương đối xa, con robot vô cảm tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh.

Sam bật cười thái độ cứng nhắc kiểu lập trình đó. Vệ binh gật gù hài lòng chợt giật thót, hốt hoảng che cho cháu gái. Ngụy Hoàng nhanh đếch kém, tên cơ hội chắn trước mặt tiểu thư, đầu, vai và lưng gã hứng chịu vô số tạp vật bay tới tấp từ mọi phía. Lưng áo dính đầy vết bẩn, vai đau ê ẩm, đầu chảy máu, gã điển trai nhất đội trao nụ cười dịu ngọt đậm chất soái ca, say đắm ngắm hai nàng công chúa, kẻ ga lăng mơ mộng rung động trái tim người đẹp, chị em chẳng đỏ mặt e lệ còn đếch thèm nhìn gã. Ngụy Hoàng ngớ ra vài giây, chưa từng có cô gái nào thờ ơ gã, hễ gã cười duyên, gái loạn nhịp tim, hễ soái ca rót mật vào tai, ả nào ả nấy muốn rụng hết trứng. Vậy mà cả chị lẫn em coi gã nhạt nhẽo vô vị hơn đám vô học kia.

Căm tức nghẹn họng, mũi bốc khí nóng cay xé mắt, bề ngoài gã lo lắng hỏi han chủ nhân. Chị em nàng ngó lơ, gã vẫn xả thân vì chủ, đôi mắt sáng tựa trăng rằm đột nhiên trầm đục... lạnh đến rợn người, mọi biểu cảm thoáng hiện nửa giây liền biến mất ngay. Các nàng không hay biết cũng chẳng mảy may quan tâm người dưng, cháu gái sợ dì Đào bị thương, lo lắng ông cậu nóng tính nổi khùng với đám đông hung hãn, chúng vẫn thể hiện nguy hiểm, hò hét, chửi bới, đòi hứa cái này, bắt nhận lời cái kia.

Mặc tiếng gào rú kinh dị đe dọa tính mạng, Anh Đào lựa lời khuyên nhủ, chúng đếch thèm nghe khiến Sam điên máu chửi ầm ĩ, đám bảo dân trí thấp lại tự ái vẫn cuồng danh vọng ảo, bầy đàn như hóa điên chen đẩy giành giật, đánh lẫn nhau chỉ để chạm nhẹ vào váy áo công chúa. Mọi chuyện vượt ngoài kiểm soát, sân trường vang tiếng loa phát thanh, chó dại ngừng lên cơn, vểnh tai nghe giọng nam trầm buông tiếng nhẹ nhàng:

- Xin chào các bạn, tôi là Kai! Thứ bảy tuần này tôi tổ chức họp báo ở tòa soạn Toàn Cầu, cơ mà hôm nay thi học kỳ, thí sinh cần yên tĩnh, các bạn lại vui như mở hội, tôi thấy… e hèm… hơi bị… không hợp lý!

Bọn hung hãn đang bức xúc liền hú hét còn kinh khủng hơn, vài giây sau phì cười cách nói chuyện hài hước:

- Hanna sắp thi, tôi e em ấy bị không khí náo nhiệt phân tâm, mọi người kiềm chế niềm vui, tạm thời hãm phấn khích đến thứ bảy quẩy một thể. - Kai đổi giọng dứt khoát không nhượng bộ nếu còn hung hăng - Các bạn vẫn biến sân trường thành carnival, em gái tôi vui quá hóa thi trượt, thứ bảy này vẫn là một ngày bình thường như bao ngày khác!

Đám đông nhất thời chưa kịp hiểu ý, cứ ơ ơ chả hiểu con mẹ gì, Sam cáu tiết:

- Lũ chó ngu, chúng mày có vấn đề về đọc hiểu, tai cũng thối mịa nó rồi à? - Sam gào lên thông não đám đầu bị ngập úng rác rưởi - Tụi bay còn làm loạn khiến chị dâu và cháu gái tao thi trượt, ông anh éo có họp báo, giao lưu cái máu… gì hết!

Cả lũ phấn khích reo hò vang dội, đồng loạt tránh sang hai bên. Dọc đường đến lớp, kẻ trong cuộc cảnh giác cao độ, nhưng bọn hóng hớt chỉ quay phim, chụp ảnh, tấm tắc khen công chúa xinh đẹp thế nọ, quyến rũ thế kia, phối đồ giản dị vẫn sành điệu. Một số đứng tách biệt, không muốn bị thị phi nhét chữ ngập mồm, tên tuổi cùng hình ảnh bị xào nấu thành cám lợn cho kẻ ăn tạp đánh chén. Họ còn e hào quang chói mắt làm loạn tinh thần, sợ danh vọng biến dạng ý thức thành tâm lý đám đông. Một trong những người thực lòng ngưỡng mộ ấy ưu tư trông theo bóng hình thân thuộc, âm thầm chúc phúc từ xa. Sát đến giờ thi, người đó vẫn chờ hai cô bạn vào lớp, đội vệ sĩ lần lượt đến cantin theo lệnh của chủ nhân, Anh Đào nói với Sam:

- Mấy phút trước còn ồn ào, giờ im ắng không một tiếng động. Tôi có thể nghe tiếng mồ hôi trên mặt mọi người đang chảy xuống đất!

Sam hếch mắt tỏ chưa hiểu ý, nhưng nom nàng ngán ngẩm hội bà tám, hắn phát hiện ai nấy ướt đẫm mồ hôi, rụt rè đếch dám thở mạnh. Bên trong phòng thi, chị dâu cùng cháu gái mất tự nhiên, Hanna và Lan ái ngại chuyện bạn học thấp thỏm sợ tên tính khí thất thường nổi khùng, mọi người chẳng thể tập trung thi cử. Rose chống tay thở dài lờ đờ liếc hắn kiểu mệt mỏi. Sam ngó qua phòng học kế bên, tình trạng Sương chẳng khá hơn. Sam chẹp miệng lời ẩn ý của Anh Đào, nếu tên hung thần còn ở đây, nguy cơ không khí nặng nề ảnh hưởng tinh thần thí sinh. Nàng muốn hắn đỡ khó xử bèn nói giảm nói tránh, hắn thở phù cười nhẹ thay lời cảm ơn, nàng bật cười nghe hắn đuổi hết ruồi nhặng và nhắc mình:

- Đứa nào bén mảng, bà chị đá đít nó cho em!

Sam dứt lời liền đến phòng phát thanh. Hắn khuất dạng, đám đông giải tán, người đó đến chào Anh Đào một tiếng. Cô gái tóc vàng nhất thời chưa nhớ là ai, nàng gật nhẹ đầu và tránh qua để đối phương vào lớp.

Mỗi khi gặp nhau, bạn thân tươi cười rạng rỡ nhưng nặng trĩu tâm sự. Nam sinh tình nguyện quỳ gối dưới nụ cười đẹp đến nao lòng đó, lũ bị hút hồn tự nhận bạch mã hoàng tử sở hữu trái tim công chúa, nice guy nâng niu thầm mơ về chung một đường với nàng thơ tài sắc vẹn toàn, badboy công khai chiều chuộng hòng chiếm đoạt thân xác mỹ nhân. Bọn dại gái xô xát giữa đường, ẩu đả giữa phố chỉ vì có kẻ dám mỉa mai, miệt thị công chúa trong mơ.

Quá khứ, trăm người yêu quý - ganh ghét nàng thơ mong manh yếu đuối, thánh thiện như thiên thần. Hiện tại, công chúa thành lá ngọc cành vàng lấp lánh hào quang danh vọng. Ngàn kẻ si mê khao khát làm nghệ nhân triết cành tỉa lá. Vạn đám đố kị muốn bẻ lá ngọc, nhổ cành vàng chọc vào con mắt khinh bỉ hằn sâu ghen tức. Quá khứ hay hiện tại, số phận bắt bạn thân phải làm công chúa cho người ngưỡng mộ thật lòng thương yêu, kẻ vô sỉ ngày đêm mộng mỵ “giấc mơ biến thái”.

Số phận đáng nguyền rủa còn biến mái nhà mộc mạc thành cấm cung tráng lệ, biến lọ lem thành công chúa, biến bất kỳ nơi công chúa đến thành thế giới hoàn mỹ trong truyện cổ tích, biến đám sân si thành mụ phù thủy. Từ mạng ảo đến ngoài đời thực, phù thủy có thể là bất kỳ ai, nam - nữ, giàu - nghèo, sang trọng - thấp hèn, hầu hết đều không còn là người trong ngày lọ lem trở thành công chúa.

Phù thủy khát vinh hoa, thèm phú quý, ghen tị nhan sắc, mơ lột xác thành “công chúa” ngự trên đỉnh danh vọng, lũ đội lốt người đếch sợ cô độc bủa vây địa vị trèo cao ngã đau, chúng còn mộng hưởng thụ cuộc sống vương giả trong cung cấm xa hoa, đối với kẻ cả đời chẳng nỗ lực nhưng lại muốn sinh ra đã ở vạch đích, cấm cung là thiên đường vô lo vô nghĩ.

Tinh thần bạn thân rơi xuống đáy vực trầm uất. Xưa nay, dẫu đau khổ giày vò người nhà, bất hạnh vùi dập gia đình, ánh mắt ảm đạm của bạn thân chưa từng vô hồn như hôm nay. Không, chính xác từ ngày đoàn viên đến lúc này, tri kỷ vẫn mơ hồ cảm giác buồn không hẳn vì thân phận cao quý ngăn cách tình bạn. Nỗi buồn còn chất chứa muôn trùng tâm sự, gia đình hay tri kỷ, người bạn ấy không thể sẻ chia với ai. Dường như thân phận cao quý thành gánh nặng tâm lý, gia thế sang chảnh là địa ngục thống khổ, nơi không lối thoát giam cầm thể xác, hành hạ tinh thần người bạn thân nhất. Xưa kiên cường bất khuất, nay lung lay sụp đổ bất cứ lúc nào.

Tri kỷ không hiểu với tâm lý mong manh dễ vỡ như vậy, điểm tựa nào có thể giúp bạn mình trụ vững, bởi gia đình luôn ở bên, nhưng tâm trạng người thân rối bời trăm tơ ngàn mối.

Những chuyện kỳ lạ luẩn quẩn tâm tư, đó chẳng phải điều khó xử. Số phận đổi thay nhưng bạn thân không hề thay đổi, tri kỷ chưa thể bất chấp miệng đời dị nghị, mỉa mai, nghi ngờ hai người có thật trước sau như một, nhằm kiếm cớ xúc phạm nhân cách, bôi nhọ tình bạn chỉ là giả dối lợi dụng lẫn nhau, hám danh ham lợi, đánh bóng tên tuổi vốn chói lòa mắt.

Tiếc nuối thuở hàn vi chia ngọt sẻ bùi, đè nén tâm trạng u uất mà bình thản trông vị trí thân quen… không thuộc về mình nữa. Thường ngày ngồi đầu bàn, cách vài bước tới chỗ bạn đang vẫy gọi. Gần ngay trước mắt, tôn nghiêm níu giữ đôi chân ngập ngừng, run rẩy không dám bén mảng vị trí bị thân phận đẩy đến chốn cả đời chẳng thể với tới. Người trọng liêm sỉ tìm nơi trống vắng nhất giảng đường. Nụ cười tắt lịm trên môi, bạn thân hoảng loạn hướng về tri kỷ. Tri kỷ lạnh lùng đối mặt nỗi sợ chia ly, không lảng tránh cái nhìn đau đáu mong chờ mình đổi ý, người bạn duy nhất còn coi kẻ đang chết sững kia như... xa lạ.

Bi kịch gia đình khiến nhà tan cửa nát, người sống nhục, người chết thảm, tình thân chia cắt, tình cảm trái ngang. Số phận ưu ái ban hạnh phúc giả tạo, mỗi ngày phải đeo mặt nạ hạnh phúc, mỗi giờ phải nhập vai công chúa thuần khiết, mỗi phút phải vẽ nụ cười trong sáng, mỗi giây phải thân thiện đám mặt người dạ thú trong thế giới mạt hạng tình người. Lọ lem mất tất cả từ ngày thành công chúa, nàng tin tưởng tình bạn vẹn nguyên như xưa để bấu víu hy vọng cuộc đời vẫn còn ý nghĩa. Giờ đây bẽ bàng nhận ra lâu nay... lừa dối lý trí để trấn an tinh thần mà thôi.

Tình trầm luân, nghĩa ruồng bỏ, chỉ còn nước mắt làm bạn với nàng. Người sắt đá ép mình phải nhẫn tâm chẳng vô tình được nữa, bàn tay cầm bút không viết nổi nửa chữ, dụng cụ vô tri rung động theo cảm xúc mềm yếu mà tự rơi. Tri kỷ cúi tìm nhằm giấu thanh âm nấc nghẹn, không trông thấy gì ngoài lệ đỏ hoen mờ không gian, không nghe thấy gì ngoài tiếng khóc xót thương bạn thân và oán trách chính mình. Chuông reo báo thi, ủy mị biến mất trên sắc mặt thản nhiên, tri kỷ tập trung vào đề thi, miệt mài soạn bài để trốn tránh hiện thực tàn nhẫn.

Giảng đường chìm vào tĩnh lặng, đồng hồ tích tắc gõ từng tiếng khẩn trương, thí sinh cảm tưởng kim giờ, kim phút tranh nhau kêu réo thúc giục. Thời gian chẳng đợi một ai, nhưng chết theo tâm trạng nguội lạnh, đôi bạn hướng lên bục giảng, bảng xanh chữ trắng vẫn ở đó, nét chữ giáo viên vẫn bay lả tả bụi phấn, tiếng giấy bút loạt soạt vẫn va đập không khí tĩnh lặng. Tri kỷ vô cảm với mọi thứ thân quen. Bạn thân của nàng còn không hề biết có ai đó đến bên mình. Người ấy khẽ chạm lên vai, tượng đá chẳng nhận ra đóa hoa thuần khiết mà nàng ngưỡng mộ bấy lâu. Đóa hoa ấy muốn nói liền câm bặt, không thốt thành lời với chính mình đang chết lặng trong ánh mắt chỉ còn một màu trắng xóa. Hy vọng tan vỡ theo niềm tin sụp đổ. Giờ đây, mọi lời với tượng đá bất động vô tri vô giác đều thành vô nghĩa, kẻ động viên không thể an ủi tâm hồn đã chết.

Hoa đồng cảm với tượng nhưng vẫn chưa thể thành bạn.