Chương 48: Nụ hồng mong manh

Chương 48

Nụ hồng mong manh

Mỗi môn một giờ, soạn bài trước khi thi chỉ có mười phút. Hai mươi phút rồi, Rose chưa cầm bút và động vào sách vở, chống cằm tư lự trông bạn thân mặt ủ mày chau, buồn như thời gian phải xa anh trai. Nào giờ lo cho người hơn nghĩ đến mình, chẳng hề thay đổi, ngày xưa vẫn thế, bây giờ vẫn vậy, mới nãy thôi, nhỏ bạn nhờ nàng dìu đến bên tượng đá. Hoa dành trọn tâm tư cho tượng, lúc này với hoa, tượng là duy nhất.

Rose khẽ cười, bình thường đôi môi sẽ chúm chím trêu cô bạn ủy mỵ sến súa, nụ cười tinh nghịch cố hữu không vô tư nổi nữa, kẻ tự nhận là bông hồng thép… không muốn tâm lý bị tác động, nhưng chẳng thể ngăn tâm tư chia thành hai ngả theo nỗi buồn của bạn thân.

Rose sợ nước mắt hoen mờ mọi thứ đành dằn lòng không khóc, tâm trạng giằng xé vẫn thương cảm số phận chia cắt tình bạn. Kẻ thiên về lý trí bật cười tự giễu, nàng rơi vào không khí u uất muốn trầm cảm, vậy mà phát hờn tâm ý hoa dành cho tượng, bởi chỉ anh trai hoa cảm nhận trọn vẹn tình cảm đó. Tình nghĩa ấy không vì tượng đá vô cảm với hoa mà tan biến, phút giây hoa chết lặng khi tượng không nhận ra mình, tri kỷ phát sốt nhiệt độ quan tâm vượt mọi giới hạn.

Cái tình gợi nhớ hình ảnh én nhỏ học ngày học đêm. Nỗ lực để thoát khỏi bóng tối quá khứ, hồi đó én nhỏ chịu tủi nhục vùi dập, thân xác bị đày đọa, tinh thần sụp đổ dưới lời sỉ vả cay độc. Dẫu thi đỗ vẫn chưa đủ xóa món nợ không thể đòi đó, ít nhất cũng chứng minh phá bỏ gông xiềng thành bước ngoặt cuộc đời, cánh én phải thuộc về bầu trời, kẻ khao khát là chính mình thà chết tự do còn hơn sống kiếp trong lồng. Mục đích sống ấy không tồn tại với kẻ coi trọng tình thân nữa. Tri kỷ biết có trễ thi, thậm chí trượt môn quan trọng nhất, bạn thân chẳng hề nuối tiếc.

Gia đình là tất cả với kẻ thiếu vắng tình thân, tượng đá là gia đình của người mà cánh én muốn cùng bay tới chân trời tự do.

Nếu đỗ đạt mà người thân thành cái xác không hồn, đóa hoa thuần khiết sẽ héo úa cả đời.

Hoa chưa thể thành bạn vẫn nguyện làm điểm tựa tinh thần cho tượng.

Bạn thân chẳng còn lòng dạ thi cử, tri kỷ không thể coi mình chỉ là bạn của hoa. Nàng phải thành kẻ trong cuộc để san sẻ niềm vui, chung một nỗi buồn với những người không còn xa lạ với nàng.

Ở một diễn biến khác, Beak chui vô khu vệ sinh mười phút, hắn còn cay cú chuyện mất mặt ngoài sân trường, tên mỏ nhọn phải mò vào đây để lấy lại bình tĩnh. Beak vạch quần xả hết chất thải, nhổ vung vãi nước miếng:

- Con mẹ lũ đĩ điếm, bố sẽ bắt chúng mày phải rên rỉ dưới háng, cầu xin doggy thỏa mãn dục vọng!

Beak lẩm bẩm chửi thề với thằng mặt đỏ hơn gà chọi trong gương, kéo khóa quần, rửa tay, chuốt keo lại tóc tai cho bóng bẩy, chỉnh sửa quần áo gọn gàng rồi ra cantin bù khú tiếp với đội vệ sĩ. Miệng thèm hơi men, con mắt cú vọ đếch nhòm bia mà quen thói tăm tia hàng hot, đó là cô gái trẻ đợi ở quầy lấy đồ, nàng mặc đồng phục nữ sinh, sơ mi màu xanh nhạt bó sát thân thể nở nang đầy đặn, ba vòng rực lửa nóng hừng hực đốt bỏng mắt Beak.

Nàng đứng quay lưng về phía Beak, hắn nghiêng đầu ngắm chỗ cần vừa vặn thì thon gọn nõn nà, soi nơi cần thừa mọng nước xinh tươi, mơn mởn căng tràn sức sống, phập phồng đung đưa như khiêu khích Beak, hắn giơ tay ước lượng kích cỡ vượt quá bàn tay to bè, tên háu gái co co ngón tưởng tượng nắn bóp nhào nặn đào tiên.

Cô nàng rướn về phía trước tìm gì đó, đôi chân thon dài trắng nõn hơi kiễng, quần lót màu hồng ôm trọn vòng ba to tròn cong mẩy lấp ló dưới váy xếp ly ngắn. Beak cùng lũ vệ sĩ hau háu chờ hotgirl lộ hàng, gái xinh luống cuống chỉnh váy bị kéo lên gần mông, nàng phát hiện chạm phải vật lạ, giật nảy ngó xuống, mắt tóe lửa phẫn nộ bàn tay thô kệch sàm sỡ nơi hớ hênh. Cô gái nổi đóa ngăn xâm phạm thân thể ngàn vàng, dang tay tát thẳng cánh, gã bệnh hoạn đếch thèm tránh, show bộ dạng dâm đãng cho nàng tát cháy cái mặt đáng ghét. Lũ đồng dâm cười hô hố phụ họa Beak ghẹo gái:

- Chu choa, đau vờ lờ, cơ mà nếu có thể “ân ái” với da thịt mềm mại mướt mườn mượt! - Beak xuýt xoa xoa má - Anh cho em tát cả ngày lẫn đêm! - Beak chu mỏ nhọn hôn chùn chụt không khí - Hé hé, cưng cho anh hun cái nào!

Bọn nhóm máu D cười nham nhở, liếm môi quét mép, nuốt nước miếng ừng ực:

- Em hàng ngon vãi cả lờ...

- Tao cứng hết cả người rồi chúng mày ạ!

- Đờ mờ nữ sinh thời nay xôi thịt vãi cả... thèm.... hớ... hớ... hớ…

- Mông kia mà doggy, tao chết ngay trên giường cũng đáng... há há há...

- Em ơi... hú hú... hẹn hò với anh đê... anh hứa sẽ “nhẹ nhàng” với em. Hé hé hé...

Cô gái từng bị chọc ghẹo nhiều lần, nàng phát điên mấy thằng biến thái tốc váy, rờ mông nơi công cộng, chẳng hiểu sao lần này uất tím tái làn môi hồng đậm, nàng phải bùng phát phẫn nộ ngăn ấm ức nhuộm đỏ hốc mắt.

- Xôi thịt cái mả bố chúng mày, về nhà đè con mẹ đẻ ra súc vật tụi bay mà chơi, lũ chó chết!

Nàng gào thét điên cuồng đá thẳng hạ bộ Beak, tên mỏ nhọn nhăn mặt than đau thấu trời thấu đất, hai chân kẹp cứng chân nàng vào háng.

- Ối dồi ôi, hóa ra em thích bạo dâm... chuẩn gu biến thái với anh rồi em ơi... hí hí... anh thích khổ dâm nè em! - Hắn ve vuốt đùi sờ lướt lên trên - Thơm ngạt mũi anh rồi... ước gì bị em bạo hành đến già... hé hé hé...

Chủ cantin và đám khách nào dám đụng đầu trâu mặt ngựa. Beak tếch miệng đắc chí nhìn nàng cắn răng nghiến lợi, cô gái bị trói chặt vẫn vùng vẫy quyết liệt, vung vẩy hất đẩy thất bại liền cào xước tay Beak, nàng càng chống cự càng kích động thú tính, Beak khoái trá sàm sỡ lên vùng nhạy cảm, nạn nhân ức phát khóc, tinh thần hoảng loạn bất giác nhớ đến vệ binh, vì sao lúc tuyệt vọng nhất, hình bóng tên ngốc ấy hiện lên đầu tiên? Nàng chẳng còn bình tĩnh giải đáp câu hỏi chưa thể trả lời này, thiếu nữ phẫn uất tấm thân trong trắng sắp bị vấy bẩn, tên ngốc không có mặt bảo vệ nàng. Vì sao lúc cần hắn nhất, hắn không ở bên nàng? Cô gái mạnh mẽ trở nên yếu đuối thổn thức gọi tên hắn:

- Sam, cứu tôi!

Không ai ngờ tiếng gọi vô thức có thể triệu hồi cứu tinh, hung thần đột ngột hiện ra như ma quỷ, tất cả giật mình chưa kịp phản ứng, hắn chộp chai bia trên bàn quăng thẳng vào Beak, vũ khí bay vùn vụt với tốc độ tên lửa. Giọng cười sằng sặc nặc mùi dâm ô liền méo xệch, Beak buông nạn nhân, lách đầu tránh kịp, chai bia vỡ toang, chủ cùng khách la hét, chạy tán loạn khỏi hiện trường.

Beak quắc cặp mắt lồi con ngươi nhìn thằng đánh lén, tên đó rầm rầm lao tới cuốn phăng vật cản đường, mọi kẻ chắn lối bị hất văng, tức tối thành hoảng sợ, Beak cuống cuồng chập hai tay trước ngực ngăn cú đấm trực diện, lực công kích đẩy hắn về phía sau, tạp vật nát bấy dưới đôi chân nghiền xuống mặt sàn. Hung thần rầm rầm truy sát, Beak gồng sức chống đòn đánh vũ bão, mỗi cú đấm đau tựa ong chích, mỗi cú đá nặng tựa ngàn cân đè nghiến xuống toàn bộ cơ thể. Gân cốt tập luyện bao năm trời muốn đứt toạc, cơ bắp cuồn cuộn tím bầm tím dập, Beak đau quá hóa điên húc cả thân hình to xác vào kẻ địch.

Beak tuy nhát gan nhưng leo lên chức đội phó, tên dâm tặc không dễ bị bắt nạt, hắn xông vào quần nhau với hung thần, kiểu đánh liều mạng khiến cô gái tái nhợt mặt mày, thấp thỏm sợ hãi. Vị cứu tinh không lý do cũng chẳng có trách nhiệm luôn bên nàng, nàng đâu thể vô lý bắt hắn bảo vệ như hình với bóng, cô gái vẫn muốn kẻ quấy nhiễu tâm tư đến đúng lúc cần hắn nhất. Hắn lại đến chậm. Nàng chỉ có người để nhớ chứ nào đã có người để thương, thương hay nhớ, cảm tình hay khó ưa, chẳng ai muốn tấm thân xử nữ… chưa có người yêu… bị ô uế.

Nàng chịu nhục, tên ngốc mới vác xác đến cứu, trước đó nàng thầm nhủ hắn có xuất hiện, nàng cũng không tha thứ cái tội để mình ấm ức, cô gái ngang ngạnh quyết không thèm nhìn mặt hắn. Mỗi khi hắn đỡ đòn, nàng giật mình thon thót, hễ hắn bị ép lùi nửa bước, nàng nơm nớp lo sợ súc vật tổn hại hắn. Ngắm bản mặt đáng ghét biến thành quỷ dữ, màu hồng đậm nhuộm đỏ má đào, vành tai nóng bừng nghe hắn gầm thét như con thú bị thương:

- Mẹ kiếp, biết cô ấy là bạn tao, đàn chó dại chúng mày còn dám cắn càn, bố phải bẻ răng, khóa mõm, lột da riềng mẻ hết cả lũ súc vật sủa tiếng người tụi bay! Chết cụ mày đi, thằng súc sinh!

Hắn không coi nàng là bạn của chị dâu mà gọi nàng là… bạn. Từ “bạn” chẳng có gì đặc biệt. Mọi thứ và mọi lời không còn bình thường khi hoạn nạn có nhau. Chỉ là một từ mang nghĩa đơn giản, người nghe hiểu theo ý đơn thuần bạn thân thành tế nhị như bạn… Khoảng trống lấp lửng thoáng qua tâm lý rung rinh, trống ngực đập từng tiếng rộn ràng, người con gái ấy cúi đầu e thẹn không muốn ai thấy mình thật… vô duyên, cứu tinh đang ác chiến vì nàng, cantin bị phá tan hoang, nàng vẫn bay bổng theo tâm hồn mộng mơ đang mơ mộng tương lai màu hồng.

Tương lai ấy có thể bắt đầu từ hôm nay - trong cuộc chiến bảo vệ nụ hồng “mong manh” nhưng không dễ vỡ này. Sau phút giây lãng mạn sến súa, cô gái yếu đuối trở lại tính cách mạnh mẽ, tin tưởng vệ binh đòi công bằng cho nàng, đóa hồng vẫn sợ người mình quan tâm bị thương, hễ đồ đạc gãy đổ vỡ toang, nàng lo lắng hắn trầy da chảy máu. Xác định hắn vẫn bình an, nàng ôm tim đang muốn nhảy khỏi lồng ngực, thở phào nhẹ nhõm xem hắn dồn ép địch thủ.

Beak bị bức đến ngạt thở, xám ngoét mặt mũi, yêu râu xanh lãnh trọn đòn sấm sét giữa mặt, cú đấm hổ lao lật mặt Beak. Hung thần gầm thét như ác thú, xoay quyền đập thẳng bụng Beak, đội phó đau quắn ruột gan, nội tạng nhộn nhạo phun dịch vị, một đống xú uế trào ra khoang miệng phún tóe khắp sàn, thân xác đồ sộ bị đánh bay vào cột nhà.

Beak ôm bụng ho sặc sụa nôn thốc nôn tháo, tên to mồm đếch dám đối mặt hung thần, hắn muốn chạy trốn nhưng không nhấc nổi tứ chi, chân tay run lẩy bẩy, dáng vẻ thảm hại mất hết thể diện đội phó vệ sĩ. Hung thần chưa chịu buông tha, cầm chân bàn hất đống đồ ăn thừa vào Beak, quật cật lực bàn gỗ xuống đầu tên cặn bã:

- Chết đi thằng súc vật!

Tất cả kinh hoàng cảnh tượng hung thần đập bằng góc cạnh bàn, rõ ràng hắn cố sát Beak với cách giết man rợ nhất. Nếu vật nhọn đập xuống đầu, Beak sẽ nứt toác óc vỡ sọ mà chết. Một tiếng rầm kinh dị vang lên, bụi bay mù mịt cùng mảnh gỗ văng tứ tán, mọi người kinh hoảng hét:

- Mau gọi cảnh sát, Sam giết người rồi… gọi…

- Mẹ kiếp… gọi cảnh…

Đóa hồng không ngờ hắn lại giết người vì nàng, cô gái hét lên thất thanh:

- Đồ ngốc! Tôi không muốn cậu phải đền mạng cho tên khốn đó!

Đám đông học sinh, giáo viên cùng bảo vệ đổ xô tới xem nãy giờ, nhưng không dám can ngăn, tất cả tái mét, bủn rủn chân tay trước hiện trường tan hoang, đồ đạc vỡ nát, thức ăn tung tóe văng vãi khắp nơi, hãi hùng nhất là bàn gỗ dày mười phân gãy thành từng mảnh, ai nấy toát đẫm mồ hôi lạnh, không dám nhìn Beak nhận kết cục thê thảm. Tên to mồm bị đánh bầm dập toàn thân, mặt mũi sưng tím nổi u nổi cục, cặp mắt hung tàn của kẻ ỷ mạnh hiếp yếu… chỉ còn ám ảnh khủng bố tinh thần.

Tên gan mọc ở miệng đếch dám to mồm nữa, răng môi lập cập bập vào nhau suýt cắn phải lưỡi, con ngươi trồi ra trân trối nhòm mảnh vụn rơi rào rào, thấp thoáng trong bụi mù là một gã cao lớn, thân hình sừng sững hiện ra như vị thần khổng lồ, gã thu cánh tay to ngang cột nhà, gân guốc quấn siết bắp vế cuộn xuống bắp chân lừng lững hơn trụ chống trời. Mạch máu xanh hằn khắp làn da nâu đồng trên cơ thể dị thường. Bộ mặt đanh lạnh rỉ màu sắt thép, dấu vết tàn khốc khắc sâu xuống thần sắc vô cảm coi vạn vật chỉ là cát bụi, con người không hơn loài sâu bọ trong đáy mắt xám đục màu bóng tối. Vệ binh luôn dị ứng loại thối hơn cả bất cần đời này, hắn trợn hỏa tròng mắt đỏ đục chửi thẳng mặt đối phương:

- Con mẹ mày, thằng thích thể hiện tránh ra cho bố!

Gã khổng lồ chẳng bộc lộ điều gì, ngoắc tay bóp chặt nắm đấm của Sam. Hung thần khựng sững kinh ngạc, hắn bức lui cả Kai, tên to xác tứ chi phát triển kia dẫu có là quái vật, nhưng chặn đòn dễ như bắt nạt con nít là đếch thể chấp nhận được, hắn điên máu chuyện bị hóa giải chỉ trong một chiêu. Vệ binh nóng lòng muốn đòi lại công bằng, cơ mà mẹ kiếp, một chiêu, một chiêu, chỉ một chiêu, hắn ung đầu loạn óc với sự thật khó tin đó. Đối phương còn giở giọng bố tướng:

- Đủ rồi. Quậy thế thôi. Giải tán!

Hung thần nóng mắt ngứa tai kiểu nói nhát gừng coi hắn là thằng trẻ trâu. Thật lạ, từ lúc biết quậy đến nay, dù nói xấu sau lưng hay mỉa mai thẳng mặt, hắn đếch quan tâm mình bị khinh miệt tính nóng hơn lửa, bây giờ phát khùng phát điên chửi văng nước miếng:

- Giải tán cái… cụ nhà mày, thằng nào dám nhúc nhích, tao bẻ cổ thằng đó!